"Anh không đi tắm." Bùi Khánh nói.
Trạm Vi Dương dường như thở phào một hơi, cậu lập tức liền giải thích: "Chủ yếu là bồn tắm cũng không đủ lớn."
Bùi Khánh đột nhiên có chút buồn cười, nhưng mà anh nhịn không cười ra, chỉ là hỏi: "Rất muốn tắm bồn sao?"
Trạm Vi Dương gật đầu, "Anh trai không thích em dùng bồn tắm của anh ấy."
Đây là cơ hội hiếm có, Trạm Vi Quang và Trạm Bằng Trình đều không ở nhà, mà Bùi Khánh lại không phản đối cậu.
Trạm Vi Dương quay đầu lại, xem nước trong bồn tắm đã xả được không sai biệt lắm, cậu đứng lên, duỗi tay cởi áo trên, trước khi cởi quần ngủ, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Khánh, thấy Bùi Khánh không định đi ra ngoài, liền do dự chỉ cởi quần đùi bên ngoài, giữ lại chiếc quần lót.
Bùi Khánh vẫn hơi chần chờ, nói: "Vừa rồi Vi Quang phát WeChat cho anh."
Trạm Vi Dương nháy mắt khẩn trương, cậu một bên nhìn Bùi Khánh, một bên đem một chân do dự mà nâng lên, nghiêng người về phía mặt nước.
Bùi Khánh nói: "Hắn nói em tắm bồn sẽ ngủ quên."
Trạm Vi Dương vẫn nhìn Bùi Khánh, lòng bàn chân bào trên mặt nước, cuối cùng vẫn là dẫm xuống, cậu chậm rì đem một cái chân khác cũng bước vào, cả người ngồi xổm xuống làm nước che lấp ngực, cậu nói với Bùi Khánh: "Sẽ không."
Bùi Khánh không phải Trạm Vi Quang, anh và Trạm Vi Dương còn chưa quen thuộc đến có thể trực tiếp đem cậu từ trong nước vớt lên, đồng thời nhiều ít có chút không đành lòng, vì thế anh nói: "Em tắm đi, anh ở chỗ này nhìn."
Trạm Vi Dương tức khắc lộ ra tươi cười, cậu nói: "Cảm ơn anh." Cậu ở trong nước thật cẩn thận mà thay đổi hướng, duỗi tay chân, nằm xuống, tựa đầu vào rãnh cạn trên thành bồn tắm, thở ra một hơi dài.
Bùi Khánh đi đến bên cạnh bồn tắm nhìn cậu, rồi ngồi xuống mép bồn tắm gần chân anh, có một cái bệ nhỏ hình tam giác.
Trạm Vi Dương thả lỏng thân thể, cảm giác được mình đang trôi trong nước, cả người đều nhẹ nhàng. Mà sau khi thân thể thả lỏng, tư duy hỗn loạn của cậu ngược lại trở nên rõ ràng hơn một chút.
Bùi Khánh không cùng cậu nói chuyện mà chơi di động, anh giơ một chân lên, lòng bàn chân dẫm lên thành bồn tắm, cúi đầu gửi hai tin nhắn cho bạn cùng lớp.
Trạm Vi Dương nhìn Bùi Khánh không chớp mắt, trong đầu lại suy nghĩ chuyện khác, cậu nghĩ vì sao hôm nay cái gì cũng chưa làm, Tạ Linh cũng không chán ghét cậu hơn, mà lại trừ điểm của cậu?
Hơi nước nóng chậm rãi bốc lên, rõ ràng cách xa nhau rất gần, tầm mắt hai người đều trở nên mơ hồ.
Một lát sau, Bùi Khánh nhận ra màn hình di động cũng nổi lên một tầng hơi nước, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa màn hình, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trạm Vi Dương, phát hiện Trạm Vi Dương vẫn luôn nhìn anh.
Trạm Vi Dương nghĩ thầm, ngày đầu tiên bị trừ điểm, là bởi vì cậu nói không thích Tạ Linh, ngày thứ hai bị trừ điểm là Tạ Linh không nhận thư tình của cậu, có lẽ không phải điểm trừ này lúc nào cũng có liên quan đến Tạ Linh, là có liên quan đến cậu hắn.
Đôi mắt cậu đen láy, long lanh, cũng dính đầy hơi nước.
Bùi Khánh cảm thấy Trạm Vi Dương thoạt nhìn là đang ngẩn người.
Trạm Vi Dương nghĩ, vừa rồi là lúc cậu nghĩ về sau cái gì cũng không làm, cho nên từ không bị trừ điểm biến thành bị trừ điểm, có lẽ ý tứ là cậu không thể cái gì cũng không làm?
Giống như là đột nhiên linh cảm lóe lên, Trạm Vi Dương hai mắt sáng rực, khẽ mở miệng, thì thảo: "A!"
Sau đó cậu tâm tình kích động, trái tim như tung tăng nhảy nhót, cậu cảm thấy mình tìm được vấn đề mấu chốt: Hôm nay trạng thái yêu đương tiêu cực tăng lên không phải bởi vì Tạ Linh, mà là bởi vì bản thân cậu, tư tưởng tiêu cực của cậu dẫn tới trạng thái xấu tăng tiến.
Cậu hai tay ôm trước ngực, hóa ra là như thế này!
Bùi Khánh mặt không biểu tình nhìn cậu.
Lúc sau, Trạm Vi Dương cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại.
