Khấu Tấn đưa tay vuốt tóc Tần Tứ rồi siết chặt, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
“Niên Niên, cậu...... "Tần Tứ mở to hai mắt.
Niên Niên của hắn đôi lúc táo bạo đến không thể tin nổi.
Tần Tứ vẫn lo lắng rằng những người trong phòng có thể kỳ thị Khâu Tấn. May mắn là hai người kia không ai chú ý đến. Cậu bé mập tám tuổi đang ăn uống, còn cậu trai mười chín tuổi thì đang ngủ và nghe nhạc.
Khâu Tấn nháy mắt mấy cái, ra vẻ vô tội: "Đây là phần thưởng.”
Tần Tứ thương xót vuốt nhẹ đầu cậu.
‘Thật sự không đến hả? "Tần Tứ muốn tranh thủ thêm một chút.
Khấu Tấn cười lắc đầu với hắn.
Cậu đã từng nghĩ rất nhiều về cách đẩy Tần Tứ ra, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Tần Tứ yêu cậu như vậy, cậu không thể làm tổn thương Tần Tứ nữa.
Cuối cùng Tần Tứ rời đi, Khấu Tấn ngẩn người về phía nơi hắn rời đi, sau đó từ từ bắt đầu ăn quả táo Tần Tứ vừa gọt, không kìm được mà cay mũi.
Khấu Tấn luôn thể hiện mặt tốt nhất cho hắn thấy, cậu luôn là như vậy.
Thực ra, Tần Tứ lo lắng quá nhiều. Khấu Tấn hiện tại, ít nhất là hiện tại, vẫn ổn. Tác dụng của thuốc khiến ngày nào cậu cũng cảm thấy mệt mỏi, ngoài ra hiệu quả điều trị không mấy khả quan. Sau nhiều lần điều chỉnh, cậu đã ổn định với liều tối đa của venlafaxine.
Khấu Tấn không thể uống hết thuốc cùng một lúc, mỗi lần bác sĩ phát thuốc, cậu phải nuốt từng viên một với nước. Thuốc có nhiều viên nhỏ, cậu phải nuốt từng viên, quá trình rất chậm chạp nhưng không ai thúc giục cậu. Đôi khi Nguyên Cẩm Hoa nhìn thấy cũng không kìm nén được mà phải lau nước mắt.
Phần lớn thời gian Khấu Tấn vẫn như một người bình thường, ngoại trừ tác dụng phụ của thuốc làm cậu buồn ngủ mệt mỏi, ít nhất trông cậu không còn quá cực đoan. Thực ra nếu quan sát kỹ, có thể thấy Khấu Tấn chỉ phát bệnh nặng khi ở một mình, còn khi có người khác ở đó thì cậu thường sẽ kiềm chế.
Buổi chiều là lần đầu tiên gặp bác sĩ Lưu, Khấu Tấn đã ngồi chờ trên ghế dài ở hành lang từ sớm.
Bác sĩ Lưu là một người đàn ông hòa ái, dáng dấp có chút mập mạp, tóc xoăn và đeo kính.
"Đang chờ tôi à?" Anh trông có vẻ ngạc nhiên. Vì thời gian gấp gáp nên chạy đến có chút thở dốc, anh mỉm cười với Khấu Tấn.
Khấu Tấn không biết nên đáp lại như thế nào, cậu luôn không biết cách nói chuyện với người lạ, chỉ ậm ừ đáp lời.
Bác sĩ Lưu không để ý, anh nhìn đồng hồ đeo tay, lộ ra vẻ áy náy: "Muộn hai phút, thật ngại quá.”
Khấu Tấn cuống quít xua tay, "Không có sao.”
Bác sĩ Lưu cười nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu đến phòng tư vấn.”
Họ đi qua một hành lang dài, cuối cùng cũng đến phòng tư vấn. Bác sĩ Lưu sắp xếp cho Khấu Tấn một chỗ ngồi thoải mái, ít nhất cũng giúp Khấu Tấn cảm thấy thư giãn hơn một chút.
"Lúc nãy cậu chờ tôi, tôi cảm thấy rất vui." Khấu Tấn ngạc nhiên khi bác sĩ Lưu chọn chủ đề này để bắt đầu.
Khấu Tấn cười cười.
"Cảm giác thế nào? Lúc nãy ấy.”
"Có chút lo lắng." Khấu Tấn cố gắng mô tả cảm giác của mình, " Em sợ mình đến muộn hay nhớ nhầm thời gian.”
"Bác sĩ tư vấn đến muộn không phải là phủ nhận sự xuất sắc của cậu, mà là phủ nhận sự xuất sắc của bác sĩ tư vấn." Bác sĩ Lưu nói thẳng.
Tiếp theo là vào chủ đề chính.
"Có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của cậu không?”
Bác sĩ Lưu nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Khấu Tấn chưa từng gặp ai như thế này, như thể sự dịu dàng thấm vào tận xương tủy, toàn bộ con người tỏa ra một khí chất khiến người ta dễ chịu, dễ dàng buông bỏ phòng bị và tin tưởng anh.
