Đợi Tôi Sau Giờ Học (Tan Học Đợi Tôi)

Chương 37: Sẽ không để cậu ấy yêu sớm với người khác




Hai bàn học rơi vào sự trầm mặc kì dị, tất cả mọi người đều sốc nặng trước món quà này.

Dụ Phồn luyện viết tên mình thì tôi hiểu.

Nhưng luyện viết tên cậu làm gì?

Hơn nữa món quà này, ai thích thì không biết chứ Dụ Phồn chắc chắn là không thích rồi.

Vương Lộ An khó hiểu, song cũng lại tò mò trang tiếp theo là chữ gì, vì vậy cậu ta không kìm được lật sang ——

Bộp.

Dụ Phồn ấn bảng chữ mẫu xuống.

Vương Lộ An thầm nghĩ, biết ngay mà ——

Cậu ta nhìn Dụ Phồn cầm chiếc túi màu trắng lên, vừa nhíu mày đầy ghét bỏ vừa nhét bảng chữ mẫu vào trong ngăn bàn mình, sau đó quay đầu hỏi: "Trần Cảnh Thâm, cậu ngứa đòn à?"

Vương Lộ An: "?"

Người anh em, cậu cất sai chỗ rồi phải không? Không phải nên nhét vào trong ngăn bàn của học sinh giỏi sao?


Người tặng quà thì lại rất bình tĩnh, cánh tay thả lỏng đặt trên bàn, ngón tay hờ hững kẹp bút.

"Trước nay chưa in bảng chữ mẫu bao giờ nên thử bằng tên mình." Trần Cảnh Thâm nói, "Nếu không muốn viết mấy tờ đó thì vứt đi cũng được."

"...Còn cần cậu dạy à? Trước khi vứt tôi còn phải xé thành từng mảnh nhỏ kìa."

Trần Cảnh Thâm: "Ừm."

Chương Nhàn Tịnh nheo mắt, ánh mắt đảo qua hai người một vòng.

Cô cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng không nói ra được.

Chuông vào lớp reo vang, giáo viên môn sinh đã xuất hiện bên ngoài hành lang.

Vương Lộ An chuẩn bị về chỗ, bỗng nghĩ đến gì đó, cậu ta xòe tay ra với Dụ Phồn: "Sao mày lười thế? Thùng rác ở ngay đằng sau kìa, tao đang tiện đường để đem vứt cho."

Trần Cảnh Thâm đang lấy sách giáo khoa ra bỗng ngừng lại, hắn ngước lên lạnh nhạt nhìn đối phương.


Vương Lộ An: "?"

Tay cậu ta bị đẩy ra.

"Tao sẽ tự vứt." Dụ Phồn đút tay vào túi, nói nhanh, "Về chỗ mày đi."

Vương Lộ An: "..."



Dụ Phồn vốn đã tính thi giữa kì xong, cậu sẽ đem đống sách bài tập [Chim yếu], [Năm ba] gì đó đi đốt hết, sau đó nằm bò ra bàn ngủ liền tù tì ba ngày ba đêm.

Nhưng kế hoạch không theo kịp đổi thay, mấy ngày nay trạng thái của Dụ Phồn chẳng khác gì hai tuần trước, tiết nào cũng chống cằm lười biếng nghe giảng.

Hai tuần vùi đầu học hành khắc khổ khiến đồng giờ sinh học của cậu hỏng mất rồi, ban ngày không sao chợp mắt, mười hai giờ đêm xem xong video giảng bài Trần Cảnh Thâm gửi là đã mệt rã rời.

Rõ ràng mấy ngày trước vẫn toàn gọi video đến tận hai giờ đêm với Trần Cảnh Thâm...

Giờ giải lao hôm thứ sáu, Tả Khoan thò người ra từ cửa sổ: "Dụ Phồn, đi, vào nhà vệ sinh hút thuốc đi!"


"Không hút." Dụ Phồn từ chối, "Hút thuốc lát vào tiết không ngủ được."

"Không hút mày cũng có ngủ đâu. Tao nhìn ra rồi, mày định ép tao đến tận tốt nghiệp cấp ba." Vương Lộ An rũ vai đi ra ngoài, buồn ngủ không mở nổi mắt, "Đi, Tả Khoan, tao đi hút với mày."

