Khấu Tấn cảm thấy mình giống như đang bay.
Chính xác.
Bay.
Cậu như thấy mình đang nằm trên bàn mổ, rất nhiều bác sĩ liên tục đi qua lại.
Cậu nhắm chặt mắt, toàn thân trần trụi, trên cổ tay trái đầy những vết sẹo dữ tợn, bác sĩ đang cầm kim khâu vá vết thương. Tiếng “đinh đinh đinh” vang lên không ngừng, nhịp tim được hiển thị trên màn hình. Máu đỏ sẫm được truyền vào cơ thể cậu một cách vội vã.
Chẳng lẽ cậu đã thực sự chết rồi sao? Đây chính là thế giới sau khi chết ư? Có vẻ không giống như cậu mong đợi, nhưng không sao, chết là tốt rồi. Đau khổ trên đời quá nhiều, chết rồi cuối cùng có thể yên tĩnh một chút.
Bỗng nhiên một giọng nói trầm vang lên: “Xin chào.” Làm cậu giật mình.
Khấu Tấn nhìn quanh một chút, phát hiện xung quanh trống rỗng, không có ai cả, cậu thử trả lời: “Xin chào, xin hỏi cậu là ai…”
“Tôi là ai không quan trọng.” Giọng nói trầm vang lên lần nữa, nói những từ khó hiểu: “Tiềm thức của cậu đã tạo ra tôi, chúng ta là một.”
“Tiềm thức?” Khấu Tấn nghe mà như hiểu như không.
“Thấy không? Người nằm trên giường bệnh đó chính là cậu.”
Vừa rồi còn là cảnh cấp cứu, chớp mắt đã biến thành cảnh Khấu Tấn nằm một mình trên giường bệnh. Gương mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, cậu nằm trên giường bất động, ống truyền dịch liên tục chảy, từng giọt từng giọt, nhanh hơn nhịp tim của con người.
“Tôi chưa chết à?” Khấu Tấn có chút buồn bã, một cảm giác khó tả bao quanh cậu, không rõ là may mắn hay tiếc nuối.
“Đúng vậy, cậu chưa chết.” Giọng nói đó đáp.
Ánh mắt Khấu Tấn di chuyển đến bên cạnh, nơi Nguyên Cẩm Hoa đang ngồi.
Nguyên Cẩm Hoa đang ngồi bên giường bệnh, tay cầm một vật gì đó, Khấu Tấn nhìn kỹ, phát hiện đó chính là chẩn đoán trầm cảm của mình. Dường như chỉ sau một đêm, tóc cô đã bạc trắng, trông tiều tụy hơn nhiều, như thể già đi mười tuổi chỉ trong chớp mắt. Nguyên Cẩm Hoa mắt nhìn đăm đăm về phía trước, như đang tập trung vào một điểm nào đó trong không gian. Khấu Tấn ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngẩng đầu đối diện với cô.
Cô không thể nhìn thấy cậu, ánh mắt của họ như vượt qua hai thế giới.
Nhưng Nguyên Cẩm Hoa dường như cảm nhận được điều gì đó, cô thu lại ánh nhìn đăm đăm vào không trung, nhìn thẳng phía trước, nước mắt rơi xuống.
Nếu không phải giọng nói trầm kia vẫn còn, Khấu Tấn đã nghĩ rằng cô có thể nhìn thấy mình.
Nguyên Cẩm Hoa ngẩng đầu, không muốn để nước mắt rơi xuống, vừa chảy ra khỏi hốc mắt đã nhanh chóng lau đi.
Khấu Tấn nhìn cô, đáy lòng cũng không dễ chịu.
Giọng nói kia trả lời: “Ngày hôm đó Nguyên Cẩm Hoa về nhà sớm một tiếng, cấp cứu kịp thời.”
Nguyên Cẩm Hoa muốn cậu chết, nhưng lại cứu cậu vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
“Tại sao…” Khấu Tấn thì thầm.
Trên đời có nhiều chuyện đến một cách vô lý nhưng lại liên kết với nhau.
Khi Khấu Tấn còn khỏe, cậu và Nguyên Cẩm Hoa cãi nhau từ khi cô còn tóc đen đến khi tóc đã bắt đầu bạc, nghĩ lại thì họ đã cãi nhau nhiều năm như vậy, mà đây là lần đầu tiên họ hòa bình ở cùng một không gian.
Số phận trêu ngươi.
Khấu Tấn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn xung quanh: "Tần Tứ, Tần Tứ đâu?
Hình ảnh lại chuyển tới nhà Tần Tứ, nơi Khấu Tấn đã tới.