Khấu Tấn không dễ dàng bộc lộ bản thân, cũng dần dần thể hiện một chút con người thật của mình. Nghĩ đến Tần Tứ, cậu quyết định sẽ cố gắng vì Tần Tứ, nên cậu nói, "Em thực sự rất đau khổ.”
Bác sĩ Lưu "Ừ" một chút, khích lệ cậu nói tiếp.
Khấu Tấn đã tiết lộ rất nhiều điều mà cậu chưa từng nói với ai, có những chuyện Tần Tứ cũng không biết. Họ tự nhiên nói về những trải nghiệm trong quá khứ, bác sĩ Lưu kiên nhẫn giúp cậu sắp xếp lại mọi chuyện, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi hoặc ghi chú gì đó trên giấy.
Khấu Tấn cảm thấy một sự thoải mái chưa từng có, đây là trải nghiệm mà cậu chưa từng có, rất tuyệt.
Cậu nghĩ rằng khi kể về những trải nghiệm này, cậu sẽ khóc, nhưng thực tế thì không. Thậm chí cậu vừa cười vừa kể, nhưng điều đó không có nghĩa là những trải nghiệm đó không còn đau đớn nữa. Nỗi đau ở đó vẫn ở đó, không ai có thể xóa bỏ nó.
Bác sĩ Lưu nghe mà lông mày nhíu lại, tỏ vẻ rất đau lòng, Khấu Tấn đáp lại anh bằng một nụ cười.
Khấu Tấn tổng kết: " Em rất khó để mở lòng với người khác, giống như những điều này em chưa từng nói với ai. Em sợ phải phơi bày bản thân, vì em luôn nghĩ rằng họ sẽ không thích con người thật của em.”
"Người yêu cậu sẽ không ngừng yêu cậu." Bác sĩ Lưu nói, "Họ chỉ cảm thấy đau lòng thôi.”
"Được nghe cậu nói là niềm vinh hạnh của tôi. Trước tiên tôi rất biết ơn vì cậu đã tin tưởng tôi và nói những điều này với tôi.”
"Sau đó tôi muốn nói rằng, từ cuộc trò chuyện của chúng ta, tôi cảm nhận được cậu là một người rất có tư duy." Bác sĩ Lưu chuyển giọng, "Cậu có nhận ra không? Cậu chưa đánh giá đúng bản thân, cậu luôn cố ý bỏ qua những ưu điểm của mình và phóng đại những khuyết điểm.”
"Mặc dù chỉ là một cuộc trao đổi ngắn, tôi cảm nhận được cậu rất thông minh và có tư duy. Cậu có nhiều ưu điểm như vậy, cậu phải nhận ra chúng, xây dựng cái tôi, đánh giá bản thân một cách khách quan.”
Cuộc trò chuyện này rất vui vẻ, Khấu Tấn và bác sĩ Lưu hẹn gặp lại vào cùng thời điểm tuần sau, Khấu Tấn cảm thấy hơi mong chờ.
Buổi tối là thời gian dễ phát bệnh nhất. Mặc dù bệnh này thường nặng vào buổi sáng nhẹ vào buổi tối, nhưng Khấu Tấn lại ngược lại, cậu nặng hơn vào buổi tối.
Nguyên Cẩm Hoa muốn đến thăm buổi tối, nhưng Khấu Tấn hết sức khuyên nhủ cô từ bỏ ý định đó.
Khấu Tấn trằn trọc trên giường, rõ ràng đã uống thuốc ngủ rồi nhưng vẫn không có tác dụng.
Buổi tối phòng bệnh thường tắt đèn, nhưng không chỉ mình Khấu Tấn không ngủ được. Một cậu trai bằng tuổi cậu đang tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, cậu bé nhỏ đang ăn uống, phát ra những tiếng động nhỏ.
Khấu Tấn suy nghĩ một lúc rồi mặc áo khoác, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa phòng vệ sinh lại, cậu từ từ ngồi xổm xuống.
Thỉnh thoảng cậu vẫn sụp đổ, giống như bây giờ.
Những cảm xúc ấy sẽ nhấn chìm cậu, khiến cậu không biết phải làm sao để giải tỏa. May mắn là có thuốc kiểm soát, nếu không có lẽ sẽ tồi tệ hơn.
Sáng sớm hơn năm giờ, bác sĩ đã đến lấy máu, tổng cộng là mười ống. Có lẽ do tĩnh mạch của Khấu Tấn không tốt nên phải chích ba lần mới lấy được, Khấu Tấn an ủi cô y tá rằng không sao.
Thật sự không sao cả.
Đối với cậu, đau đớn là chuyện bình thường, cậu thật sự không bận tâm đến những cơn đau nhỏ nhặt này.
Sau khi lấy máu xong, cậu cảm thấy hơi chóng mặt, nên đã lấy một viên kẹo để ngậm, cậu cảm nhận được một chút vị ngọt một cách chậm chạp.
Tuy rằng sức ăn của cậu vẫn ít đến đáng thương, nhưng cậu vẫn béo lên không ít.
