04.
Hành tinh đầu tiên: Đội trưởng của tôi là đại bang chủ tâm ngoan thủ lạt.
Tác giả: Dương Lê Tử OvO
Edit: Sâm
*
Dựa vào trí nhớ của Lý Niệm Hằng, bục tra tấn này có thể giật điện, ngoài dụng cụ tra tấn, trên tường còn có mấy bộ kim tiêm, chắc chắn cũng không phải đồ gì hay ho. Hàn Mặc thử di chuyển tay chân, cố gắng thay đổi tư thế để giảm đau một chút, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế không thoải mái này.
Anh khẽ thở dài với âm lượng mà máy nghe lén không thể thu được, bắt đầu làm loạn với S999.
'Chức năng che chắn cảm giác đau đớn của cậu đâu? Kích hoạt nhanh lên... Ssh... Cái tên Trình Tiêu này tàn nhẫn thật đấy.'
'Đã khởi động chức năng.' Giọng S999 có vẻ hơi ngượng ngùng 'Nhưng việc kích hoạt rút ý thức vừa rồi tiêu tốn quá nhiều năng lượng, chức năng che chắn hiện tại chỉ có 10% hiệu quả.'
Hàn Mặc: 'Vậy lại để tôi ngất đi tiếp, cậu thấy được không?'
S999: 'Rất xin lỗi, ít nhất phải bổ sung năng lượng 12 tiếng trước khi sử dụng chức năng này.' Nếu hệ thống có thực thể, phỏng chừng giờ sắp cúi gằm đầu xuống đất rồi.
Hàn Mặc: 'Thôi, không phải do cậu. Dù sao cậu cũng thiếu mất một ký chủ, hiệu năng tất yếu sẽ giảm sút.'
Vốn dĩ S999 dựa vào tinh thần lực của hai ký chủ là Hàn Mặc và Tạ Du, hơn nữa còn có hệ thống mẹ hỗ trợ. Hiện tại chỉ còn lại Hàn Mặc duy trì liên hệ với S999, đồng thời còn phải đề phòng hệ thống mẹ lần theo, dẫn đến các chức năng của S999 bị giảm đi đáng kể.
Hàn Mặc dự định sẽ thực hiện một số sửa đổi nhỏ cho S999 trong tương lai, để nó có thể vận hành mà tốn ít công sức hơn.
Tất nhiên, cần phải đợi anh thoát khỏi khốn cảnh trước mắt này đã.
Mặc dù hiện tại Trình Tiêu không có ý định giết anh, thế nhưng đâu ai biết được tâm tư đầu rồng lúc nào sẽ thay đổi. Huống hồ, tình hình hiện tại vẫn còn rất xa mới đạt được tỷ suất đồng bộ 100% của mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ.
Khổ nhục kế của Hàn Mặc khiến tỷ suất đồng bộ của Trình Tiêu tăng lên -50%. Đại khái là từ "giết cậu ngay tức thì" phát triển thành "chợt có ý nghĩ muốn giết cậu". Hàn Mặc không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay vẫn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Đương nhiên, anh phải tìm cơ hội trở mình, nhưng Trình Tiêu đã ra lệnh giam giữ anh. Vì anh bị động, nên tất cả những gì anh có thể làm cũng chỉ có chờ đợi.
Với thể trạng hiện tại của anh, chờ đợi thật sự là cực hình.
Anh không thể phân biệt được phần nào trên cơ thể mình đau hơn. Nương theo cơn đau còn có đói khát và lạnh giá. Nhiệt độ trong địa lao rất thấp, mà anh cũng chỉ khoác một lớp áo sơ mi mỏng tang. Cơ bắp không kiểm soát được mà run lên, run rẩy lại càng mang đến nhiều đau đớn hơn.
Nếu anh bị bỏ mặc trong hai ba ngày như thế này, khỏi cần Trình Tiêu động thủ, cái mạng nhỏ này của anh có khả năng phải biến mất luôn rồi.
Không biết đã qua bao lâu, mơ hồ nghe được tiếng ồn ào từ đầu kia của lối đi. Giọng nữ, đang tranh cãi cùng Diệp Dĩnh.
'Ô, nữ thần thế giới này của anh xuất hiện.' S999 không tim không phổi trêu chọc.