Tần Tứ ngồi trên sàn, tựa mình vào nệm giường, gối cong lên, cánh tay đặt lên gối, một lon bia trên tay, từng lon bia rơi xuống sàn kêu leng keng, dù độ cồn không cao nhưng đã uống đầy sàn, chắc chắn đã say rồi. Khấu Tấn thấy lớp trưởng say mèm nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, mỗi giọt nước mắt rơi xuống đều khiến Khấu Tấn đau lòng.
“Tần Tứ......”
Nhìn thấy Tần Tứ, Khấu Tấn không kìm được nước mắt trào ra, rơi xuống từng giọt.
Xin lỗi.
Thật sự xin lỗi.
Tần Tứ không nghe thấy tiếng lòng của cậu, hắn vẫn không ngừng uống bia. Hắn uống nhanh, có đôi khi còn bị sặc, ho đến nôn khan.
Đừng uống nữa! Khấu Tấn nhiều lần muốn giật lấy lon bia từ tay Tần Tứ, nhưng phát hiện ngón tay mình xuyên qua lon bia, cậu không thể giao tiếp với Tần Tứ, hắn không thể nhìn thấy cậu nữa. Nhận thức này làm Khấu Tấn hoảng loạn, cậu không thể giao tiếp với Tần Tứ nữa, họ thuộc hai thế giới khác nhau rồi.
Tại sao, cậu tự hỏi, tại sao. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Tất cả đều do cậu tự chuốc lấy, tất cả đều do cậu tự chuốc lấy.
Chính cậu là người đã khiến mọi thứ trở nên như thế này.
Khấu Tấn đang khóc, cậu khóc rất dữ dội.
Cậu mới nhận ra Tần Tứ đã chiếm một vị trí lớn như vậy trong cuộc đời mình, đây là sai lầm, phải sửa chữa. Giống như tên của hắn, tương lai của Tần Tứ nên tự do tự tại, đầy hy vọng, còn cậu đang làm gì vậy, muốn kéo một con chim sắp bay lên bầu trời xanh xuống, đây căn bản đã là tội lỗi.
“Lẽ ra tôi phải từ chối cậu ấy, lẽ ra tôi phải từ chối cậu ấy…” Khấu Tấn đau lòng lặp đi lặp lại.
Yêu thích là nguyên tội, điều này sẽ hủy hoại Tần Tứ.
“Cậu vẫn chưa nhận ra…” Giọng nói trầm đó lại vang lên.
Hình ảnh lại chuyển, chuyển tới trong phòng học.
Vô số tiếng nói không rõ ràng xâm chiếm tai Khấu Tấn, có những lời độc ác, có những lời vô tri, mang theo sự tàn nhẫn ngây thơ.
“Đừng nói nữa!” Tiếng Lâm Vũ Văn đột nhiên vang lên, rồi Khấu Tấn thấy Lâm Vũ Văn tức giận đập bàn đứng dậy.
“Đó là bạn học của các cậu!” Lâm Vũ Văn quét hết sách trên bàn xuống đất: “Người bị đưa vào bệnh viện đó là bạn học của các cậu! Các cậu không có chút đồng cảm nào sao?!”
“Ngoài việc truyền bá tin đồn các cậu còn biết làm gì?!” Lâm Vũ Văn nhíu mày lại: “Học cùng nhiều năm như vậy có ai quan tâm đến cậu ấy chưa?!”
“Chết tiệt!” Lâm Vũ Văn chửi thề, đẩy bàn và rời khỏi phòng, cả lớp im phăng phắc.
Khấu Tấn rơi vào sự im lặng kéo dài.
Cậu ngạc nhiên, Lâm Vũ Văn lại có thể đứng ra bảo vệ cậu, Khấu Tấn luôn nghĩ mối quan hệ của họ chỉ là bạn học, không ngờ vào lúc này Lâm Vũ Văn lại đứng ra nói giúp cậu. Khấu Tấn đột nhiên nhận ra, không phải lúc nào thế giới cũng lạnh lùng và vô tình như cậu nghĩ, có lẽ cậu luôn nhìn thấy những thứ tổn thương mà quên đi những hơi ấm khó khăn mới có được này.
Lúc đó, Tào Hành Khôn cũng đứng dậy, để lại một câu: “Một lũ ngu ngốc.” Cười lạnh đi tìm Lâm Vũ Văn.
“Thấy chưa?” Giọng nói trầm kia làm cảnh dần biến mất.
“Cái gì?”
“Có rất nhiều tiếng nói xung quanh cậu, họ đều muốn cậu sống tiếp.”
Khấu Tấn: “ Cậu đến để khuyên tôi sống tiếp sao?”
“Tôi đã nói, tôi đến từ trong lòng cậu.” Giọng trầm nói, “Tiềm thức của cậu nói với tôi, cậu vẫn không cam tâm, cậu không muốn chết như thế này, đúng không?”
