Vào khoảnh khắc ấy, cuối cùng Trần Cảnh Thâm cũng thừa nhận sự thật rằng hắn không tìm được Dụ Phồn nữa.
Trước khi lên tiếng, Trang Phóng Cầm đã nghĩ đến những phản ứng của Trần Cảnh Thâm sau khi biết chuyện, có thể đau đớn, có thể kinh ngạc, có thể hoảng loạn.
Nhưng Trần Cảnh Thâm rất bình tĩnh. Hắn ngồi đó không nói một lời, mãi đến khi đài phát thanh bắt đầu hoạt động, âm hưởng đoạn nhạc dạo bài hát [Gió mùa hạ] vang lên khắp sân thể dục, Trần Cảnh Thâm cuối cùng cũng mở miệng.
"Cậu ấy nói gì?"
Nói gì...
Cậu thiếu niên ngày thường buông thả kiêu ngạo lập tức hiện lên trong tâm trí Trang Phóng Cầm, cậu hơi khom lưng mỏi mệt, cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Cô à, em không học được nữa."
Ban đầu Trang Phóng Cầm không cho cậu làm như vậy, bảo rằng nếu cậu thật sự không còn cách nào khác nữa thì tạm thời nghỉ học trước đã, đợi lo liệu xong xuôi mọi việc rồi lại quay về học tiếp. Nhưng Dụ Phồn lắc đầu, cậu nói, không về nữa.
Nghe xong, Trần Cảnh Thâm không đáp. Hắn chỉ gật đầu, dọn dẹp lại mọi thứ, đeo cặp lên rồi nói: "Em biết rồi. Tạm biệt cô."
Trang Phóng Cầm đứng ngoài hành lang lớp 12-7, nhìn hắn rời đi.
Mới tan học một lúc mà đường chạy trên sân thể dục đã chẳng còn mấy người. Trần Cảnh Thâm đeo cặp một vai đi về phía cổng trường, bóng lưng bị ánh hoàng hôn kéo thật dài, chỉnh tề mà cô độc.
Trang Phóng Cầm tháo kính xuống, nước mắt đột nhiên trào ra.
Thật ra cô chưa nói hết.
Lúc ấy, cô vốn muốn tát Dụ Phồn một cái. Rõ ràng đang trở nên tốt hơn, rõ ràng đã tiến bộ rồi, tại sao lại vẫn bị kéo xuống? Nhưng sau khi đứng lên, bàn tay cô lại trở thành cái ôm.
"Trần Cảnh Thâm biết không?" Cô hỏi.
Rõ ràng cô cảm nhận được rằng Dụ Phồn run lên, có thể vì cuối cùng cũng đã rõ "muôn vàn gian truân" trước đây cô từng nói là gì. Rất lâu sau, cậu thiếu niên cũng không nói thêm câu nào.
Đến lúc cuối, cô mới nghe được một câu thì thầm nghẹn ngào.
"Đừng nói ra, xin cô đấy, cô à."
–
Trần Cảnh Thâm đến khu tập thể cũ nát kia.
Hình như Dụ Phồn không muốn để cho người khác nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây cho lắm, trước kia, mỗi lần đến đây, hắn luôn bị kéo vào trong nhà thật vội vàng.
Nhưng hôm nay hắn gõ cửa rất lâu, ngồi trên bậc thang ngoài cửa suốt hai tiếng đồng hồ, vẫn không có ai bằng lòng cho hắn vào trong.
Cầu thang trong khu tập thể sử dụng đèn cảm ứng âm thanh, vì vậy trong một khoảng thời gian rất dài, trong khu cầu thang chỉ có luồng ánh sáng yếu mờ của điện thoại.
Trần Cảnh Thâm gửi tin nhắn không ai trả lời, gọi điện thoại không ai nhấc máy, hắn ra một quy luật cho mình, kết thúc một ván rắn săn mồi sẽ thử lại một lần. Trong thời gian hai ngày cuối tuần, Dụ Phồn đã phá kỷ lục của hắn, cố vượt được hơn một nghìn điểm.
Lại kết thúc một ván chơi nữa, lúc thoát ra, Trần Cảnh Thâm nhìn hạng nhất trên bảng xếp hạng theo thói quen, bỗng phát hiện ra trên đó là ảnh đại diện của mình.
Nhưng hắn vẫn chưa phá kỷ lục trò chơi của Dụ Phồn.
