Thật ra cơ hội để Dụ Phồn đưa ra quyết định này là rất nhỏ.
Bởi buổi tối đầu tiên về Ninh Thành, cậu mất ngủ đến gần bốn giờ sáng trên chiếc giường mà mình đã nằm suốt ba, bốn năm.
Lúc thức dậy bên người trống không, không có nhiệt độ cơ thể và mùi hương của Trần Cảnh Thâm. Cậu ngơ ngác ngồi trên giường đến mười phút, mở điện thoại lên nhìn lịch trình công việc chất kín suốt nửa tháng qua của mình, sau đó lại đi kiếm vé máy bay về Nam Thành, kiểm tra giá tiền thuê gần khu nhà của Trần Cảnh Thâm và số dư trong thẻ của mình.
Lúc cậu báo cho Uông Nguyệt về quyết định này của mình, Uông Nguyệt tỏ ra rất khó hiểu: "Không phải yêu xa 6 năm rồi đó sao? Sao bây giờ tự dưng lại phải đi?"
Đêm trước ngày hôm ấy Dụ Phồn ngủ không ngon giấc, tóc tai rối bù không nỡ nhìn, phản ứng thì chậm chạp.
Cậu yên lặng rất lâu mới trả lời: "Vì sáu năm đã là quá lâu rồi."
Uông Nguyệt ngạc nhiên, nhưng cũng không kì kèo giữ cậu lại.
Dù sao mấy năm nay Dụ Phồn đã chụp nên rất nhiều bộ ảnh nổi tiếng, lần nổi nhất thậm chí còn đẩy được khách lên tận hot search của một nền tảng nọ. Sau lần đó đơn hàng của Dụ Phồn rất nhiều, khách hàng đến từ năm châu bốn bể, minh tinh, người nổi tiếng trên mạng đều có đủ, nếu là nhiếp ảnh gia khác thì đã ra ngoài kinh doanh độc lập rồi, chỉ có Dụ Phồn mới bằng lòng ở lại studio của cô, nhận mức tiền lương và số hoa hồng nhỏ đó.
Vả lại nhiếp ảnh gia không cần phải chú trọng quá mức, đi đâu làm việc cũng được, mà Nam Thành được xem là thành phố lớn, Dụ Phồn đến đó cũng có tiềm năng phát triển hơn.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, nửa tháng qua Dụ Phồn bận đến mức chân không chạm đất, cậu chăm chỉ hoàn thành hết các suất chụp trong tay, sau đó dành thêm hai ngày nữa để sửa sang lại căn phòng mình đã ở suốt ba, bốn năm, quét tước sạch sẽ, cuối cùng gom đồ lại được ba cái vali to bự.
Uông Nguyệt lái xe chở cậu ra sân bay, trước khi làm thủ tục kiểm tra an ninh, cô còn nhét cho cậu một phong lì xì.
Ban đầu Dụ Phồn không chịu nhận, phải đến lúc Uông Nguyệt trông như định kéo quần cậu ra để nhét vào bên trong, cậu mới miễn cưỡng cầm lấy.
"Gì đấy? Quen thân như thế rồi mà vẫn phải khách sáo với chị à? Đây là quà chị gái tặng em trai, cầm đi." Uông Nguyệt vỗ cánh tay cậu, "Rảnh nhớ quay về thăm chị đấy."
"Em sẽ." Dụ Phồn nói.
Uông Nguyệt bỗng nghẹn ngào. Cô nhớ lần đầu tiên gặp Dụ Phồn, hồi ấy Dụ Phồn vẫn là một cậu bé mình mẩy đầy thương tích, cậu lạnh lùng tố cáo bố ruột của mình với cảnh sát, sau đó ngồi xổm bên ngoài đồn công an hút thuốc.
Chẳng biết ngày đó lấy đâu ra can đảm mà cô lại tiến tới, hỏi cậu có muốn làm người mẫu không.
"Em đi đây."
Uông Nguyệt hoàn hồn, cô gật đầu: "Đi đi, xong xuôi mọi việc nhớ gửi tin nhắn cho chị."
"Vâng." Dụ Phồn hơi ngừng lại, sau đó khẽ nói, "Chị, em cảm ơn."
Lúc kiểm tra an ninh, Dụ Phồn nhận được tin nhắn thoại từ Uông Nguyệt, Uông Nguyệt khóc rất dữ dội, gào thét đòi cậu ra đây ôm một cái rồi hẵng đi.