“Nhưng mà...... "Khấu Tấn cúi đầu thì thào.
Nhưng cậu cũng không biết nên sống như thế nào.
“Tôi thật sự, thật sự rất đau khổ.” Cậu hít thở sâu từng hơi một, dường như chỉ có thế mới kéo cậu ra khỏi những cảm xúc đó, “Nhiều lúc tôi muốn tự bóp cổ mình. Tôi muốn đập phá đồ đạc, không thể kiềm chế được, làm thế nào cũng không có tác dụng.”
Rất nhiều lần.
“Tôi biết, tôi biết.” Giọng nói đó đang an ủi cậu, “ Nó” từ tốn nói: “Tôi chính là cậu, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của cậu.”
Khấu Tấn tựa lưng vào bức tường không gian, vô thức muốn co ro vào góc tường, góc tường có thể mang lại cho cậu chút ít cảm giác an toàn, “Tôi sắp phát điên rồi, họ có tội, tất cả bọn họ đều có tội! Nhưng còn Tần Tứ, Tần Tứ… tôi phải chết…”
Những lời nói của cậu trở nên rối loạn đến cực điểm, suy nghĩ của cậu giống như một cuộn len rối tung lại với nhau.
Hỗn loạn, rối loạn.
Không gian ý thức hóa thành một bàn tay trong suốt, “ Nó” nhẹ nhàng vỗ về lưng của Khấu Tấn, “Không sao, không sao, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“Chết đi, để tôi chết đi!” Khấu Tấn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu bắt đầu kích động, “Xin hãy để tôi chết, tôi muốn chết rồi! Tôi không muốn sống những ngày như thế này nữa… tôi quá đau khổ, tôi quá đau khổ…”
Cuối cùng cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy câu này.
Đúng vậy, cậu bị căn bệnh này giày vò đến mức người không ra người, ma không ra ma.
Cậu bắt đầu trở nên yếu ớt, nói những điều lộn xộn, “Hoàn toàn không biết tôi cần gì, không ai hiểu được… họ đều nghĩ rằng đó là lỗi của tôi… rõ ràng tôi đã rất cố gắng, kiểm soát rất tốt rồi, sao vẫn thế này… khó đến vậy sao… tại sao vẫn không chịu buông tha cho tôi… nói những điều tự cho là đúng… ai cần… tại sao chỉ có tôi trở thành thế này… tại sao đau khổ không phải là họ… có phải chỉ khi tôi chết đi họ mới hài lòng… có phải chỉ khi tôi chết mới có thể…”
“Hít thở theo tôi,” giọng nói đó hướng dẫn cậu dần dần điều hòa hơi thở, chú ý vào hơi thở.
Khấu Tấn liên tục run rẩy, thế giới của cậu đã trở nên tan rã.
Giọng nói trầm đó cố gắng ghép chúng lại với nhau.
Bình tĩnh.
Khấu Tấn đang tự nhủ, bình tĩnh, đừng để những cảm xúc đó chi phối mình nữa.
Không biết đã bao lâu, Khấu Tấn dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt của cậu bắt đầu tập trung lại từ từ, hơi thở hỗn loạn cũng có xu hướng điều hòa hơn.
“Cậu có biết tại sao cậu vẫn chưa chết không?” giọng nói đó hỏi.
Khấu Tấn cuối cùng cũng bị thu hút một chút chú ý, không còn ở trong thế giới nhỏ của mình nữa, cậu ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe.
"Bởi vì thế giới này vẫn còn yêu cậu."
“Nhưng tôi không yêu thế giới này nữa.” Khấu Tấn nói, “Tôi không yêu nữa, tôi không yêu nữa…”
“Cậu có thể ngừng yêu thế giới này, nhưng thế giới này sẽ không ngừng yêu cậu.”
“Từ từ thích nghi với nó, hiểu nó, cậu sẽ phát hiện ra trầm cảm chưa bao giờ là kẻ thù của cậu. Học cách chung sống với nó, tin tôi đi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
“Tôi sẽ luôn ở bên cậu.”
“Tôi chính là cậu.”
Giọng nói đó cuối cùng nói: “Tần Tứ vẫn đang đợi cậu, mọi người đều đang đợi cậu.”
“Ngoan nào.” Giọng nói trầm ấm trở nên dịu dàng, “Tin tôi đi, hãy làm theo trái tim cậu nhé—”
Giọng nói dần dần xa đi, xa vô tận.
Khấu Tấn nhận ra mình đã quay trở lại cơ thể, cơ thể đã lâu không động đậy mệt mỏi rã rời, cậu chỉ có thể cử động ngón tay một chút: “Ưm…”