Trần Cảnh Thâm cứng người ngồi đó thật lâu, mãi đến khi có người lên tầng, đèn cảm âm sáng lên, bóng dáng Trần Cảnh Thâm khiến người kia phát hoảng. Đối phương run người, bật thốt: "ĐM! Thần kinh à mà ngồi đây im như hến thế!"
Trần Cảnh Thâm không nói gì, nhưng ngón tay cuối cùng cũng chịu cử động, quay về WeChat để nhắn tin theo quy luật mình vừa đưa ra.
Không gửi đi được.
Ngồi trên cầu thang đến mười giờ tối, đến khi điện thoại cũng phải sập nguồn vì không chịu nổi nữa, Trần Cảnh Thâm mới chịu đứng dậy từ trên bậc thang, xoay người rời khỏi khu tập thể này. Con phố cũ này rất nhỏ, Trần Cảnh Thâm vào hết tất cả các cửa hàng ở nơi đây, sau đó đến Cool boy, thậm chí đến cả quán net ở Ngự Hà. Đợi khi hắn đã đi hết tất cả những nơi có thể đi, đến cả quán nướng cũng đã chuẩn bị đóng cửa.
Trần Cảnh Thâm đứng ngoài cửa quán net gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, lần này thậm chí còn chẳng có tiếng "Tút", giọng nữ lạnh lẽo uyển chuyển thông báo cho hắn rằng số điện thoại và cả WeChat của người này đã bị gói lại vứt vào thùng rác.
Về đến nhà, Trần Cảnh Thâm phát hiện căn nhà sáng sủa tĩnh mịch như một hòn đảo nhỏ không người.
Hắn gửi tin nhắn cho Quý Liên Y thông báo rằng sẽ về nhà muộn, sau đó thì điện thoại hết pin, xem ra đến giờ Quý Liên Y vẫn còn đang đợi hắn.
Có lẽ khi nãy Quý Liên Y đã đi đi lại lại từ trong phòng ra ngoài phòng khách, thế nên giờ phút này, cửa phòng mở toang. Bà đang chống trán ngồi bên bàn làm việc, nhắm đôi mắt mỏi mệt, nói chuyện điện thoại.
Trần Cảnh Thâm giơ tay định gõ cửa ——
"Mẹ, không phải liên hệ các trường khác, tạm thời không chuyển trường cho Cảnh Thâm nữa." Nghe mẹ hỏi chuyện trong điện thoại, Quý Liên Y xoa ấn đường, nói ậm ờ, "Không có gì, chẳng là trước đây có một học sinh học hành không được giỏi lắm, con sợ nó sẽ bị ảnh hưởng, nhưng bây giờ cậu học sinh đó chuyển đi rồi, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong xuôi..."
Nhìn thấy con trai mình đứng ngoài cửa, Quý Liên Y chợt ngưng bặt tiếng nói.
–
Quý Liên Y đã luôn cảm thấy cuộc sống hôn nhân của mình thật đẹp, thật đáng ghen tị. Nhưng hiện thực vả cho bà một cú, rằng cuộc hôn nhân của bà chỉ toàn là lừa lọc và dối trá, nó đã bẩn tưởi và nằm ngoài tầm kiểm soát từ lâu.
Sau, từng giây từng phút bà đều nói với bản thân, không sao, không vấn đề gì, dù không có hôn nhân thì bà vẫn còn một đứa con trai hoàn hảo: ngoan ngoãn hiểu chuyện, phẩm hạnh đứng đắn, thành tích xuất sắc. Thế nhưng giờ phút này, đứa con trai hoàn hảo ấy đứng ngay trước mặt bà, thông báo cho bà bằng giọng điệu bình tĩnh ngày thường vẫn nói "Con đến trường đây":
"Con là đồng tính luyến ái."
Quý Liên Y luôn liều mạng muốn che giấu chuyện này bị câu nói ấy giáng xuống choáng váng đầu óc, mấy phút sau mới tìm lại được giọng: "Không phải, không phải... Con không phải, con chỉ bị dạy hư thôi, do cậu ta đe dọa con, chính miệng cậu ta đã thừa nhận thế rồi... Cậu ta từ bé đã thiếu sự giáo dục của gia đình nên mới hình thành xu hướng tính dục vặn vẹo biếи ŧɦái như thế, con đừng..."
"Cậu ấy rất bình thường, người vặn vẹo biếи ŧɦái là con."