"Dụ Phồn! Trần Cảnh Thâm!" Cao Thạch đứng ngoài cửa lớp gọi: "Giáo viên gọi hai người đên văn phòng của chủ nhiệm Hồ."

Hồ Bàng có hai văn phòng, một phòng ở tòa văn phòng giáo viên, một phòng ở dưới tầng lớp 11-7. Vì để tiện tuần tra các lớp, một tuần thì bốn ngày Hồ Bàng ở trong tòa lớp học này.

Hai người đến trước cửa văn phòng, Dụ Phồn nhìn thoáng qua bên trong.

Một người phụ nữ đứng đối diện bàn làm việc của Hồ Bàng, Đinh Tiêu đứng sau bà ta, đan hai tay trước người.

Trần Cảnh Thâm định gõ cửa, ống tay áo bỗng bị giật nhẹ.
"Vào đó đừng có nói gì." Dặn xong, Dụ Phồn vươn tay vặn cửa, lười biếng kêu, "Báo cáo."

Dụ Phồn liếc mắt nhìn Đinh Tiêu. Thấy cậu, đối phương lập tức cúi đầu xuống thật thấp, bả vai hơi rúm lại.

Trước đây mẹ Đinh Tiêu đã từng gặp Dụ Phồn một lần, lần này gặp cậu, cảm xúc của bà ta càng dữ dội hơn.

"Chủ nhiệm, thầy nhìn đi!" Người phụ nữ trung niên chỉ Dụ Phồn, khuôn mặt bà ta gầy gò, giọng điệu kích động, "Thầy thấy con trai tôi vừa thấy nó là sợ không! Điều đó có nghĩa là chắc chắn con trai tôi đã bị nó bắt nạt không ít lần!!"

Hồ Bàng xua tay: "Ừm, phụ huynh học sinh, chị đừng kích động quá. Chúng ta từ từ nói chuyện."

Đợi người phụ nữ kia bình tĩnh trở lại, Hồ Bàng mới nhìn hai người vừa bước vào: "Dụ Phồn, em tự trình bày đi, sau vụ ở căn tin hồi lớp mười em có còn bắt nạt Đinh Tiêu lần nào nữa không?"
Dụ Phồn đáp: "Em không."

"Thế sao nó lại sợ cậu như thế?" Mẹ Đinh Tiêu hỏi.

"Không biết. Chắc do con trai cô là thằng hèn."

Người phụ nữ lập tức nổi cơn tam bành, đập tay lên mặt bàn: "Thằng oắt này bị làm sao thế? Cậu nói cái gì vậy? Bố mẹ cậu đâu? Lần trước phụ huynh của cậu cũng không thấy tới! Không được, tôi nhất định phải gặp mặt bố mẹ cậu, để bọn họ dạy dỗ lại cậu cho tử tế ——"

Dụ Phồn thờ ơ: "Đừng lo, cứ dạy dỗ con trai cô tử tế là được. Cô nhìn xem nó thành cái ngữ người gì rồi."

Hồ Bàng nhíu mày, định mắng cậu ăn nói cho tử tế, nào ngờ người phụ nữ trước mặt đột ngột giơ ví cầm tay lên thẳng vào mặt học sinh!

Ánh mắt Dụ Phồn lạnh căm, cậu vừa cử động, bả vai bỗng bị người đằng sau nắm lấy, kéo lại ——

Trần Cảnh Thâm đứng lên trước cậu, giơ tay lên chắn chiếc ví cầm tay của người phụ nữ kia làm nó rơi bộp xuống mặt đất.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Trang Phóng Cầm chạy tới kịp thời, khi nãy ở ngoài cửa sổ thấy được vụ việc vừa rồi, cô vừa hoảng vừa khó hiểu: "Chủ nhiệm, có vấn đề gì vậy? Không phải hôm nay Đinh Tiêu đến xin lỗi học sinh lớp tôi sao? Vị phụ huynh này đang làm gì đây?"

Trường học đã dành mấy ngày để điều tra cho rõ chuyện học sinh trốn thi.

Đầu tiên là kiểm tra camera giám sát sau trường, phát hiện vừa khéo quay được đến đầu con hẻm nhỏ gần quán bida. Có thể thấy rõ ràng, Dụ Phồn thật sự bị đám học sinh trường bên đưa vào, mà cũng đúng là do Trần Cảnh Thâm vào trong đưa cậu ra.

