Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 41




Việc điều trị bằng venfraacine không mang lại kết quả như mong đợi, thuốc điều trị của Khấu Tấn đã chuyển sang Paroxetine. Loại thuốc này gây ra nhiều tác dụng phụ hơn cho Khấu Tấn, khiến cậu dành phần lớn thời gian để ngủ. Đôi khi cậu ngủ thiếp đi khi đang nói chuyện điện thoại với Tần Tứ, còn thường xuyên gặp ác mộng.
Khấu Tấn thường cảm thấy Tần Tứ chỉ là nhân vật do mình tưởng tượng ra, chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Khấu Tấn cố gắng điều chỉnh bản thân, khi dọn dẹp đồ đạc, cậu phát hiện ra cuốn nhật ký cũ, nằm cô độc cùng với những cuốn sách đã được lấy về.
Trước đây, cậu thường viết những dòng chữ u sầu lên đó, chỉ để xả bớt những cảm xúc không nơi gửi gắm.
Khi mở ra, cậu phát hiện bên trong có những dòng chữ viết bằng bút đỏ, là chữ của Tần Tứ.
[Ngày đầu tiên Niên Niên nằm viện, nhớ cậu ấy. Trị liệu cho tốt đi Niên Niên của tôi, cậu sẽ vĩnh viễn vui vẻ.]
[Niên Niên nằm viện ngày thứ hai, nhớ cậu ấy. Hôm nay tôi thấy cậu ấy khi lên cơn, rất đau lòng, sau này hãy để tôi ở bên cạnh cậu, cùng tốt lên.]
[Ngày thứ ba Niên Niên nằm viện, đặc biệt nhớ cậu ấy. Cậu ấy nói không cho tôi qua, buồn bực, nhớ cậu ấy.]
[Niên Niên nằm viện ngày thứ tư, rất nhớ cậu ấy. Hôm nay chia sẻ với cậu ấy rất nhiều chuyện ở trường, Niên Niên cười ba lần, tôi cảm thấy trạng thái cậu ấy cũng không tệ lắm.]
[Niên Niên nằm viện ngày thứ năm, nhớ cậu. Bác sĩ nói sẽ điều trị bằng sốc điện, sẽ quên rất nhiều thứ.]
[Niên Niên nằm viện ngày thứ sáu, nhớ cậu. Tôi hỏi cậu thế nào, cậu nói khá ổn, bảo tôi đừng lo. Làm sao tôi không lo được, Niên Niên mà tôi yêu nhất.]
[Niên Niên nằm viện ngày thứ bảy, nhớ cậu ấy. Niên Niên nói bác sĩ Lưu bảo cậu ghi lại những chuyện vui mỗi ngày, cậu còn dành riêng chỗ cho tôi, làm sao cậu ấy có thể dễ thương đến thế.”
[Niên Niên nằm viện ngày thứ tám, nhớ cậu ấy. Hôm qua vừa gặp, hôm nay lại nhớ không chịu nổi, lát nữa tan học tôi phải gọi video cho cậu ấy]
[Niên Niên nằm viện ngày thứ chín, nhớ cậu ấy. Hôm nay thức ăn trong căn tin thật khó ăn, tôi chắc chắn cậu ấy cũng sẽ không thích ăn.]
[A a a a a a a, Niên Niên nói cậu ấy yêu tôi, a a a a a a a a a.]
[Niên Niên nằm viện ngày thứ mười một, càng nhớ cậu ấy. Đừng vì lúc phát bệnh chật vật mà nói xin lỗi với tôi, tôi yêu cậu.]
[Ngày thứ mười hai Niên Niên nằm viện. Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu.]
[Niên Niên nằm viện ngày thứ ba mươi, nhớ cậu. Trường học tổ chức lễ trưởng thành, thật không có ý nghĩa, vẫn là Niên Niên của tôi đẹp. Tôi vì cậu mà chết đi sống lại.]