"Không phải! Không phải!" Quý Liên Y ném cái cốc vừa mới mua chưa được bao ngày ra đất, chiếc cốc vỡ tan thành từng mảnh, bà điên cuồng gào thét với Trần Cảnh Thâm, "Là cậu ta! Là cậu ta!! Con rất bình thường, sao con lại là đồng tính được! Con vẫn sợ cậu ta đúng không? Nhưng giờ cậu ta đi rồi, con không phải..."
"Con viết thư tỏ tình cậu ấy, theo đuổi cậu ấy nửa học kỳ, con đưa cậu ấy về nhà, là cái lần mẹ về ——"
Bốp! Một cái tát chói tai cắt đứt câu nói của Trần Cảnh Thâm.
Mặt hắn lệch sang một bên, nhưng không thấy đau. Hắn nói: "Cậu ấy đã liên tục từ chối con, cậu ấy bảo rằng cậu ấy không phải đồng tính. Nhưng con không chịu tha cho cậu ấy, con..."
Hắn chưa nói dứt lời, Quý Liên Y đã bịt tay ngoài miệng hắn, móng tay gần như ghim vào da thịt hắn, bà lắc đầu với vẻ mặt đã không còn cảm xúc: "Không phải, đó chỉ là ảo giác tuổi dậy thì của con thôi, con là người bình thường mà, Cảnh Thâm, rõ ràng trước đây con rất nghe lời, rất ngoan, tại sao, rốt cuộc là tại sao..."
Trần Cảnh Thâm nắm lấy cổ tay bà, kéo ra.
"Bởi vì dù biếи ŧɦái hay bình thường, con cũng là một con người." Trần Cảnh Thâm cụp mắt, trần thuật lại, "Không phải con chó mẹ nuôi."
Quý Liên Y điếng người, bà không còn sức lực làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo Trần Cảnh Thâm cầm cặp sách trên đất lên, xoay người về phòng mình.
Trước khi lên tầng, Trần Cảnh Thâm quay đầu lại, hỏi: "Mẹ có biết cậu ấy đi đâu không?"
Quý Liên Y vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ phòng mình, lẩm bẩm: "Cảnh Thâm, con không phải đồng tính."
Trần Cảnh Thâm xoay người lên tầng.
Sáng sớm hôm sau, Trần Cảnh Thâm phát hiện dưới tầng im ắng không có một tiếng động. Hắn đẩy cửa, thấy Quý Liên Y ngồi ngẫn ngờ trên sô pha như đã thức trắng cả đêm, trên bàn bày đầy những lọ thuốc.
Tình trạng tâm lý quá tệ, Quý Liên Y nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. Trần Cảnh Thâm ở bệnh viện chăm sóc hai ngày, đến khi bà ngoại sắp xếp được một số người chăm sóc thay phiên nhau trông chừng hộ, hắn mới có thể tiếp tục đi học bình thường.
Ngày Trần Cảnh Thâm đến trường, có mấy người ngồi canh sẵn trước cửa lớp 12-1, vừa thấy hắn đến là nhào tới ngay.
"Học sinh giỏi, cậu đã biết chuyện Dụ Phồn thôi học chưa??" Chu Húc sốt ruột nói.
"Cậu ấy rời nhóm trên WeChat, block cả số điện thoại của tôi luôn rồi! Cậu thì sao? Cậu có gọi điện thoại được không?" Tả Khoan hỏi.
Trần Cảnh Thâm lắc đầu.
"Thế cậu có biết cậu ấy đi đâu không?" Mắt Vương Lộ An đỏ hoe, "Cậu ấy chẳng nói gì với tôi cả."
"Không biết."
"Mẹ, tao đã bảo mà, đến bọn mình còn không biết thì chắc chắn là học sinh giỏi cũng không biết rồi, bọn mày cứ nhất quyết đòi lên đây hỏi." Tả Khoan nghĩ ngợi, "Hay mình đi hỏi chủ nhiệm lớp bọn mày đi? Chắc chắn là bả biết mà!"
"Tao hỏi rồi, bả không trả lời." Vương Lộ An nói.
"Thì hỏi lại một lần, đi!"
Ba đứa con trai lao xuống tầng như cơn gió, chỉ còn mình Chương Nhàn Tịnh vẫn đứng tại chỗ nãy giờ chưa nói năng gì.
Lúc sắp bước vào lớp, Trần Cảnh Thâm bỗng nghe Chương Nhàn Tịnh khàn giọng hỏi: "Học sinh giỏi, cậu với Dụ Phồn đang ở bên..."