Người phụ nữ cãi vã không ngừng với Diệp Dĩnh tên Lan Tâm, là con gái duy nhất của cựu Bang chủ. Sau khi Trình Tiêu và Lý Niệm Hằng dần được lão Bang chủ coi trọng, số lần ra vào trụ sở thường xuyên hơn, cơ hội tiếp xúc với Lan Tâm cũng tăng lên. Trình Tiêu niên thiếu đắc chí, vóc người cao ráo diện mạo anh tuấn, lại có dáng vẻ hư hỏng, mắt đi mày lại với Lan Tâm vài lần, hai người liền quyến rũ lẫn nhau.
Vốn dĩ lão Bang chủ còn đang do dự cũng đành biết thời biết thế, chỉ định y là người kế nhiệm. Có thể nói, sở dĩ Trình Tiêu trở thành đầu rồng đời hai, có một nửa là nhờ phúc của Lan Tâm.
Thế nhưng thực thế chính là máu chó như vậy, Lý Niệm Hằng có thiện cảm với Lan Tâm. Hơn nữa chút thiện cảm này không vì Trình Tiêu với Lan Tâm cử hành lễ cưới mà tiêu tan, trái lại còn tăng lên từng ngày.
Để mà nói thật, sự phản bội trong tương lai của Lý Niệm Hằng, cũng không thể thoát khỏi liên quan đến việc này.
Anh yêu người con gái của đại ca, phản bội đại ca, đại ca muốn giết chết anh. Giờ anh còn phải làm đại ca yêu chính mình.
Hàn Mặc tóm gọn tình thế đau trứng này trong một câu.
Tiếng ồn như gần như xa, truyền vào trong tai.
"Nó chưa chết? Tôi không tin, não Trình Tiêu úng nước rồi hả? Một kẻ phản bội ăn cây táo rào cây sung như nó, không giết chẳng lẽ còn giữ lại để cung phụng chắc?"
Diệp Dĩnh chảy mồ hôi ròng ròng, cả Huyền Vũ dám chửi Bang chủ như thế này, ngoại trừ Nhị đương gia, e rằng chỉ có Đại tiểu thư này.
"Bang chủ tự có sắp xếp, tiểu thư, xin hãy về trước đi. Với thân phận của tiểu thư thì không nên vào chỗ này."
"Không có thân phận?" Lan Tâm cười nhạo "Toàn bộ Huyền Vũ còn có chỗ nào mà tôi không thể vào chắc?"
"Đó không phải là ý của tôi."
Giọng Diệp Dĩnh trầm xuống, tiếng bước chân của Lan Tâm ngày càng gần. Dường như Diệp Dĩnh không thể ngăn được ả.
Hàn Mặc vốn muốn giả bộ hôn mê để tránh trận sóng gió này, nhưng S999 nhắc nhở nếu làm vậy, mức OOC sẽ vượt quá giới hạn cho phép.
Dù sao Lan Tâm cũng là đối tượng thâm thương trộm nhớ của Lý Niệm Hằng, tuy nói hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thế nhưng nghe được giọng nói của người trong lòng, nếu bình thường thì sẽ không có lý do gì để giả vờ ngủ.
S999: 'Yên tâm, nếu anh không biết đáp thế nào thì tôi có thể nhắc tuồng giúp anh.'
Hàn Mặc: 'Nếu cậu đã nói vậy thì, lời mời nhiệt tình không thể từ chối nhỉ.'
Hình bóng Lan Tâm xuất hiện ngoài song sắt. Tướng mạo được thừa hưởng từ mẹ, rực rỡ xinh đẹp không gì tả nổi, là mỹ nhân trong ngàn dặm mới tìm được. Cũng khó trách Lý Niệm Hằng đã tính hết mưu kế, lại vì ả trở giáo phản bội mà rơi vào kết cục không còn gì cả.
Lý Niệm Hằng quay đầu, cố hết sức gợi lên một nụ cười: "Đại tiểu thư, lâu rồi không gặp, có khỏe hay không vậy."
"Vẫn còn tâm tình khua môi múa mép, tao thấy tinh thần của mày rất tốt. Trình Tiêu thủ hạ lưu tình* đúng không." Lan Tâm nhập mật mã vào phòng giam, đứng bên bục cực hình nhìn anh từ trên cao xuống.
*Thủ hạ lưu tình: ám chỉ việc nghĩ đến tình nghĩa xưa mà nhẹ tay nhắm mắt cho qua. Bên mình có cụm giơ cao đánh khẽ.
"Cũng tạm, Trình Tiêu... vẫn luôn như vậy. Còn Đại tiểu thư thì rất hiếm khi đến thăm tôi đấy. Sao vậy, nhớ tôi rồi à?"
