Đội Trưởng Sủng Vợ

Chương 5




- "Alô. Nhiệm vụ hoàn thành chưa?"

Một giọng nam khàn khàn vang lên mang theo tia lạnh lẽo cùng uy lực của người lãnh đạo.

Cô sau khi nghe thấy giọng nói đó, cơn giận lại một lần nữa bùng nổ. Người đàn ông bên kia còn dám dùng cái giọng thản nhiên kia nữa cơ chứ.

- " Mẹ nó! Anh bị điên à? Anh nghĩ cái éo gì cho đội đặc chủng của anh đến đột kích nhà tôi hả? Khốn kiếp!! Anh có biết cái đội của anh vác súng phá nhà tôi không? Tiền nhà tôi còn chưa trả xong nhé[email protected]&%*!)(...

Trở lại vài phút trước

Diệp Song Song dò xét mấy tên trong nhà. Cô phát hiện ra mấy khẩu súng của mấy tên kia mỗi khẩu gồm mười viên trong đó có hai viên đầu tiên là đạn hơi còn lại là đạn gây mê bình thường, không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng điều khiến Diệp Song Song chú ý hơn hết chính là huy hiệu màu bạc sáng bóng trên ngực của họ. Đó là kí hiệu tượng trưng cho thành viên đội đặc chủng ZN. Cô cũng nhanh chóng đoán ra tình huống cô đang đối diện, cả người toát ra luồng nộ khí dữ dội.

Còn anh hiện đang cùng Hàn Thẩm ngồi theo dõi cô trong một căn hộ gần đó. Cả hai đều vô cùng hứng thú với một màn kia của cô.

Cô gái này khiến anh nhớ lại chính bản thân mình ngày trước.

Ngô Tở Đằng từ khi còn là đứa trẻ đang tập đi đã lấy súng làm đồ chơi. Lên 10 đã biết dùng vũ khí và một số bài võ khác. 14 tuổi hoàn thành nội dung của bậc trung học, gia nhập vào trường quân đội, ngay sau đó một năm thì thi bằng thạc sĩ.

Biệt danh khi đó của anh chính là thiếu niên thiên tài, là con dao nhọn đẫm máu của quân đội nhà nước.

Cái cô Diệp Song Song này đúng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí lần này. Cô chỉ là một sinh viên bình thường mà đã mạnh thế này nếu sau khi được mài dũa kĩ lưỡng chắc chắn sẽ trở thành món vũ khí tuyệt vời, chính là thứ công cụ tốt.

Cho đến bây giờ, Ngô Tử Đằng vẫn chưa phát hiện ra bất kì nhược điểm nào của cô. Thân thủ tốt, ứng phó khéo léo, nhanh nhẹn quả thật không tệ.

Bộ đàm trên tay anh vang lên, chắc hẳn cô gái kia đã phát hiện ra. Đầu óc cô nàng cũng thật nhanh nhạy a.

Anh vừa nhấc bộ đàm lên thì đã truyền đến tiếng mắng chửi của ai kia. Mặt nhanh chóng đen thành lại. Loa của bộ đàm hơi to nên tiếng mắng chửi của cô nhanh chóng lọt vào tai Hàn Thẩm.

- "Phụt! Ha Ha Ha! Cô nhóc kia thế nhưng lại dám mắng cậu kìa. Cậu... khụ khụ"

Hàn Thẩm ho khan cố nén cười khi bẳt gặp ánh mắt hình viên đạn của anh.

Anh tức giận ném mạnh bộ đàm vào tường vỡ tan.

Ngô Tử Đằng anh đây là đã vội đánh giá cô rồi. Để cô ta mắng thẳng vào mặt thế kia quả là mất mặt mà.

Cay cú cũng phải thôi. Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Ngô Tử Đằng chưa từng bị ai mắng bao giờ, cô chính là người đầu tiên lại như muốn lôi cả 18 đời tổ tiên của cậu ta ra mà chửi như thế thì quả thật hơi đáng lo đấy.

Ngô Tử Đằng trên mặt là cả một trận giông bão, khoác áo rời đi.

Dám mắng tôi? Cô chết chắc rồi!

Cô nghe thấy tiếng bộ đàm bị ném vỡ thì trong lòng một trận rét lạnh.

Thôi rồi khi nảy cô lại miệng nhanh hơn não, lỡ miệng mắng anh ta. Anh ta là ai chứ? Là đội trưởng đội đặc chủng ZN trong truyền thuyết, từ khi sinh ra đã đứng trên vạch đích vinh quang, đâu phải ai cũng có thể mắng chửi ngay trước mặt như thế. Lần này cô chơi ngu rồi.