Nghe xong tin nhắn thoại, tốc độ cậu ra cửa lên máy bay tăng nhanh hơn.
Những chuyện này nói hết ra thì rườm rà quá, Dụ Phồn chỉ nhặt lấy hai câu trọng điểm kể với Trần Cảnh Thâm.
Lúc này, hai chiếc vali to đùng đã được mở ra trên sàn, hai người cùng nhau dọn dẹp. Dụ Phồn cũng không có nhiều đồ, cậu đem bán hết những món đồ gia dụng không vận chuyển vào được, trong vali chỉ có đồ dùng trong công việc, quần áo và mấy cuốn album dày cộp.
Chợt nhớ đến một chuyện, Dụ Phồn lập tức giở album, thò tới trước mặt Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm thình lình chạm mặt trực diện bản thân mình hồi bé khóc như đứa ngốc.
"Trần Cảnh Thâm, cậu trông có giống lạ lùng không, nước mũi chảy cả vào miệng ——"
Còn chưa kịp nói hết, Trần Cảnh Thâm đã lật úp cuốn album ra sàn, nghiêng người tới chặn miệng cậu lại. Dụ Phồn duỗi tay đẩy hắn ra, vừa quay mặt đi vừa nói: "Gì đấy —— Khóc mà không cho người ta nói à? Cậu mà cũng biết... Ưm, cũng biết xấu hổ cơ à, khóc đến nỗi không nhìn thấy... mắt đâu..."
Thế là Dụ Phồn bị đè ra sàn hôn không nói nổi nữa, Trần Cảnh Thâm vừa kéo cạp quần cậu ra, điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông.
Trần Cảnh Thâm vốn định ngó lơ, nhưng người bên cạnh đã xốc lại tinh thần, gập chân đá hắn đi: "Cút ra kia nghe điện thoại, tôi còn chưa dọn xong đồ đâu."
Lúc đứng dậy, Trần Cảnh Thâm tiện tay kéo vạt áo Dụ Phồn xuống, lạnh lùng nghe điện thoại: "Gì?"
"Kiểm tra khẩn cấp! Sao nghe máy chậm thế hả? Cậu không cắm sừng em dâu thật đấy chứ?" La Lý Dương ở đầu bên kia tra hỏi ầm ĩ cả lên.
"..."
La Lý Dương: "Ha ha! Đùa thôi! Tôi đang uống rượu bên ngoài, chỗ cậu đã xong chưa, có muốn qua đây ——"
Còn chưa buồn nghe hết, Trần Cảnh Thâm đã cúp máy.
Dọn dẹp xong hai cái vali, Trần Cảnh Thâm định đẩy chiếc vali cuối cùng nằm trong góc tới, nhưng hắn vừa đụng vào, Dụ Phồn đã đứng bật dậy khỏi sàn.
"Cái này để tôi tự dọn!" Dụ Phồn kéo vali qua, "Cậu đi tắm trước đi xong để tôi còn tắm nữa, dọn đồ cả ngày nay mệt chết đi được."
Trần Cảnh Thâm ngỏ ý: "Tôi chờ được ——"
"Không cần, cảm ơn."
Trần Cảnh Thâm cầm quần áo vào phòng tắm. Dụ Phồn ngó đầu thăm dò, sau khi dám chắc bên trong đã có tiếng nước vang lên, cậu mới chậm chạp mở chiếc vali kia ra.
Ở ngăn lưới trên cùng vali nhét rất nhiều những hộp màu hồng nhạt.
Là mấy thứ hôm trước Trần Cảnh Thâm lên cơn động kinh gọi siêu thị ship tới, Dụ Phồn thấy vứt đi thì phí quá nên ôm hết về, dù sao vali cũng còn chỗ trống...
Cậu nhớ ngăn tủ đầu giường Trần Cảnh Thâm còn để trống, vừa khéo giấu đi được.
Dụ Phồn ôm một đống đồ trên tay mở khóa, rón rén vào trong phòng, kéo ngăn tủ mà cậu nghĩ là trống không ra ——
Sau đó nhìn thấy hàng loạt chiếc hộp nhỏ với những bao bì khác nhau chất kín thành núi trong ngăn tủ.