"Đừng có dát vàng lên mặt mình, Lý Niệm Hằng, đừng cho là tao không biết mày muốn làm gì." Lan Tâm cúi người, móng tay dài sơn đỏ quét qua lồng ngực anh, thổ khí như lan*, nhưng không hề mang theo dịu dàng.
*Thổ khí như lan: câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc" (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
"Ngày nào mày cũng có ý nghĩ trộm gà bắt chó, tưởng rằng loại bỏ được thuộc hạ cũ của cha tao sẽ khiến gót chân của mày vững vàng hơn? Mày cho rằng diệt được Trình Tiêu thì có thể khiến Huyền Vũ trở thành vật trong túi của mày? Mày cho rằng nắm giữ toàn bộ Huyền Vũ thì tao sẽ coi trọng mày à? Ha –" Đầu ngón tay siết vào da thịt, kéo ra tràng hạt máu. Đối mặt với người mến mộ mình, vẻ mặt Lan Tâm tràn đầy khinh thường.
"Mày chỉ là một tên tay chân thôi, chúng mày đều thế. Cha tao để lại cơ nghiệp, một tiện dân nghèo túng bò ra từ khu ổ chuột như mày đừng hòng mơ được nửa phần. Trình Tiêu không hiểu cái gì gọi là nhổ cỏ tận gốc, hôm nay để tao làm mẫu cho anh ta xem một lần."
Lan Tâm nâng đôi giày cao gót buộc dây, tôn lên đường cong eo hông tinh tế.
Ả bước đến bức tường, quan sát một cách thích thú hàng loạt dụng cụ tra tấn có thể khiến người ta bị trọng thương, thậm chí tàn phế.
"Chuyện này... Đại tiểu thư, Bang chủ có lệnh, trước khi ngài ấy mở miệng thì không được động vào Nhị đương gia. Ngài xem, có phải là –" Diệp Dĩnh muốn đưa Lan Tâm đi, nhưng không dám động thủ thật, tình thế khó xử.
Nếu thật sự có chuyện xảy ra với Lý Niệm Hằng, Trình Tiêu cũng không thật sự làm gì được với Lan Tâm, nếu muốn trách thì chắc chắn sẽ trách lên đầu hắn đầu tiên. Mà Lan Tâm vốn không hề để hắn vào mắt, chứ đừng nói đến việc nghe lời khuyên can của hắn. Diệp Dĩnh lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cắn răng đi vào góc bật máy liên lạc, kết nối với phòng làm việc của Trình Tiêu.
Lan Tâm chọn từ trái qua phải, giống như đang chọn quần áo giày dép, cuối cùng lấy ra một ít ống thuốc cùng một hộp kim tiêm.
"Mỗi tí sáng tạo vậy à? Tôi cứ nghĩ vị trí của tôi trong trái tim cô còn có thể đặc biệt hơn chút chứ." Lý Niệm Hằng liếc nhìn ả, ngữ khí hời hợt.
"Mày chỉ xứng cái này thôi, nhưng mà yên tâm, hiệu quả nhất định sẽ không làm mày thất vọng." Lan Tâm lấy thuốc ra trước, tiêm vào tĩnh mạch khuỷu tay Lý Niệm Hằng "Chỉ cần là đồ có liên quan tới tao, mày đều rất thích phải không?"
Lý Niệm Hằng mở miệng định chiếm chút lợi lộc, nhưng sắc mặt lại thay đổi dưới ảnh hưởng của thuốc.
Loại thuốc Lan Tâm tiêm cho anh là một loại thuốc nhạy cảm làm giảm ngưỡng đau. Sau khi thuốc có tác dụng, từ xúc giác, áp lực, và nhiệt độ thông thường nhất sẽ dễ dàng chuyển hóa thành sự đau đớn. Ngay cả làn gió nhẹ thổi vào da cũng có thể tạo thành cơn đau.
Lúc này, không khí lạnh lẽo trong địa lao giống như một con dao cùn chậm rãi lăng trì* Lý Niệm Hằng. Đây chính là kết quả Lan Tâm mong muốn.
*Lăng trì (tùng xẻo/xảo hay xử bá đao):Hình phạt xẻo từng miếng thịt cho đến chết. Thịt bị lóc ra sẽ trưng bày nơi công cộng với mục đích răn đe.
Ả rút cây kim, cắm vào đầu ngón tay của người đàn ông, thỏa mãn nhìn Lý Niệm Hằng đang cắn môi rớm máu, bắp thịt trên tay bắt đầu không tự chủ mà co thắt.