"Rầm" cánh cửa bị đạp bay. Anh khoác áo đứng ngay đó, hàn khí không ngừng tỏa ra.

Rồi xong! Cô xác định mình xong đời rồi.

Anh chậm rì rì bước vào, mắt không quên "thưởng thức" thành quả của của cô đang nằm la liệt dưới đất.

Từng bước đi của anh như con dao bào mòn sự can đảm của cô.

AAA... sao anh ta không đi nhanh hơn nhỉ? Đi chậm bao nhiêu, áp lực bấy nhiêu đấy anh có biết không?!

Nội tâm cô không ngừng gào thét nhưng đáng tiếc anh nào có thể nghe thấy.

Cô vẫn chôn chân tại chỗ, mồ hôi chảy ra như suối nhưng đại não thì không ngừng liên tưởng đến những hình phạt anh sẽ đưa ra. Tâm trí cứ căng như dây đàn như thể chỉ cần gảy một tiếng thì sợi dây đó sẽ đứt phựt.

Ngô Tử Đằng cuối cùng cũng đến đứng đối diện cô, anh âm trầm đưa tay đến, cô theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.

Anh... Anh ta định làm gì vậy? Anh ta định trừng phạt mình sao? Làm ơn tha cho tôi đi mà.

Anh đưa tay tới đoạt lấy bộ đàm trong tay Diệp Song Song, có phần buồn cười khi thấy vẻ mặt tái mét của cô.

- "Cô mau mở mắt ra đi. Tôi không ăn thịt cô, nhưng..." Ngô Tử Đằng tiến sát mặt mình ngay lại gần cô, thì thào" cái miệng nhỏ kia thì chưa chắc"

Ngô Tử Đằng cười tà mị rồi quay đi

Diệp Song Song bị hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai,lại thêm cái kiểu mơ hồ nửa đùa nửa thật kia khiến cô được một pha rét run, da gà nổi lên khắp người.

Anh chợt cảm thấy vui vẻ khi trêu chọc cô nhóc thích cắn bậy này. Trên tay là chiếc bộ đàm cô cầm khi nãy, vẫn còn vương chút hơi ấm của cô Ngô Tử Đằng bất giác nắm chặt hơn một chút.

- "Alô. Toàn đội tập trung."

Anh ra lệnh xong thì chưa đầy 5 phút, toàn đội đã tập trung đông đủ, bao gồm cả Hàn Thẩm đang nhởn nhơ huýt sáo đằng kia.

Đội quân y nhanh chóng mang các đội viên bị cô đánh trọng thương ra ngoài, họ đặc biệt run sợ khi thấy chàng trai bị bỏng kia cùng hai anh canh cửa trong miệng toàn tương xấu số. Cô gái kia rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn mà lại ra tay không chút nhân từ thế kia. Thật đáng sợ a!

Toàn đội rất nhanh đã ổn định xong. Căn nhà nhỏ của cô bị nhét đầy bởi chục gã quân nhân cao to.

Ngô Tử Đằng điềm tĩnh ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha đặt giữa phòng. Vẻ mặt đậm chất hưởng thụ.

Thật bực mình a. Cái tên Ngô Tử Đằng kia là cái thá gì mà hết cho người phá nhà cô lại giành cái ghế yêu thích của cô chứ. Nhìn kìa, hắn ta dám đặt cái mông thối của hắn lên ghế yêu của cô thật không thể tha thứ được. Anh hãy đợi đấy tên đáng ghét! Sẽ có ngày bà đây trả lại ngươi cả vốn lẫn lãi."

Cô nhìn anh trừng trừng khiến anh có chút không tự nhiên

- " Cô Diệp đây là có gì muốn nói với tôi hay sao mà nhìn ghê quá vậy hay bị nhan sắc của tôi mê hoặc rồi"

Câu nói của anh nhanh chóng làm toàn đội một trận rớt hàm.

Đội trưởng hôm nay biết nói đùa cơ đấy, lại tự khen nhan sắc của nữa chứ. Chiều nay sẽ có mưa lớn à.

- "Ha Ha. Tôi không biết là đội trưởng đây cũng mắc bệnh tự luyến đấy. Nhưng xin lỗi tôi không có hứng thú với nhan sắc của ngài."

Diệp Song Song âm thầm đấu võ mắt với anh một lúc lâu mới quay phắc người ngồi vào chiếc ghế khác.

