Đội Trưởng Hà Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 61: Rời đi




Tôn Giai Ân liên tục dùng tay lau nước mắt đến nỗi khuôn mặt dần trở nên đỏ ửng, cô cũng không nói thêm lời nào với Hà Uy Kiệt liền quay trở lại giường ngồi xuống. Ánh mắt nhòe đi nhưng vẫn nhìn thấy tô cháo đã nguội đặt trên bàn, cô cũng không chút do dự mở ra đưa từng muỗng cháo lên miệng...

"Đáng ra từ lúc anh đến đây thì em phải biết rồi mới phải, sao trên đời này lại có người ngu ngốc không biết thân biết phận như em chứ..."

Hà Uy Kiệt không hề rời mắt khỏi bất cứ hành động nào của Tôn Giai Ân, hắn lại sợ bản thân sẽ mềm lòng liền nói thêm một câu nữa trước khi rời đi...

"Nhà sẽ để lại cho em, nếu em cần gì có thể nhờ Kiều Anh và Tiêu Hiên...bọn họ sẽ giúp đỡ em..."

Tôn Giai Ân vẫn tiếp tục nhìn vào khoảng không vô định, nước mắt vừa được lau khô kĩ càng lại tiếp tục rơi xuống trong tuyệt vọng...

"Đáng ra anh nên tiếp tục lừa em, để em không phải đau lòng như thế này...nhưng nghĩ lại anh không yêu em, nên việc em đau lòng cũng không liên quan gì đến anh phải không...?"

"Em vừa mất đứa trẻ của chúng ta, em lại mất thêm anh nữa rồi...cuộc đời này tàn nhẫn với em thật đấy...cả anh cũng vậy..."

Tôn Giai Ân nhìn bóng lưng Hà Uy Kiệt rời đi, cô liền dùng chân trần chạy theo sau hắn, ngay cả cái lạnh rét buốt bao vây lấy cơ thể cô cũng không quan tâm, kể cả cái đau sau phẫu thuật cũng không làm cô dừng lại được...

"Giai Ân này...sao cậu lại chạy ra đây thế...?"

Kiều Anh vội vàng tiến đến giữ chặt lấy Tôn Giai Ân, cô lo lắng Hà Uy Kiệt sẽ làm gì đó nên không chịu về trước mà ở đây đợi thêm một lúc nữa...

"Sao lại khóc thành bộ dạng này chứ...? Hà Uy Kiệt đã làm gì cậu...mau nói cho tớ biết đi...!"

Tôn Giai Ân để mặc Kiều Anh ôm chặt lấy mình, hành động điên cuồng vừa rồi cũng nhanh chóng dừng lại khi Hà Uy Kiệt lái xe rời đi trước...

"Anh...anh ấy bỏ tớ rồi...anh ấy chưa bao giờ yêu tớ cả...tớ...tớ đã cố gắng nắm lấy góc áo của anh ấy...nhưng trượt rồi, tớ chẳng là gì đối với anh ấy cả...tớ...tớ yêu anh ấy nhiều như vậy mà..."

Tôn Giai Ân bật khóc nức nở trong lòng Kiều Anh, cô nói ra hết nỗi lòng của mình cho Kiều Anh nghe, như đang tìm cách cầu cứu chứ không phải là nói ra cho nhẹ lòng...

"Tớ yêu anh ấy quá...đau lòng quá...tớ không thở được...tớ chết mất...!"

Kiều Anh có chút hoảng sợ khi hơi thở của Tôn Giai Ân ngày càng trở nên dồn dập, cô nhanh chóng gọi bác sĩ đến để đưa Tôn Giai Ân vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Hóa ra cảm giác bị người mình yêu quay lưng trong lúc bản thân yếu đuối nhất chính là như vậy...

Mặc dù việc chia tay với Hà Uy Kiệt là phương án tốt nhất lúc này để bảo vệ an toàn cho Tôn Giai Ân, nhưng bây giờ Kiều Anh lại cảm thấy có chút tội lỗi khi bản thân góp một phần vào việc này...

"Tớ xin lỗi...Giai Ân à..."

Kiều Anh ngồi chờ ở bên ngoài vô tình ngủ quên lúc nào không hay, đến khi cô tỉnh lại đã thấy Tiêu Hiên ngồi bên cạnh mình làm điểm tựa cho cô dựa vào. Anh quay sang nhìn cô bằng gương mặt phức tạp...

"Em muốn ăn sáng trước hay đi thăm Tôn Giai Ân trước...?"

Kiều Anh đưa mắt nhìn Tiêu Hiên, anh liền đoán được ý của cô nhanh chóng đi trước dẫn đường, nhưng Kiều Anh lại tiến lên nắm tay anh trước...

"Em xin lỗi...hôm trước em nóng giận quá, lại nói mấy lời khiến anh tổn thương..."

Tiêu Hiên không giận Kiều Anh, anh biết lời nói của cô là hoàn toàn có căn cứ chứ không phải nói lời vô lý, chính anh phải là người xin lỗi cô mớ đúng...

"Anh mới là người nên nói xin lỗi...vì đã khiến em cảm thấy không yên tâm như vậy..."

Kiều Anh gật đầu, cô rất yêu Tiêu Hiên nên mới không muốn những chuyện cá nhân của mình ảnh hưởng đến tình cảm của họ. Cô cũng biết anh yêu cô, nên cô mới có thể dũng cảm mà đối đầu với mọi thứ...

Tuy công việc của Tiêu Hiên không có nhiều nguy hiểm trực tiếp như Hà Uy Kiệt, nhưng đôi khi nó cũng tồn tại rất nhiều rủi ro mà bản thân anh cũng không thể tránh khỏi. Nhưng thay vì tìm cách từ bỏ đối phương, bọn họ lại tìm cách giữ chặt lấy nhau và dùng tình yêu để chữa lành cho vết thương mà xã hội gây ra. Tình yêu của Kiều Anh và Tiêu Hiên là không phải cùng nhau cố gắng, nhưng bọn họ là thay nhau chữa lành cho đối phương...khiến đối phương cảm thấy an toàn...

Kiều Anh vừa mở cửa phòng bệnh ra liền không thấy Tôn Giai Ân đâu, cô nhanh chóng tiến đến hỏi y tá đang sắp xếp chăn mền gần đó...

"Cho tôi hỏi bệnh nhân nằm ở giường này đi đâu rồi ạ...?"

Y tá nhìn Kiều Anh cảm thấy có chút quen mắt, cũng nhanh chóng trả lời...

"Bệnh nhân đã xin xuất viện sớm rồi, mặc dù chúng tôi đã cản lại nhưng cô ấy không nghe, nên chúng tôi đành cho cô ấy xuất viện..."

Kiều Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi vào số của Tôn Giai Ân, nhưng đầu bên kia chỉ hiện lên tiếng tút tút kéo dài, sau đó lại không thể kết nối được...

"Trời ạ...Giai Ân...cậu ấy có thể đi đâu được cơ chứ...?"