Hình phạt của ả còn kèm theo dây điện cực từ dưới bệ, kẹp đầu kim loại vào kim thép, điều chỉnh nút xoay dòng điện.
Lý Niệm Hằng rốt cuộc không nhịn được hét lên, phần lưng cong lên, tứ chi và cổ nổi gân xanh, sức giãy dụa gần như sắp đánh gãy xương cốt của chính mình.
"Cô hận tôi đến vậy à?" Lý Niệm Hằng khàn giọng hỏi, mồ hôi lạnh túa vào mắt, thần trí mơ hồ bên bờ vực.
"Hận mày?" Lan Tâm như nghe được câu chuyện cười lớn "Tao không hề quan tâm mày một chút nào. Chỉ mong mày nhớ kỹ, mày là cái loại hàng gì."
Ả điều chỉnh nút tăng cường độ dòng điện. Cường độ đạt đến một giới hạn nhất định, người trên bục tra tấn sẽ chết vì ngừng tim.
Thế nhưng cường độ còn chưa đạt đến giá trị lớn nhất, nguồn điện cung cấp cho bệ tra tấn đã bị ngắt. Còng tay chân Lý Niệm Hằng cũng được mở ra. Khắp toàn thân Lý Niệm Hằng là vải vóc ướt đẫm, như thể một người chết đuối vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Trình Tiêu đứng ngoài cửa phòng giam, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
"Xảy ra chuyện gì?" Giọng y rất nhẹ, nhưng còn mang tính uy hiếp hơn nhiều so với với tiếng gầm thét.
Diệp Dĩnh vừa đưa cứu binh đến chợt rùng mình, cúi đầu không biết giải thích thế nào.
Mà Lan Tâm lại nhẹ nhàng bật cười: "Hết điện mất rồi, còn chút xíu nữa thôi là được mà."
"Lan, tôi ở đây nói rõ với cô, đừng có xen vào chuyện giữa tôi và cậu ta." Trình Tiêu dùng hết sức tự chủ để kìm nén cảm xúc, trầm giọng cảnh cáo.
"Người ta tính kế sau lưng anh, anh còn xông lên bảo vệ nó?" Lan Tâm thướt tha lượn lờ quanh Trình Tiêu, ghé vào lỗ tai nói: "Anh sẽ hối hận, huynh đệ tình thâm chỉ là trò cười mà thôi. Đừng trách tôi không nhắc nhở anh."
Gót giày dài nhỏ chạm đất phát ra tiếng vang, Lan Tâm không quay đầu lại, biến mất nơi tận cùng hành lang.
Trình Tiêu đứng lặng trước cửa phòng giam hồi lâu, rồi mới chậm rãi tới bục tra tấn.
Lý Niệm Hằng cả người mướt mồ hôi, ý thức mơ hồ. Hai hàng lông mày nhíu chặt, biểu thị cho dù anh đang hôn mê cũng không được an ổn, ngũ quan tuấn tú hơi vặn vẹo.
Trình Tiêu đưa tay, chạm nhẹ vào vết thương trên người anh. Mà do tác dụng của thuốc, Lý Niệm Hằng vô thức lùi về sau, khẽ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
"Trình Tiêu... Trình Tiêu..." Đôi môi khô nứt nẻ của anh khép mở, mơ hồ nuốt lấy câu chữ không rõ ràng "Xin anh..."
Đến mức độ này mới sẵn lòng mở miệng xin tha?
Trình Tiêu cười tự giễu, y biết Lan Tâm có thể nói đúng. Y và Lý Niệm Hằng đã không còn đường lui. Chính bởi không bên nào chịu cúi đầu trước, vậy nên cuộc chiến giữa hai người mới là cuộc chiến không chết không ngừng.
Thế nhưng nếu như, chỉ có một chút khả năng, đối phương cũng hy vọng rằng mối quan hệ của họ sẽ trở lại như xưa?
Y cúi đầu nhìn người đàn ông nửa tỉnh nửa mê, muốn nhìn chút thôi xem câu tiếp theo của người ấy nói ra sẽ là gì. Tám phần mười là muốn xin y tha cho mình một mạng? Hay muốn y cho mình được chết một cách thống khoái. Dựa theo tính cách của Lý Niệm Hằng, điều sau sẽ mang tính khả thi cao hơn điều trước.
Đôi mắt Lý Niệm Hằng mở to, tan rã tiêu thất, như thể đang nóng vội nhìn kỹ y, nhưng cũng lại như không.
"Trình Tiêu..." Anh lẩm nhẩm như một tiếng thở dài: "Xin anh... đừng hận tôi."
Hết chương 4