Sau đó nhà trường liên lạc với quản lý của trường bên, quản lý nhanh chóng giúp tìm ra đám học sinh kia dựa vào đặc điểm khuôn mặt. Mấy đứa đó vốn cũng chẳng thân thiết gì với Đinh Tiêu, chỉ nóng lòng kiếm được đứa ra làm đầu sỏ gánh tội, khai ra tuồn tuột không sót một chữ.
Có học sinh để đầu húi cua vẫn còn giữ tin nhắn với Đinh Tiêu, chân tướng chẳng mấy chốc đã rõ mười mươi. Đinh Tiêu biết Dụ Phồn có hiềm khích với đám trường bên nên đã hợp tác với đối phương bày ra trò này.

Đám trường bên muốn đánh Dụ Phồn cho hả giận, Đinh Tiêu muốn tố cáo cậu đánh nhau để cậu bị đuổi học.

Nhưng bọn họ nào có ngờ được rằng, Dụ Phồn – người trước đây bị khối 11, 12 thay phiên nhau hẹn ra đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập cũng không hé răng một tiếng – lại đem kể hết chuyện cho giáo viên chỉ vì để thi lại.

"Đinh Tiêu nói ở trường bị Dụ Phồn bắt nạt lâu quá nên mới làm ra chuyện này." Hồ Bàng đau đầu gõ lên bàn, nghiêm túc nói, "Nhưng vị phụ huynh này, hành vi vừa rồi của chị cũng đã sử dụng bạo lực. Nếu chị thật sự muốn giải quyết vụ việc thì hãy ngồi xuống đi, nếu không thì chỉ có thể mời chị rời khỏi đây ngay lập tức, hôm nào chúng ta sẽ nói chuyện lại sau."
Người phụ nữ kia hít sâu mấy lần mới gượng bình tĩnh lại được, còn căm phẫn trừng mắt nhìn Dụ Phồn.

Tiếc thay, có một nam sinh khác nãy giờ đứng che chắn trước mặt cậu, vóc dáng người kia quá cao lớn, ánh nhìn của bà ta chẳng thể truyền đạt tới nơi.

Mãi đến khi Trần Cảnh Thâm buông vai cậu ra, Dụ Phồn mới hoàn hồn.

Trang Phóng Cầm đóng cửa lại, đứng trước mặt hai người: "Vị phụ huynh này, chị nói học sinh lớp tôi bắt nạt con trai chị, xin hỏi chị có chứng cứ gì không?"

"Lại còn đòi chứng cứ à?" Mẹ Đinh Tiêu nói, "Năm lớp mười nó nện khay cơm vào mặt con trai tôi cô cũng ra xin lỗi thay nó đúng không? Sao giờ lại dám mặt dày hỏi tôi câu này?"

Trang Phóng Cầm: "Lần đó Dụ Phồn đã chịu phạt rồi, chị không thể chỉ dựa vào hành động ấy để quy chụp rằng sau này Dụ Phồn vẫn tiếp tục bắt nạt con trai chị được. Thế nên là, rốt cuộc thì chị có bằng chứng không?"
Dụ Phồn bỗng nhớ năm lớp chín, có đứa con trai tìm cậu đánh nhau, cậu xóa sổ nguyên hàm răng của nó.

Sau đó, phụ huynh của thằng kia tìm đến trường học, đồng thời, nhà trường cũng thông báo cho Dụ Khải Minh.

Ngày hôm ấy, cậu đứng trong phòng học, bị mấy phụ huynh của đối phương vây quanh mắng chửi, thậm chí bọn họ còn xô xát, vì không kịp phòng bị nên cậu dễ dàng bị đẩy ngã.

Lúc ấy, Dụ Khải Minh vừa hút thuốc vừa đá vào lưng cậu, sau đó cười giả lả xin lỗi phụ huynh của thằng kia, nói về nhà sẽ dạy dỗ lại thật nghiêm chỉnh.

Kể từ lần đó, mỗi khi gặp những vị phụ huynh động tay động chân, Dụ Phồn sẽ luôn chống trả.

Nhưng giờ phút này.

Cậu nhìn hai người đứng trước mặt mình, khí thế vừa mới ngút lên bỗng tan biến, bả vai cũng vô cớ buông lỏng.
Thôi.

Nhân có chỗ đẹp, cậu ngồi hẳn xuống tay vịn sô pha.