Hàn Thẩm ngồi xem kịch mà trong khỏi vui mừng. Xem ra tảng băng kia đã tìm được ngọn lửa của đời mình rồi. Cô chú Ngô chắc sẽ mừng đến rơi nước mắt đây. Nhưng công tư phân minh, Hàn Thẩm còn phải làm xong nhiệm vụ đã.

- " E hèm! Chúng ta bắt đầu tổng kết nào mọi người. Tôi sẽ thay mặt đội trưởng nói vài lời. Như đúng kế hoạch, chúng ta đã có buổi kiểm tra kiêm giới thiệu năng lực của thành viên mới. Chắc mọi người đã hiểu được kha khá về cô Diệp thông qua vài tiếng kiểm tra vừa rồi. Vậy mọi người nhớ chiếu cố em út của đội ta thật tốt nhé. Nhiệm vụ kết thúc! Toàn đội giải tán!

Tác phong của đội quả thật rất nhanh, chưa đầy 2 phút, cả căn phòng chật ních người đã không còn một bóng. Đúng là vào cũng lẹ mà đi cũng nhanh mà. Mấy tay súng bắn tỉa còn nhìn lại cô cười cười đầy kính phục rồi mới rời đi.

Họ kính nể như thế cũng phải. Dù sao cô cũng chỉ là sinh viên đại học, tuổi còn trẻ lại có kỹ năng tốt như vậy. Nếu không dùng để phục vụ cho đất nước thì quả thật là bỏ phí một tài năng.

Ngô Tử Đằng cũng chẳng trông đợi buổi kiểm tra giữa đêm này kéo dài thêm một giây phút nào nữa. Sau khi các thành viên rời đi thì anh cũng tao nhã đứng lên, áo quân phục khoác hờ trên vai, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại vừa mang vẻ lạnh lùng vừa thêm phần tiêu sái, lười biếng. Quá đẹp đi! Đây là muốn bức chết mọi người mà.

Anh đẹp thì đẹp đấy nhưng ánh hào quang kia không thể bào mòn con mắt của cô. Diệp Song Song đây chính là miễn nhiễm với sắc đẹp a.

Cô nhận thấy anh muốn rời đi thì nhanh chóng chạy lại, chắn ngay trước cửa.

- "Anh không thể cứ thế mà rời đi được. Anh không thấy đội anh đã gần như phá tan phòng khách rồi sao? Nhà này là nhà tôi thuê, tiền nhà còn chưa trả. Đội trưởng đây không thể cứ thế bỏ đi được anh mau...ưm...

Ngô Tử Đằng từ nãy giờ nhìn cái miệng nhỏ cứ léo nhéo của cô sớm đã không chịu nổi, anh không chút khách khí hôn lên cánh hoa tươi nhuận của cô.

Chiếm được đôi môi Diệp Song Song, lưỡi rồng đẩy hàm răng ra tham lam tiến vào hấp thu dịch ngọt, sau khi nhấm nháp hương thơm còn dụ dỗ cái lưỡi thơm tho của cô triền miên cùng mình.

Diệp Song Song gần như ngây người, cô thật sự không tưởng tượng được người đàn ông nổi tiếng cấm dục này lại có dấu hiệu động tình, hơn nữa thế công mãnh liệt, nháy mắt đã khiến cô quăng trộm bỏ giáp.

- “A …”

Diệp Song Song liều mạng giơ tay đánh mạnh vào lưng Ngô Tử Đằng, muốn hắn buông mình ra, cô đã bị hắn hôn đến mức sắp hít thở không thông.

Diệp Song Song ngừng giãy dụa, cô phát hiện ra đàn ông đều là động vật ăn thịt, con mồi càng giãy giụa, bọn hắn càng hưng phấn.

Cảm thấy cô ngừng phản kháng, Ngô Tử Đằng có chút cảm giác ngoài ý muốn, hắn không tin cô gái nhỏ bé này lại dễ dàng nghe theo mình như vậy.

Quả nhiên, khác thường là biểu hiện có vấn đề, Ngô Tử Đằng rất nhanh đã phải trả giá lớn cho hành động lỗ mãng của mình.

Diệp Song Song khi nãy kiểm tra sớm đã thủ sẳn con dao ở thắt lưng để phòng kẻ địch của cô là lính đánh thuê. Ai dè lính đánh thuê đâu không thấy chỉ thấy tên đội trưởng sắc lang này.

Lâm Tuyết rút từ bên trong thắt lưng ra một con dao, lưỡi dao lạnh như băng men theo đường cong mềm mại kia của cô chậm rãi lên trên, cuối cùng dừng lại trên cổ anh.

- “Anh còn dám xằng bậy, tôi sẽ không khách khí nữa đâu!”