[Ngày thứ ba mươi lăm Niên Niên nhập viện, nhớ cậu ấy. Bác sĩ Lưu nói có thể thử viết nhật ký cảm xúc, viết xong rồi xé đi, coi như mọi chuyện đã qua, tất cả sẽ qua đi, Niên Niên, chúng ta cùng cố gắng.]
[Ngày thứ bốn mươi Niên Niên nhập viện, nhớ cậu ấy. Thủ đô có tuyết đầu mùa, đúng vào đông chí, hôm nay phải đem bánh sủi cảo đến cho Niên Niên!]
[Niên Niên nằm viện ngày thứ 45, nhớ cậu ấy. Niên Niên nói cậu ấy khá hơn nhiều rồi, tôi sợ cậu ấy an ủi tôi.]
[Ngày thứ năm mươi ba Niên Niên nhập viện, nhớ cậu ấy. Còn một tuần nữa là có thể xuất viện rồi, vui, vui, vui.]
[Ngày thứ sáu mươi Niên Niên nhập viện, cuối cùng cũng có thể về nhà. Niên Niên, sau này luôn có tôi bên cạnh cậu]
[Ngày thứ ba Niên Niên xuất viện, yêu cậu ấy. Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy khoảng cách giữa tôi và Niên Niên rất xa. Tôi không thể chạm vào, không thể bảo vệ cậu ấy]
[Ngày thứ năm Niên Niên xuất viện, yêu cậu ấy. Niên Niên yêu tôi, tôi cũng yêu Niên Niên]
Khấu Tấn một mình trong phòng, khóc không thành tiếng.
Ở những góc khuất mà cậu đã quên mất, có một người luôn yêu thương cậu một cách vô điều kiện.
Việc tạm dừng học không làm Khấu Tấn phải lo lắng vì Nguyên Cẩm Hoa đã lo liệu toàn bộ. Cô không biết chữ, nên khi làm thủ tục tạm dừng học có chút khó khăn, cô cảm thấy ánh mắt mọi người như đang thương hại mình. Sự kiêu hãnh khiến cô nuốt tất cả vào lòng, không nói một lời nào với Khấu Tấn.
Nguyên Cẩm Hoa vẫn đi làm, nhưng không còn bận rộn như trước. Khấu Tấn biết cô đã chuyển sang làm bảo mẫu cho một gia đình khác, yêu cầu ít hơn, chỉ cần nấu ăn vào buổi trưa. Buổi sáng và chiều hầu hết thời gian cô ở nhà, làm các công việc thủ công giúp người khác, vừa có thể ở nhà chăm sóc Khấu Tấn, vừa kiếm thêm thu nhập.
Khấu Tấn không biết trong nhà có bao nhiêu tiền, nhưng cậu đoán rằng Nguyên Cẩm Hoa chưa động đến tiền trợ cấp từ Khâu Chấn Kiệt.
Khấu Tấn thử nói chuyện với cô: “Mẹ, thuốc có thể đổi sang hàng nội địa, thành phần đều giống nhau, mà lại rẻ hơn.”
Nguyên Cẩm Hoa thản nhiên phẩy tay: “Những việc này con không cần lo, con chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được rồi.”
Trầm cảm là một thuật ngữ quá mới mẻ với Nguyên Cẩm Hoa, cô đọc không hiểu tài liệu lại ngại để người khác biết chuyện này nên bắt đầu tự học, từ những bài học cơ bản nhất. Mỗi ngày, cô vừa làm thủ công, vừa xem chương trình giáo dục sớm.
Tất cả đồ vật sắc nhọn trong nhà đều bị Nguyên Cẩm Hoa giấu đi, ngay cả các góc bàn cũng được dán băng chống va đập dành cho trẻ tập đi. Khi làm thủ công, cô cũng rất cẩn thận để Khấu Tấn không đụng vào kéo.