Dụ Phồn: "..."
–
Sau khi về Nam Thành, Dụ Phồn không vội làm việc. Nhân thời gian cuối năm Trần Cảnh Thâm bận như chó, cậu đi dạo quanh một số điểm chụp hình nổi tiếng ở Nam Thành.
Dụ Phồn khá có tiếng tăm trong giới, vả lại Nam Thành được biết đến là "thành phố của những người nổi tiếng trên mạng" nên nhu cầu trên phương diện chụp ảnh cao hơn Ninh Thành nhiều, cũng bởi vậy mà có rất nhiều studio chụp ảnh ở Nam Thành đã tìm đến tận cửa với mức tiền lương rất khả quan.
Nhưng Dụ Phồn từ chối hết. Hồi xưa cậu làm ở studio của Uông Nguyệt vì thiếu tiền, làm đến tận bây giờ là vì Uông Nguyệt đã kéo cậu lên trong lúc cậu sa vào khốn khó, bây giờ bỏ qua lí do đó, cậu định bụng sẽ làm một mình, như vậy tự do hơn mà cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
Đợt trước sống một mình cậu không để ý gì chuyện tiền nong, tiền quyên góp còn nhiều hơn tiền mình tiêu. Nhưng bây giờ có bạn trai rồi... Ít nhiều gì cũng phải tích cóp chút đỉnh.
Sau khi biết chuyện đó, Uông Nguyệt tỏ ra hết sức ủng hộ, còn lên mạng quảng bá cho Dụ Phồn bằng tài khoản chính thức của phòng làm việc.
Chưa đến nửa ngày, hòm thư của Dụ Phồn đã nổ tung.
Cũng vì thế mà đêm nay, khi Trần Cảnh Thâm ngồi dựa vào ghế gõ code, hắn phát hiện ra người bên cạnh còn nghiêm túc hơn cả mình.
Trước đây lúc thiết kế phòng làm việc Trần Cảnh Thâm cố ý đặt một bàn làm việc rất rộng rãi, màn hình máy tính đặt trên mặt bàn, bên cạnh còn đủ chỗ cho một người bạn trai.
Trần Cảnh Thâm dừng việc, ghé mắt sang nhìn. Dụ Phồn chống đầu, ngồi xiên xiên vẹo vẹo, cậu rầu rĩ viết viết xóa xóa trên mặt giấy, viết chán lại bực bội vò tóc, trông không khác gì hồi cấp ba không giải được bài.
Ngẩn ngơ phút chốc, Trần Cảnh Thâm nghiêng người sang: "Vẫn chưa lên lịch xong à?'
Dạo này Dụ Phồn đang sắp xếp lịch hẹn với khách, cậu ghi chi chít vào vở, nếu có xảy ra xung đột về thời gian đặt lịch thì còn phải đi thương lượng để cân đối lại, vật vã gần tuần nay rồi.
"Sắp xong rồi." Dụ Phồn lười biếng đáp, "Tạm thời xếp lịch đến tháng tư năm sau thôi đã."
"Tuyển trợ lý đi."
"Đợi qua năm mới, cuối năm khó tuyển."
Trần Cảnh Thâm đáp "Ừm", rồi lại quét mắt nhìn cuốn sổ của cậu: "..."
Vị khách cuối cùng đã trả lời, kêu OK. Dụ Phồn thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm bút chuẩn bị ghi cái tên cuối lên sổ ghi nhớ, một luồng hơi ngắn ngủi đột ngột thổi qua tai.
Dụ Phồn: "?"
Cậu mẫn cảm quay đầu lại, nhìn qua cánh tay đang gập chống: "Trần Cảnh Thâm."
"Ừm."
"Cậu cười gì?"
Trần Cảnh Thâm nhìn quyển sổ của cậu, hỏi: "Sao không ghi chép trên máy tính?"
"Dùng bút thoải mái hơn." Dụ Phồn nhíu mày, "Ý cậu là sao?"
"Không có gì." Trần Cảnh Thâm cố nhịn lắm mà không được, "Hay chuyển sang máy tính làm đi."
"?"
"Không sau này trợ lý mới đến đọc không hiểu chữ cậu đâu."
"..."
"Sao bao nhiêu năm qua mà chữ không đẹp lên chút ——"
Còn chưa kịp nói hết câu, Trần Cảnh Thâm đã bị bịt miệng lại một cách đầy thô lỗ.