Người phụ nữ kia nhíu mày, quay đầu nhìn con trai mình: "Lại đây nào, con yêu, thuật lại vụ việc con đã kể cho mẹ lúc ở nhà đi. Đừng sợ, mẹ ở đây mà."

Đinh Tiêu rúm ró trong góc hơi nhìn mẹ mình, cuối cùng cũng lí nhí mở miệng: "Nó... đánh con. Ở, ở nhà vệ sinh tầng một tòa thực nghiệm."

Người phụ nữ nọ: "Mấy người thấy chưa! Nó đánh con trai tôi!"

Nơi Đinh Tiêu nói là góc khuất có tiếng là không lắp camera của trường.

Giờ Hồ Bàng hối hận rồi, cực kì hối hận. Lúc đó ông cảm thấy góc chết đó không rộng, không cần phải lãng phí thêm tiền...

Giọng nói lười biếng của Dụ Phồn vang lên từ đằng sau: "Một lớn một nhỏ kéo đến đây ăn vạ đấy à?"

"Cậu câm miệng cho tôi." Trang Phóng Cầm trừng cậu, rồi lại nhìn về phía người phụ nữ kia, "Em ấy đánh em bao giờ? Lúc đó có bạn nào xung quanh không? Trên người Đinh Tiêu có vết thương nào không?"
"Được lắm, cô chỉ mong con tôi bị thương thôi đúng không?" Mẹ Đinh Tiêu nhíu mày, "Tôi không thể hiểu nổi, con trai tôi tính tình hiền lành, thành tích học tập xuất sắc, là học sinh từng được ngồi trong phòng thi đầu tiên rất nhiều lần thì mấy người không tin, lại đi tin cái ngữ như nó..."

"Cậu ta vào ngồi bằng gian lận." Một giọng nói lạnh lùng xen ngang.

Văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Đinh Tiêu cúi đầu từ nãy đến giờ bỗng ngẩng lên, ngơ ngác nhìn Trần Cảnh Thâm.

Mẹ Đinh Tiêu sửng sốt, chưa thể tiêu hóa kịp: "Cậu nói lăng nhăng cái..."

"Thi giữa kì và thi cuối kì năm lớp mười, cậu ta đều gian lận, tôi tận mắt nhìn thấy." Trần Cảnh Thâm thản nhiên nói, "Giấu điện thoại trong giày, giờ kiểm tra lại camera chắc sẽ thấy được."

Kì thi nào ở trường bọn họ cũng có camera theo dõi cùng với một giáo viên ngồi quan sát chằm chằm ngay trước camera.
Nhưng camera thường chỉ được trích xuất ra để xác nhận nếu có giáo viên nào bắt được học sinh gian lận, dù sao thì một giáo viên cũng chẳng thể để mắt tới cả hai mươi phòng thi.

Trần Cảnh Thâm đến đây cùng Dụ Phồn, khi nãy cũng giúp Dụ Phồn, vì vậy trong tiềm thức người phụ nữ kia đã tự quy hắn thành học sinh dốt cùng loại với Dụ Phồn: "Làm sao cậu nhìn thấy được! Cả hai kì thi đó con trai tôi đều ngồi trong phòng thi đầu tiên ——"

"À, làm quen tí nhỉ." Người ngồi trên sô pha ở đằng sau bỗng ló đầu ra.

Dụ Phồn không kìm được chạm ngón tay lên cánh tay Trần Cảnh Thâm, vừa chỉ vừa nói: "Cậu ấy, hạng nhất toàn khối, kì thi nào cũng ngồi trong phòng đầu tiên, bàn đầu tiên trong phòng đầu tiên viết tên cậu ấy, cả nhân phẩm lẫn học lực đều cách con trai cô 800 con phố. So sánh con trai cô với cậu ấy à? Con trai cô xứng chắc?"
Những người còn lại: "..."

Người phụ nữ kia đơ ra mấy giây, sau đó khom lưng nhặt ví cầm tay của mình lên nhắm về phía Dụ Phồn lần nữa.

Hồ Bàng nhăn mặt vội chạy tới kéo bà ta ra: "Không được đánh học sinh! Chị không thể đánh học sinh trường chúng tôi! Cô Trang! Cô đưa hai đứa nó về trước đi!"

Trang Phóng Cầm xách cổ hai học sinh lớp mình về văn phòng.

Cô phải uống bảy ngụm trà mới bình tĩnh lại được.