Bác sĩ Thẩm nói đó là tác dụng phụ của thuốc.
“Chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu làm liệu pháp co giật, có được không?” bác sĩ Thẩm hỏi cậu.
“Co giật là gì vậy?” Nguyên Cẩm Hoa đứng bên cạnh hỏi.
“Chính là sốc điện.”
Là điện giật sao! Còn sốc nữa!
Khấu Tấn chưa kịp có biểu cảm gì thì Nguyên Cẩm Hoa đã nhanh chóng lắc đầu, “Không làm, chúng tôi không làm.”
Bác sĩ Thẩm nhìn thấy cô như vậy biết rằng cô chắc đã suy nghĩ quá nghiêm trọng rồi, “Liệu pháp sốc điện của chúng tôi được xếp từ sáng đến tối, chỉ cần tiêm thuốc mê là xong, hiệu quả điều trị rất tốt.”
Nguyên Cẩm Hoa rất rối rắm, cô sợ sẽ để lại di chứng gì đó, liệu người có trở nên ngớ ngẩn không, đó là điện giật mà!
Khấu Tấn lắc đầu với bác sĩ Thẩm, sau đó quay đầu an ủi Nguyên Cẩm Hoa: "Không sao, con không làm.”
Nguyên Cẩm Hoa đang do dự, cuối cùng lý trí vẫn chiếm ưu thế: “Làm đi, làm.”
Liệu pháp sốc điện được sắp xếp vào ngày mai, Khấu Tấn không có cảm giác gì. Khi buồn chán, cậu lên mạng tìm kiếm về liệu pháp co giật, trên đó viết rằng tác dụng phụ có thể sẽ quên đi một số chuyện.
Khấu Tấn nhíu mày suốt quá trình, rồi cậu suy nghĩ và yêu cầu cô y tá đưa giấy bút.
Cậu phải viết tất cả ra, phải viết tất cả những điều quan trọng ra, cậu thật sự không muốn quên bất kỳ giây phút nào ở bên Tần Tứ.
Nói đến Tần Tứ.
Tần Tứ thường xuyên gửi tin nhắn cho cậu, thường vào sau tám giờ tối, sau khi kết thúc tự học buổi tối.
Niềm vui lớn nhất của Khấu Tấn mỗi ngày là đọc từng tin nhắn mà Tần Tứ gửi, từng chữ một cậu đều đọc kỹ lưỡng. Tần Tứ sẽ kể về những chuyện vui ở trường, sẽ phàn nàn rằng học hành quá mệt mỏi. Khấu Tấn thích xem những điều này, đó là những năm tháng cậu đã bỏ lỡ.
Liệu pháp sốc điện thực sự không có cảm giác gì, sau khi đo huyết áp sẽ có người tiêm thuốc mê cho cậu, rồi cậu sẽ hoàn toàn mất ý thức, khi tỉnh dậy thì đã hoàn thành xong liệu pháp.
Ngoài việc quên mất một số chuyện, hiệu quả của liệu pháp không co giật khá tốt. Ngoại trừ thỉnh thoảng phát tác, phần lớn thời gian cậu vẫn giống như một người bình thường, nói chuyện và hành động đều bình thường.
Nguyên Cẩm Hoa rất vui với kết quả này.
Khấu Tấn nhìn bóng lưng làm việc không ngừng nghỉ của Nguyên Cẩm Hoa, đột nhiên nói: “Sau này nếu con không đi học thì sao?”
Thực ra cậu cũng chưa nghĩ kỹ về việc có nên đi học hay không, có thể là do yếu tố “đứa trẻ hư” trong cậu đang làm loạn, nên cậu mới hỏi Nguyên Cẩm Hoa như vậy.
Tay đang rót nước của Nguyên Cẩm Hoa khựng lại, sau đó không thay đổi biểu cảm: “Không đi thì không đi, mẹ nuôi con.”
Khấu Tấn ngạc nhiên vì Nguyên Cẩm Hoa có thể nói ra những lời như vậy. Đối với Nguyên Cẩm Hoa, kỳ thi đại học là một chuyện rất quan trọng, vì Khấu Tấn, cô phải từ bỏ.
Khấu Tấn khô khốc nói: “Con chỉ nói vậy thôi.”
“Ừ. "Nguyên Cẩm Hoa đưa nước cho Khấu Tấn," Uống chút nước đi.”
"Bất kể con làm gì, miễn là con khỏe mạnh và hạnh phúc, mẹ đều có thể chấp nhận điều đó."
Khấu Tấn có chút áy náy.
Tất cả đều là vì cậu, Nguyên Cẩm Hoa mới trở thành như vậy. Nguyên Cẩm Hoa thật sự đã thay đổi quá nhiều. Tất cả đều là vì cậu.
Khấu Tấn im lặng uống một ngụm nước, chất lỏng ấm áp chảy qua miệng, đánh thức một chút cảm giác trong cậu.
Cuối cùng Nguyên Cẩm Hoa nói: “Chỉ cần con khỏe mạnh, mẹ có thể nuôi con cả đời.”