Làm loạn một hồi, cuối cùng Dụ Phồn vẫn xị mặt chuyển ghi chép sang máy tính. Vừa mới làm được một nửa phần bảng biểu, điện thoại hai người cùng réo "Ting ting ting", một nhóm chat nào đó mà cả hai bọn họ đều có mặt bắt đầu rục rịch.
Dụ Phồn thấy chạy deadline nửa tháng cũng không mệt bằng liên lạc với khách hàng một tuần, đúng lúc này nghỉ ngơi chút vậy. Cậu cầm điện thoại ngả người ra sau, lười biếng vào nhóm chat lướt lịch sử cuộc hội thoại ——
[Chương Nhàn Tịnh: @Mọi người Năm mới thế nào đây?]
Dụ Phồn sửng sốt phút chốc mới nhận ra hôm nay đã 29, sắp qua năm mới rồi.
[Vương Lộ An: Sống qua ngày.]
[Vương Lộ An: Hai tuần nay ông đây bận phát điện rồi, cuối cùng cũng được nghỉ! Ai thích thừa kế cái gia sản này thì đi mà thừa kế, tao không làm nữa.]
[Tả Khoan: Để tao thừa kế cho, hôm nào mày dẫn bố mày đến nhận tao làm con đi.]
[Vương Lộ An: Cút.]
[Chương Nhàn Tịnh: Bọn mày nói nhảm nhí lắm thế? Năm mới đi chơi đi.]
Cuối năm bận quá, kể từ sau lần cùng về Nam Thành, mọi người chưa gặp lại nhau được bữa nào.
Sau khi biết Dụ Phồn chuyển hẳn tới Nam Thành, cả đám còn gửi tin nhắn thoại chúc mừng trong nhóm chat, kêu có cơ hội sẽ đi ăn một bữa, mà rầy rà đến tận bây giờ mới có một kì nghỉ chung cho tất cả mọi người.
Tiếp theo thì bàn xem nên đi đâu.
Tả Khoan đề xuất sân bóng rổ, bể bơi hoặc bãi đua xe trong nhà, còn bảo dọa này đang có cuộc thi đua xe rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ; Chương Nhàn Tịnh kiến nghi đến sân trượt tuyết, suối nước nóng và công viên giải trí năm đó bọn họ cùng đi, kêu bây giờ chỗ ấy đã khai thác thêm rất nhiều trò mới rồi.
Cả hai bên đều không có hứng thú với địa điểm mà đối phương đưa ra, thế là Chương Nhàn Tịnh lôi đầu Vương Lộ An qua: [@Vương Lộ An Gì mà im ỉm không thấy nói gì thế? Muốn đi đâu chơi đây?]
[Vương Lộ An: À, nãy tao gọi điện thoại với khách hàng.]
[Vương Lộ An: Thật ra tao cũng chẳng muốn đi đâu lắm, dạo này mệt quá. Nếu buộc phải chọn thì...]
[Vương Lộ An: Tao muốn đi ăn sườn chua ngọt ở cấp ba Nam Thành.]
[Chương Nhàn Tịnh: ?]
[Tả Khoan: Mày là heo à?]
[Tả Khoan: ...Nhưng mày nói thế làm tao cũng thèm sinh tố đậu xanh ở căn tin.]
[Chương Nhàn Tịnh: Thời tiết này thì lấy đâu ra sinh tố đậu xanh? Giờ đang bán trà sữa nóng thôi.]
[Tả Khoan: Nhưng năm mới trường học được nghỉ mà, căn tin không mở cửa đâu.]
[Vương Lộ An: Ha ha ha ha mày quên rồi à? Năm nào cũng có một đám học sinh lớp mười hai xui xẻo chỉ được nghỉ một ngày đầu năm, đến mùng hai là đã phải đi học rồi, chắc chắn căn tin mở cửa!]
...
Đạt được sự đồng thuận, ba người bắt đầu điên cuồng @ hai người từ nãy đến giờ không thấy ló đầu ra nói chuyện.
[Chương Nhàn Tịnh: Chiều mùng 2 tháng 1 được không? Về trường trung học số bảy! @- @S]
Dụ Phồn nhìn bọn họ tám chuyện, trong một khoảnh khắc, bỗng cậu cũng thấy nhớ cái vị lành lạnh của sinh tố đậu xanh chảy trong cổ họng.