Tiếng chuông vào lớp cắt đứt lời cô nói. Chương Nhàn Tịnh ngậm miệng, đột nhiên thấy may mắn vì mình chưa nói hết câu.
"Ừm." Tiếng chuông ngừng lại, cô nghe Trần Cảnh Thâm đáp.
–
Tình trạng của Quý Liên Y tệ hơn lần trước nhiều. Cuối tuần nào Trần Cảnh Thâm cũng sẽ đến bệnh viện thăm bà, mặc dù Quý Liên Y không chịu nói chuyện với hắn.
Trừ những ngày cuối tuần, hôm nào tan học hắn cũng sẽ đến khu tập thể cũ kia một chuyến. Đi nhiều, gần như toàn bộ cư dân sống trong tòa đều đã từng gặp hắn.
Hôm nay, hắn vẫn đứng trước cánh cửa gỗ màu đen cũ kỹ, giơ tay chực gõ cửa.
"Anh ơi, anh đến tìm anh trai kia à?" Một cô bé ngồi trên bậc thang, tay nắm quai cặp sách hỏi hắn.
"Ừm. Em có gặp cậu ấy không?" Trần Cảnh Thâm hỏi.
Cô bé lắc đầu, nói: "Anh ấy dọn đi rồi ạ, đi với ông chú xấu xa kia ấy."
Cô bé cảm thấy rất kì lạ.
Rõ ràng em đã bảo anh trai ở nhà này đã dọn đi rồi, tại sao nghe xong, anh trai kia vẫn muốn gõ cửa tiếp?
Cô bé nhòm thoáng qua phía dưới cầu thang: "Anh ơi, chị bạn gái anh không đến đây với anh ạ?"
Trần Cảnh Thâm hỏi: "Chị bạn gái nào?"
"Thì là bạn gái đó!"
"Anh không có."
"Ơ? Rõ ràng anh trai kia bảo anh có mà!"
Bàn tay đương gõ cửa khựng lại giữa không trung, Trần Cảnh Thâm quay đầu hỏi: "Cậu ấy nói thế nào?"
"Anh ấy nói..." Cô bé nghĩ ngợi, rồi bỗng mở to mắt, kêu "A".
"Anh ấy nói, anh là bạn trai của người khác mất rồi!"
Đúng không nhỉ? Nói thế phải không ta? Cô bé ngửa đầu suy nghĩ rất lâu mới dám chắc chắn.
Không nhận được trả lời, em cúi đầu xuống nhìn: "Thế nên anh ơi, rốt cuộc anh... Anh ơi? Anh sao thế ạ?"
Khoảng thời gian này Trần Cảnh Thâm vẫn luôn rất căng thẳng, hắn vô hồn đi qua đi lại giữa ba điểm nhà, trường và khu tập thể cũ kia lâu như thể đang thực hiện một nhiệm vụ gì đó, chỉ cần tích góp được một số lần nhất định qua nhiều ngày, cánh cửa ấy sẽ mở ra khi hắn gõ.
Rồi bất chợt, số lần mơ hồ kia dường như trở nên rõ ràng hơn. Số lần hắn thực hiện nhiệm vụ đã vượt xa con số đó, nhưng cánh cửa trước mặt vẫn lặng im bất động.
Đèn cảm âm tắt, hành lang chìm vào khoảng tối ngắn ngủi mà vắng lặng.
Vào khoảnh khắc ấy, cuối cùng Trần Cảnh Thâm cũng thừa nhận sự thật rằng hắn không tìm được Dụ Phồn nữa.
Hắn lẳng lặng đứng đó, giơ tay che mắt, lòng bàn tay nóng ấm.
–
Một trường hoặc một lớp học rất ít khi thay đổi chỉ vì có ai đó rời đi.
Ở giai đoạn thanh thiếu niên, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, vả lại lên lớp mười hai việc học nặng nề, qua một thời gian, phần lớn học sinh trong lớp 12-7 cũng dần quen với những tháng ngày không có Dụ Phồn.
Chỉ có mấy người ngồi cuối lớp vẫn rất tức giận vì chuyện Dụ Phồn rời đi không nói năng gì, những lúc trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc thường to tiếng mắng chửi, lúc tụ tập uống rượu cũng thề rằng dù Dụ Phồn có còn quay về hay không, từ nay bọn họ sẽ thành người dưng nước lã, không bao giờ nói chuyện lại với cậu nữa.
Sau, bọn họ đi từng bước về phía trước dưới áp lực của bầu không khí thi đại học nặng nề, vất vả và vụng về cố gắng học hành nhiều hơn, dần dà không còn nhắc đến người kia nữa.