Di động của Bùi Khánh rung lên, anh cúi đầu nhìn một cái, sau đó lại tắt màn hình đi, tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương đã nhắm mắt lại không có động tĩnh. Cơ thể cậu ở trong nước ấm đã ngâm đến đỏ lên, cái trán và trên má cũng ướt át phiếm hồng, không biết là hơi nước hay là ngâm đến đầy mồ hôi.
Bùi Khánh nhớ tới lời Trạm Vi Quang, nhịn không được đem chân thả vào trong nước, nhẹ nhàng chạm một chút vào cẳng chân Trạm Vi Dương.
Chân Trạm Vi Dương đong đưa một chút, người lại không có phản ứng gì.
Bùi Khánh đứng dậy, tới gần bên cạnh mặt Trạm Vi Dương, ở bên ngoài bồn tắm ngồi xổm xuống, duỗi tay vỗ vỗ mặt Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương hai mắt vẫn nhắm nghiền, hô hấp rất nhẹ, chỉ có nhìn lồng ngực cậu, mới có thể phát hiện nó phập phồng không quá rõ ràng.
Bùi Khánh theo bản năng mà vươn tay dán ở trên ngực cậu, như là xác nhận nhịp tim của cậu.
Lúc này, Trạm Vi Dương đột nhiên đưa tay bắt lấy tay Bùi Khánh, cười ra tiếng, cậu nói: "Em có phải rất giống đã chết không?"
Bùi Khánh nhìn đôi mắt cậu mở ra, chúng vừa đen vừa sáng, liền nói với cậu: "Đừng nói linh tinh."
Trạm Vi Dương cười nói: "Em lại ngâm thêm một chút."
Bùi Khánh thu tay lại, nói: "Đừng ngâm đến khi nước lạnh."
Trạm Vi Dương nhắm mắt lại, nói: "Sẽ không."
Bùi Khánh chậm rãi đứng dậy, lui về phía sau hai bước ngồi trở lại chỗ vừa rồi, lúc này anh không chơi di động, chỉ nhìn Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương lúc đầu còn tươi cười, nhưng sau đó nhẹ dần, cơ thể ở trong nước càng thêm thả lỏng, hô hấp cũng dần dần chậm lại, qua vài phút, Bùi Khánh thấy cơ thể cậu từ từ trượt xuống.
Bùi Khánh đi tới vỗ vỗ mặt cậu, gọi: "Dương Dương?"
Trạm Vi Dương không đáp.
Bùi Khánh biết Trạm Vi Dương lần này thật sự ngủ rồi, anh vương tay xả nước trong bồn tắm, khi thấy nước cạn dần, anh cầm lấy khăn tắm mà Trạm Vi Dương treo ở trên tường, sau đó bọc người lại đem cậu từ trong nước ôm ra.
Thời điểm anh ở trên tay dùng sức, Trạm Vi Dương tỉnh lại, lòng bàn chân đạp lên bồn tắm dùng sức đứng vững, cánh tay vẫn còn đặt trên vai Bùi Khánh, cậu mơ hồ nhìn Bùi Khánh, nói: "Ngày hôm qua ngủ quá muộn."
Bùi Khánh nói với cậu: "Trở về ngủ đi."
Trạm Vi Dương gật đầu, dựa vào cánh tay Bùi Khánh một chân hướng ra bên ngoài, một cái chân khác ở bồn tắm trượt xuống, cả người gần như ngã xuống.
Bùi Khánh thấy cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ, dứt khoát trực tiếp dùng khăn tắm bọc cậu lại ôm lên.
Trạm Vi Dương rất gầy, nhưng là dù sao cũng là nam sinh cao 1m74, thật sự không coi là nhẹ.
Bùi Khánh ôm cậu ra khỏi bồn tắm, thả người xuống sàn để cậu đi dép vào.
Trạm Vi Dương có kích động, cậu nói: "Khánh ca, anh thật lợi hại, so với ba ba còn mạnh hơn."
Trong trí nhớ của Trạm Vi Dương, khi còn nhỏ mặc kệ đi chỗ nào, Trạm Bằng Trình luôn thích ôm cậu, sau này đổi thành cõng, đến khi Trạm Vi Dương càng ngày càng cao, Trạm Bằng Trình ngay cả cõng cũng cõng không nổi.
Bùi Khánh không đáp lại cậu, chỉ nói: "Mau về phòng ngủ đi."
Trạm Vi Dương gật đầu, nói: "Cảm ơn Khánh ca."
Bùi Khánh cảm thấy Trạm Vi Dương giống như đứa nhỏ, nếu không phải vừa rồi ôm cậu cảm giác được sức nặng của cậu, Bùi Khánh thật sự cảm thấy mình đang nói chuyện cùng một đứa nhỏ. Bùi Khánh lắc đầu, nói: "Không cần cảm ơn."
Trạm Vi Dương bước ra ngoài, vừa đi tới cửa liền quay đầu lại, vui vẻ mà nói với Bùi Khánh: "Anh là người tốt nhất mà em từng gặp."
Bùi Khánh im lặng nhìn cậu.
Trạm Vi Dương từ phòng tắm, bước nhanh xuống lầu, cậu trở lại phòng mình, trước tiên dùng khăn tắm lau khô thân thể, lại thay một cái quần lót sạch sẽ, sau đó liền trực tiếp chui vào bên trong chăn.
Cậu trùm chăn kín mít từ đầu đến chân, nhớ tới Bùi Khánh liền không nhịn được cảm thấy vui vẻ, ngay cả thanh âm thông báo điểm hôm nay cậu đạt được cũng không nghe thấy, trong lòng đã bắt đầu chờ mong buổi tối ngày mai tự học cùng Bùi Khánh.