Chủ nhiệm lớp 11-8 cầm giáo án về văn phòng, nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được cười, nói: "Sao thế, đang phạt đứng à?"

Trang Phóng Cầm: "Định mắng, nhưng mà chuyện hôm nay chúng nó đúng, không biết mắng gì. Cứ để hai đứa đứng đấy, tôi nhìn một lúc tự nguôi giận."

Hai người đứng trước mặt cô: "..."

"Vừa nãy đi qua văn phòng chủ nhiệm, tôi nghe nói là sắp điều tra lại camera thi cử đấy." Chủ nhiệm lớp 11-8 ngồi xuống, nói, "Chuyện của chị thì ngon lành rồi, điều tra rõ ra là giải quyết xong xuôi... Chuyện trong lớp tôi mới phiền đây này."
Trang Phóng Cầm: "Sao thế?"

Còn buôn chuyện nữa?

Dụ Phồn thoáng nhìn thời gian, cậu khẽ chạm vào mu bàn tay Trần Cảnh Thâm, thì thầm xui: "Lừa bả là cậu đau bụng đi."

Trần Cảnh Thâm cúi nghiêng đầu xuống, cũng thì thầm đáp lại: "Sao cậu không lừa?"

"..."

Mẹ nó, cậu nói chuyện thì cứ nói đi, xáp lại gần làm gì?

Dụ Phồn dịch ra sau: "Bị ngốc à? Bả không tin lời tôi nói."

Trần Cảnh Thâm: "Thế..."

"Nói tiếp đi, nói to lên tí." Trang Phóng Cầm nói, "Tôi với cô Cố chờ hai người xong chuyện rồi mới nói tiếp đây."

Dụ Phồn: "..."

Đợi hai người yên lặng rồi, Trang Phóng Cầm mới đảo mắt: "Cô Cố, nói tiếp đi."

"Là thế này, tôi tịch thu được thư tình của một học sinh nữ trong lớp, ây dà, sến sẩm lắm... Tôi còn chẳng dám đọc hết nữa."

"Đành chịu thôi, học sinh thời nay trưởng thành sớm hết rồi mà." Trang Phóng Cầm lắc đầu cảm thán.
"Nhưng đây chưa phải trọng điểm. Trọng điểm là, đối tượng trong bức thư tình ấy là học sinh nam lớp chị." Cô Cố ngẩng đầu lên, "Nhân lúc cậu nhóc đang ở trong văn phòng, tôi cũng xin nói thẳng luôn. Tôi không cho phép học sinh lớp mình yêu sớm, nếu bạn nữ đó vẫn cố truyền đạt tâm tư của mình cho cậu thông qua con đường nào khác thì cậu vẫn phải giữ vững cho mình sự trong sạch đấy nhé, bạn học Dụ."

Dụ Phồn: "..."

Trần Cảnh Thâm hơi chớp mắt, không tỏ vẻ gì.

"Cái này thì chị cứ yên tâm." Trang Phóng Cầm nói đầy tự hào, "Từ năm lớp mười đến nay có thể Dụ Phồn đã nhận tất cả các loại hình phạt, chỉ riêng chuyện yêu sớm là chưa bao giờ đụng tới thôi."

Dụ Phồn mặt lạnh như tiền, không nói gì.

Đang khen cậu đó à?

Cô Cố: "Tôi biết, đề phòng mọi tình huống thôi. Học sinh nữ kia lớp tôi cũng xinh xắn lắm."
"Yên tâm, yên tâm, chắc chắn sẽ không đâu." Trang Phóng Cầm ngẩng đầu nói, "Dụ Phồn, tôi đồng ý với cô Cố rồi đấy, cậu đừng có để tôi thất tín nhé."

Dụ Phồn: "Không thì em viết cho cô tờ cam đoan, xin bảo đảm sẽ không yêu đương gì trong suốt cấp ba nhé?"

"Cái đấy thì không cần." Trang Phóng Cầm cười, cô nhìn sang người bên cạnh Dụ Phồn, tiện miệng nói, "Cảnh Thâm, em ngồi cùng bàn với em ấy, sau này canh chừng em ấy giúp cô nhé."

Dụ Phồn: "?"

"Vâng." Trần Cảnh Thâm điềm nhiên đồng ý, "Em sẽ không để cậu ấy yêu sớm với người khác."