Nhưng bàn học của Dụ Phồn vẫn cứ nằm đó hoài, cả cái bàn bên cạnh cậu nữa. Mỗi kỳ thi, Vương Lộ An sẽ tự giác bê thêm hai bộ bàn ghế, thi xong lại yên lặng dọn về.
Nhóm WeChat nhỏ kia im hơi lặng tiếng được một thời gian rồi sôi nổi trở lại, những cuộc nói chuyện thiếu vắng hai bóng người, một người rời nhóm, một người không bao giờ lên tiếng.
Vương Lộ An từng đùa rằng cảm tưởng như Trần Cảnh Thâm chưa đến lớp bọn họ bao giờ, sau khi Dụ Phồn thôi học, cảm giác ấy lại càng nặng nề hơn.
Rõ ràng vẫn học cùng trường, trong cùng một nhóm WeChat, song bọn họ rất hiếm khi nào chạm mặt hay nói chuyện với Trần Cảnh Thâm nữa, trên bục phát biểu vào thứ hai không còn thấy bóng dáng hắn, chỉ biết qua bao nhiêu kỳ thi, hắn vẫn chiếm hạng đầu.
Ngay cả khi biết tin Trần Cảnh Thâm được cử đi học đại học ở Giang Thành, mọi người cũng chỉ ngầm khen mấy câu, còn chẳng đề cập đến trong nhóm.
Thỉnh thoảng gặp nhau trong khu dạy học, ai cũng cảm thấy hình như hắn thay đổi rồi, song không sao nói rõ là thay đổi ở chỗ nào.
Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường.
Trong cuộc sống lớp mười hai buồn tẻ đầy phiền muộn, đến cả Chương Nhàn Tịnh cũng chẳng buồn nhuộm tóc, lười sơn móng tay sặc sỡ sắc màu, cả ngày chỉ mỏi mệt ghé lên bàn học thuộc bài tập.
Đông qua xuân về, Vương Lộ An và Tả Khoan còn lập một nhóm chat nhỏ để học tập giữa các lớp, ai thi tốt thằng đấy được làm bố một tháng. Hai người luân phiên gọi đối phương là con trai, tình tiết cha con phản bội nhau cứ diễn đi diễn lại.
Cho đến khi năm lớp mười hai cuối cùng cũng khép lại, hôm chụp ảnh tốt nghiệp là một ngày mùa hạ nóng nực.
Đêm qua, Chương Nhàn Tịnh đã đăng trong nhóm chat rất nhiều những quy tắc cũ rích trong ngày tốt nghiệp, như viết tên lên áo đồng phục, tỏ tình crush bằng khuy áo thứ hai, xé sách... Trang Phóng Cầm nín nhịn trong nhóm chat của lớp suốt mấy năm qua cuối cùng cũng ngoi lên, kêu ai dám xé sách thì cô sẽ xé xác người đó.
Nói thì nói vậy, nhưng luật không trị được đông(*), ngày hôm sau, mọi người vẫn chụp những bức ảnh tốt nghiệp thuộc về chính họ dưới bầu trời đầy vụn giấy. Phía cuối bên phải hàng lớp 12-7, Vương Lộ An để trống một vị trí bên cạnh mình, đó là sự lãng mạn của riêng cậu ta và người anh em của mình.
(*) Một hành vi dù đáng bị phạt, nhưng nhiều người cùng làm thì sẽ khó phạt nổi.
Khoảnh khắc cuối cùng rời trường, Chương Nhàn Tịnh mặc áo đồng phục được các thành viên lớp 12-7 ký tên lên lớp lấy nước.
Cô uống cạn một hơi hết cốc nước, sau đó cầm cây bút dạ, tùy tay viết vào một khoảng trống cố ý để chừa lại trên áo: Dụ Phồn. Trần Cảnh Thâm.
Cô buộc chặt bím tóc đuôi ngựa, cầm tất cả đồ đạc đứng dậy rời đi. Trước khi đi, như có ma xui quỷ khiến, cô nhìn về phía chỗ ngồi đã để trống gần một năm.
Mà nghe lòng ngẩn ngơ.
Một chùm nắng sớm nghiêng mình ghé vào lớp học.
Trên bàn học trống không có một chiếc khuy áo màu trắng sáng long lanh sạch sẽ.
Chúng nấp mình trong một góc khuôn viên trường, lặng yên kề cạnh nhau trong cô độc.