Khấu Tấn cảm thấy Nguyên Cẩm Hoa thực sự già đi, giọng cô không còn sắc bén như trước. Mỗi ngày, cô vào phòng gọi cậu dậy lúc bảy giờ, nấu ăn cho cậu, dặn dò không nên ngủ quá nhiều. Lưng cô ngày càng nhỏ bé nhưng lại gánh vác cả một gia đình.
Ảnh hưởng của MECT đối với Khấu Tấn sâu sắc hơn nhiều so với tưởng tượng. Theo thời gian, cậu phát hiện mình ngày càng quên nhiều chuyện trong quá khứ. Những ký ức về thời gian điều trị tại bệnh viện trở nên mơ hồ. Cậu quên nhiều ký ức đau đớn, nhưng cũng quên cả nhiều niềm vui. Điều này mang lại không ít phiền toái, Khấu Tấn nhận ra nhiều kiến thức đã trở nên xa lạ, nếu muốn thi đại học, cậu phải học lại toàn bộ kiến thức từ lớp 10 đến lớp 12, đây là một công việc khổng lồ.
Khấu Tấn thường lo lắng vì điều này, đôi khi đang học, cậu đột nhiên ném bút sang một bên bắt đầu khóc. Nguyên Cẩm Hoa cũng đứng ngoài rơi nước mắt.
“Nếu con thật sự không học được thì đừng học nữa, mẹ đã nói rồi, mẹ có thể nuôi con.” Nguyên Cẩm Hoa không chịu nổi khi thấy tay cậu run rẩy, cô quay đi không nhìn, “Đừng vội, cứ từ từ.”
“Con biết rồi mẹ. Mẹ ra ngoài trước đi. "Khấu Tấn đỏ mắt mỉm cười với cô.
Nguyên Cẩm Hoa ra ngoài, nghe thấy tiếng Khấu Tấn nghẹn ngào, cô không giúp được gì, chỉ có thể khóc thầm.
Họ luôn như vậy.
Một người khóc trong phòng, một người khóc ngoài phòng.
Cảm xúc này cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Khấu Tấn cảm thấy có lẽ kiếp trước mình là nước, nên kiếp này mới có nhiều nước mắt đến thế.
Tần Tứ đã thấy những lúc cậu yếu đuối nhất. Họ ngồi trên giường, Khấu Tấn khóc nức nở và vùng vẫy, Tần Tứ ôm chặt cậu, dù Khấu Tấn có đánh hắn thế nào cũng không buông tay. Sau đó, khi Khấu Tấn kiệt sức, cậu đổ gục vào lòng Tần Tứ, yếu ớt nói: “Hay là cậu bỏ tôi đi, bỏ tôi đi.”
Tần Tứ nhất quyết không buông tay, lau nước mắt trên mặt Khấu Tấn, chỉnh lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, “Không thể nào, tôi sẽ không buông tay.”
Dù đã như vậy, Tần Tứ vẫn nói: “ Cậu là người tốt nhất, ngoan nhất, Niên Niên, tôi vẫn yêu cậu.”
Khấu Tấn gần như cảm thấy một ảo giác, rằng tình yêu của Tần Tứ dành cho cậu dường như không bao giờ có điểm dừng.
Buổi tái khám diễn ra vào thứ Sáu, hôm đó trời tuyết.
Từng bông tuyết nhỏ dần rơi từ bầu trời, đậu trên vai, trên ô, thậm chí trên sống mũi và lông mi, biến cả thế giới thành một màu trắng xóa. Để an toàn, Nguyên Cẩm Hoa phải từ bỏ chiếc xe điện và gọi taxi đưa Khấu Tấn đến bệnh viện.
Bác sĩ hỏi thăm tình trạng gần đây của Khấu Tấn rồi kê một túi thuốc lớn.
Khấu Tấn nhìn Nguyên Cẩm Hoa núp trong chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, đứng ở ven đường vẫy tay, muốn gọi một chiếc taxi dừng lại.