Công việc của Dụ Phồn qua năm mới mới bắt đầu triển khai, cậu ngẩng lên khỏi điện thoại, trưng cầu ý kiến của người ngồi bên cạnh.
"Mùng 2 tôi nghỉ." Trần Cảnh Thâm nói.
Thế là Dụ Phồn nhúc nhích ngón tay: [Bọn tao đều ok.]
[Chương Nhàn Tịnh: Quyết định thế nhé, mùng 2 gặp.]
[Tả Khoan: Khoan đã, trong trường có học sinh đi học, bọn mình có vào được không?]
[Vương Lộ An: Hỏi thừa, mặc đồng phục mà trà trộn vào!]
[Tả Khoan: ĐM! Quần áo bao nhiêu năm trước rồi, có thằng ngu mới còn giữ!]
–
Chiều mùng 2 tháng 1, ông trời tác hợp, vừa khéo tuyết ngừng rơi.
Hôm nay chỉ có học sinh lớp mười hai là còn đi học, học sinh đi rải rác tốp hai tốp ba bước vào trường.
Dưới những cành cây trơ trụi phủ đầy tuyết trắng bên ngoài trường cấp ba số bảy Nam Thành, có năm cựu học sinh đã tốt nghiệp mặc đồng phục đứng đó.
Rõ ràng mọi người không hẹn trước, nhưng lại cùng ăn ý mặc nguyên một bộ. Áo phông đồng phục màu làm bên trong, áo len dài tay mặc lót và áo khoác đồng phục mùa đông màu xanh lục quấn ngoài, lại còn cùng mặc quần đồng phục màu xanh lục.
Vương Lộ An lặp lại: "Thằng ngu mới còn giữ?"
"...Tao đâu có biết mẹ tao cất giùm." Tả Khoan gượng gạo kéo áo, nói xong, cậu ta vỗ mạnh vào bụng Vương Lộ An, "Mày nhìn mày đây này, mang thai đấy à?"
"Cút, tại uống rượu đấy chứ, đây là huân chương cho sự nỗ lực của tao đấy!"
"Được rồi, đừng có nói vớ vẩn nữa, sắp đến giờ học rồi. Vào mau thôi." Chương Nhàn Tịnh đẩy hai bọn họ với vẻ ghét bỏ.
Dụ Phồn đút tay vào túi, yên lặng đi theo cuối đoàn, song cậu không kìm nổi ánh mắt liếc sang người bên cạnh.
Nói thật, không biết đây là lần thứ mấy cậu ngắm Trần Cảnh Thâm trong hôm nay rồi.
Đồng phục của Trần Cảnh Thâm vẫn trắng tinh gọn gàng như trước, giờ phút này trông hắn không còn buông thả như lúc làm việc nữa, vai lưng thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng. Hắn đứng giữa đám học sinh, cảm tưởng như vẫn là cậu học sinh siêu giỏi ngạo nghễ đứng đầu các bảng xếp hạng thành tích năm nào.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Trần cảnh Thâm liếc sang nhìn, đưa tay định chạm —— không biết định chạm vào đâu nữa, tóm lại là còn chưa kịp chạm vào đã bị Dụ Phồn hất văng.
"Trần Cảnh Thâm, đừng có động tay động chân, đây là trường học." Dụ Phồn nói.
Trần Cảnh Thâm khựng lại rồi gật đầu: "Ừm. Nhưng cậu cứ ngắm tôi tiếp đi cũng được."
"..."
Năm người đứng trong đám học sinh, chuẩn bị qua cổng đến nơi rồi thì ông bảo vệ đứng canh bên cạnh bỗng chuyển tầm mắt tới chỗ bọn họ.
"Chậc, ổng nhìn qua đây làm gì? Không phải nhận ra bọn mình rồi đấy chứ?" Tả Khoan nói.
"Không biết, không sao đâu, bọn mình đứng che tóc Dụ Phồn là được, không vấn đề gì, mày tỏ ra tự nhiên lên chút coi!" Vương Lộ An nói, "Bao nhiêu năm như thế làm sao ổng còn nhớ rõ ——"
"Khoan đã!" Chú bảo vệ cau mày đi tới trước mặt bọn họ, đưa mắt quan sát cả đám một lượt từ trên xuống dưới, "Các cô các cậu là cựu học sinh đúng không?"
