Đội Trưởng Hà Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 65: Tô Quân




Hà Uy Kiệt đứng từ xa quan sát liền thấy Ân Kiếm đang được một đám người bảo vệ, hắn liền ra lệnh thông qua điện thoại cho Nhuận Phát nhanh chóng hành động nhưng không được gây náo loạn ở sân bay…

Mặc dù đã hết sức cẩn thận, nhưng do phía người của Ân Kiếm chống cự rất mạnh nên phía cảnh sát phải phòng vệ bằng mọi cách, đồng thời không làm những người khác bị liên lụy. Ân Kiếm nhân lúc hỗn loạn muốn bỏ trốn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hà Uy Kiệt cùng cảnh sát sau lưng hắn…

“Thằng khốn này…!”

Ân Kiếm chửi lớn một tiếng nhưng không chống cự, ông ta quay mặt lại đằng sau nhìn đám người của mình đều đã bị bắt giữ không kìm được chửi một tiếng vô dụng, uổng công ông ta thuê bọn chúng với số tiền cao để bảo vệ ông ta lên máy bay an toàn…!

Ân Kiếm bị đưa về đồn cảnh sát, ông ta cũng biết nếu trở về một lần nữa không thể thoát được nên không hề có thái độ chống đối, ngược lại còn rất ung dung đón nhận bản án sắp tới của mình. Vì ông ta biết dù ông ta có chết, Hà Uy Kiệt cũng sẽ sống một cuộc đời đau khổ khi không có người mình yêu…



Cuối cùng ngày kết án cũng đến, trên các phương tiện đại chúng viết rất nhiều về tin tức quan trọng này, dĩ nhiên Tôn Giai Ân cũng có thể đọc được. Cô trầm ngâm rất lâu khi nhìn thấy Hà Uy Kiệt đang được cánh phóng viên phỏng vấn, họ gọi hắn là người hùng của thành phố khi có thể phá được một vụ án lớn như vậy…

Tôn Giai Ân cũng nghe về việc Hà Uy Kiệt sẽ trở lại thủ đô để tiếp tục làm việc, cô cũng đọc được ở đâu đó nói rằng Hà Uy Kiệt trở về thủ đô để kết hôn với một thiên kim tiểu thư đã yêu từ lâu. Như cô chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn vậy…

Tôn Giai Ân chạm lên gương mặt của Hà Uy Kiệt, lâu lắm rồi cô mới thấy hắn vui vẻ hứng khởi như vậy, không giống mấy ngày cuối cùng khi ở cạnh cô, tàn nhẫn nói ra mấy lời đau lòng sau khi cô đã hết lòng vì hắn.

Tôn Giai Ân tuy nói đã quên được Hà Uy Kiệt, nhưng nhắc lại thì cô vẫn đau lòng, dù sao muốn quên một người mà bản thân đã dùng cả sinh mạng để yêu người đó thì thật sự không dễ dàng gì…huống chi người đó lại là mối tình đầu của cô…

“Này…cô đừng nói là cô đang mơ mộng đến người đàn ông này đấy nhé…?”

Tôn Giai Ân ngước mặt lên nhìn quản lý, cô nhanh chóng cất điện thoại vào túi liền cúi đầu xin lỗi rối rít…

“Em xin lỗi ạ, lần sau em sẽ không dùng điện thoại trong giờ làm nữa đâu…!”

Quản lí ậm ừ liền gật đầu, bà lại cố ý châm chọc Tôn Giai Ân thêm mấy câu nữa…



“Cô nên biết thân biết phận mình đi chứ, dù cô có leo lên được giường của người đàn ông này thì hắn ta cũng chẳng xem cô là cái thá gì đâu, dựa vào chút nhan sắc này của cô thì e rằng việc làm ‘gái’ sẽ dễ hơn làm ‘vợ’ đấy…!”

Tôn Giai Ân nghe mấy lời khó nghe này riết cũng thành quen, nhưng đây cũng là câu nói mà Hà Uy Kiệt từng nói còn gì, rằng cô với hắn ngủ với nhau có mấy lần mà cô đã tưởng bợ về chuyện tương lai tốt đẹp. Nhiều lúc cô không hiểu nổi Hà Uy Kiệt, cũng không hiểu nổi chính bản thân mình…

Đợi quản li rời đi, Tôn Giai Ân nhanh chóng làm việc để kết ca, cô dọn dẹp một lượt liền nhìn đồng hồ đã gần chiều tối, nếu cô không tan làm nhanh sẽ không có chuyến xe buýt để trở về…

Tôn Giai Ân vừa đi đường vừa nghe tin tức còn đang dang dở ban chiều, mặc dù mẩu tin lặp đi lặp lại cũng chỉ có một mẩu tin nhưng cô vẫn muốn nghe nó, chỉ đơn giản là nghe để nhớ lại những điều tốt đẹp thay vì thực tại đau lòng. Đột nhiên Tôn Giai Ân không cẩn thận đụng trúng một người đang đi cùng đường với cô…

“Tôi…tôi xin lỗi…tôi không để ý…”

Cậu con trai quay người lại giúp Tôn Giai Ân nhặt điện thoại vừa bị rơi, cậu ta cũng không do dự đeo tai nghe để xem cô đang nghe gì khiến Tôn Giai Ân khó chịu muốn giành lại…

“Ân Ân à…ngày xưa cậu đâu có thích mấy mẩu tin nhàm chán này đâu, cậu đổi tính rồi à…?”

Tôn Giai Ân nhìn người trước mặt có chút quen mắt, cô không nhớ là đã từng quen biết với một người cao ráo đẹp trai như vậy, chẳng lẽ cô bị tai nạn xe đến mất trí nhớ luôn rồi à…

“Cậu là…?”

Tô Quân không nói không rằng lao đến ôm Tôn Giai Ân khiến cô chuyển từ bất ngờ sang bàng hoàng, nhưng sau đó cô lại nở nụ cười hạnh phúc khi nhớ ra người này là ai…

“Khoai tây của cậu về rồi này, tớ nhớ cậu chết đi được…!”

Tôn Giai Ân ôm lấy Tô Quân, cô rúc mặt vào trong lòng cậu vui mừng đến bật khóc…

“Mười sáu năm rồi đấy…tớ đợi cậu tận mười sáu năm rồi đấy…cuối cùng cậu cũng về rồi…!”