Giữa nền tuyết trắng, Nguyên Cẩm Hoa giống như một mặt trời nhỏ màu đỏ, phát ra ánh sáng yếu ớt.
“Hả? Con xem, đó là Tần Tứ đúng không? "Nguyên Cẩm Hoa chọc chọc cánh tay Khấu Tấn, chỉ vào một điểm đen ngoài cửa sổ xe.
Khoảng cách hơi xa, Khấu Tấn không thể nhìn rõ nhưng trực giác của cậu nói đó chính là Tần Tứ, “Chắc là vậy.”
Nguyên Cẩm Hoa đóng cửa xe, lấy từ túi ra những tờ tiền nhàu nát, từng tờ một đếm đưa cho tài xế: “Ôi trời, Tần Tứ, đến tìm Niên Niên à?”
Tần Tứ hít mũi, hắn đi vòng tới bên Khấu Tấn, “Vâng, chào cô.”
“Ai, được rồi. "Nguyên Cẩm Hoa mặc nhiều, chỉ lộ ra một đôi mắt vẩn đục.
“Hai đứa vào nhà đi, cô đi chợ mua ít rau.”
Hệ thống sưởi trong phòng mở rất lớn, Tần Tứ cởi đến khi còn lại một chiếc áo mới dừng lại.
“Trong nhà ấm thật.”
Khấu Tấn vào bếp đun nước cho hắn. Tiếng ấm nước sôi dần cao lên, mở nắp ra, một luồng hơi nước bốc lên, làm mờ đi hình ảnh của Khấu Tấn.
“Nước còn nóng, để nguội chút đã.” Khấu Tấn đặt cốc nước lên bàn, qua lớp kính của cốc nước, nhiều vật dụng trở nên mất đi hình dạng ban đầu.
Tần Tứ nhìn nhìn, hốc mắt liền đỏ lên.
“Hôm nay đi khám bác sĩ, họ nói sao?”
Khấu Tấn thành thật: “Bác sĩ nói bây giờ thuốc đã được tăng lên liều tối đa, đợi thuốc có tác dụng là được.”
“Còn cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Tần Tứ nhìn cậu.
“Tôi? Tôi vẫn ổn.”
“ Cô bảo với tôi rằng hôm qua cậu lại khóc lâu lắm.”
“Không mà.” Khấu Tấn ngồi xuống bên cạnh, “Chỉ một chút thôi.”
“Cậu vẫn khó chịu lắm sao?” Tần Tứ hỏi.
“Chúng ta bên nhau đừng luôn nói về chuyện này.” Khấu Tấn kéo áo, cảm thấy môi mình khô khốc, “Nói những chuyện vui vẻ không tốt sao?”
“Cậu có vui không?” Tần Tứ bước đến gần, đứng trước mặt Khấu Tấn, cao hơn cậu nửa cái đầu.
“Cậu đừng thế này.” Khấu Tấn lảng tránh ánh mắt, “Hay cậu nghĩ chúng ta không còn gì khác để nói?”
Tần Tứ xoa tóc Khấu Tấn rồi ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách giữa họ không quá xa cũng không quá gần, “Cậu biết tôi không có ý đó.”
“Tần Tứ, hiện tại cậu không vui vì tôi rồi "Khấu Tấn nói.
“Không có đâu. "Tần Tứ mím môi," Tôi vẫn luôn như vậy.”
“Không phải, trước kia cậu không như vậy, không phải lúc nào cũng nghĩ trước nghĩ sau. "Khấu Tấn thở dài.
“Nghĩ nhiều một chút không tốt sao? "Tần Tứ hỏi ngược lại cậu.
“Không tốt. "Khấu Tấn cố chấp nói,“Tôi muốn cậu vô tư, không lo nghĩ.”
_______
Truyện đã đc tác giả đổi tên trên Tấn Giang là "Bắt lấy tôi đi." Nhưng mình vẫn giữ lại tên cũ nhé