Mọi người: "......"
"...Làm gì có chuyện đó ạ!" Vương Lộ An nói, "Bác nhìn khuôn mặt trẻ trung mơn mởn của bọn cháu này, sao lại là cựu học sinh được! Bọn cháu học lớp 12-7!"
"Vớ vẩn!" Chú bảo vệ chỉ vào bảng trưng bày bên cạnh cổng rồi lại chỉ Trần Cảnh Thâm, "Đây không phải là cùng một người à??"
Mọi người nhìn theo lời ông nói, trên bảng trưng bày có viết một đoạn: [Lời trao gửi của cựu học sinh xuất sắc những khóa trước dành cho các em học sinh lớp 12.]
Đứng ngay đầu là bản thảo diễn thuyết trong buổi đại hội phát động hồi lớp 12 của Trần Cảnh Thâm, bên cạnh còn đính kèm ảnh chụp hắn lúc đang phát biểu.
Chú bảo vệ: "Trần Cảnh Thâm! Đúng không! Là cậu phải không?"
Trần Cảnh Thâm: "Không phải."
"Ủa, sao lại không phải? Shh —— Tôi nhớ ra rồi, cậu là học sinh khóa 18! Đằng sau..." Chú bảo vệ dời tầm mắt đến khuôn mặt Dụ Phồn, từ ngờ vực đến khẳng định, cuối cùng chuyển thành phòng bị: "À à à, hai nốt ruồi này!! Cậu là cái đứa... ngày nào cũng đi đánh nhau gây sự! Cả hai đứa bên cạnh này nữa —— Mấy cậu đến trường làm gì?! Định đi đánh nhau đấy à? Lớn đùng như thế rồi mà còn muốn đánh nhau ẩu đả là sao? Biến mau biến mau!"
Vương Lộ An cố vớt vát: "Không phải ——"
"Không đi là tôi gọi ban giám hiệu nhà trường đấy!"
"..."
Năm người vừa bị dạy dỗ vừa bị xua ra khỏi trường.
Bọn họ đứng trong gió lạnh nhìn dòng chữ "Trường trung học số bảy Nam Thành", rất lâu sau mới có người thốt nên lời.
Chương Nhàn Tịnh cảm thán: "Thế mới bảo lúc đi học phải học hành cho tử tế, đừng có làm đầu gấu làm gì."
Tả Khoan: "Ai mà biết ông bảo vệ này nhớ ghê thế!"
Vương Lộ An: "Thế giờ sao đây? Sườn chua ngọt của tao tan thành mây khói rồi à? —— Dụ Phồn, đi đâu đây?"
Dụ Phồn kéo Trần Cảnh Thâm đi không quay đầu lại: "Vào trường."
Vương Lộ An: "Nhưng không vào được mà?"
"Nên giờ đổi lối vào."
Cổng sau trường học.
Vương Lộ An nhìn vách tường loang lổ quen thuộc trước mặt, cậu ta nheo mắt lẩm bẩm: "Vl, bức tường này được xây sửa lại đúng không? Tao nhớ rõ hồi xưa leo vào đâu có cao thế này, như này thì ai mà trèo được ——"
Một cơn gió lạnh lướt qua bên người, Vương Lộ An ngơ ngác quay đầu lại, thấy bóng Dụ Phồn trèo vút qua bức tường một cách dứt khoát.
Chưa đầy hai giây sau, người anh em của cậu ta đứng bên kia tường.
Dụ Phồn mặc đồng phục, tóc hơi rối. Cậu đứng trong ánh nắng ấm áp ngày đông, phủi bụi bám lên tay, nhìn bọn họ qua những thiết kế khắc rỗng trên tường, sắc mặc bất cần thong thả y như sáu năm về trước.
Tư thế ấy khiến người ở đầu bên kia chợt ngẩn ngơ, ngỡ như hôm nay bọn họ không phải về lại trường cũ mà là học sinh bất cẩn đi học muộn, vi phạm nội quy trèo tường vào trong.
"Không sửa, vẫn thế thôi, qua đây nhanh lên." Dụ Phồn dời tầm mắt sang người nào đó, "Trần Cảnh Thâm, dẫm vào tảng đá bên phải trèo qua đây, tôi ở bên này đỡ cậu."