Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 24




Edit: Tui thấy truyện có nhiều tình tiết tâm lý nặng nên bác nào tâm lý yếu thì ngừng đọc đi nha.
Chương 24 - Chương 24
Lâm Vũ Văn thấy sắc mặt của Khấu Tấn không tốt, liền tranh thủ lúc thầy không chú ý mà khẽ hỏi: "Có chuyện gì vậy?", Khấu Tấn lắc đầu, nói "Không sao", Lâm Vũ Văn cũng đành thôi.
Chỉ là cảm xúc của cậu dao động quá lớn, sợ rằng con thú trong lòng sẽ không kiềm chế được.
Thực tế, Khấu Tấn đã đúng, sau giờ học, cậu vừa run rẩy vừa nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh, rồi chầm chậm ngồi xuống.
Tám phút sau, chuông báo chuẩn bị vào học đã reo, Tần Tứ nhìn Khấu Tấn từ bên ngoài trở về, có chút ngạc nhiên, tại sao tay áo của cậu lại ướt, khóe mắt lại đỏ, cánh tay trái còn đang run rẩy. Những điều này khiến Tần Tứ cảm thấy nghi hoặc.
Nhưng những nghi hoặc này chỉ thoáng qua, có lẽ là do tâm trạng không tốt. Nghĩ đến đây, Tần Tứ cũng bình tĩnh lại, tự mình làm công việc của mình..
Kỳ thi giữa kỳ ở trường số Bảy luôn rất nghiêm ngặt, so với kỳ thi hàng tháng, kỳ thi giữa kỳ gần giống như thi đại học, thời gian thi cũng được sắp xếp gần giống như thi đại học. Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi giữa kỳ, việc ôn tập của Khấu Tấn đã đến giai đoạn quan trọng nhất.
Ánh nắng buổi sáng thật đẹp, nhưng cậu chỉ cảm thấy chói mắt.
Chủ nhật phải học bù, hiếm có một ngày thứ bảy để nghỉ ngơi cũng phải dùng để chuẩn bị thi, cuộc sống lớp 12 là như vậy. Mỗi ngày từ khi thức dậy là phải đấu tranh với đủ loại đề bài, với đủ loại văn bản khó hiểu, với vô số từ tiếng Anh không thể nhớ nổi. Từ sáng sớm đến hoàng hôn, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút. Thật khó tưởng tượng, phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể trong khoảng thời gian lẽ ra là lúc vui chơi thoải mái nhất mà tự giam mình ở nhà và trong đống bài tập.
Phần lớn thời gian Khấu Tấn không thể không chìm đắm trong sự mơ màng, tâm trí lang thang, dẫn đến hiệu suất thấp đến mức đáng kể. Suốt buổi sáng, một nửa bài tập vẫn chưa hoàn thành.
Cậu nhìn bài tập chưa làm xong, cảm thấy thất bại và bất lực, rồi giận dữ tự tát mạnh vào mặt mình, phát ra tiếng "bốp" giòn giã, mặt nóng rát, chắc đã đỏ lên, Khấu Tấn châm biếm nghĩ, đây là sự trừng phạt mà cậu đáng nhận, cậu chỉ xứng đáng với sự đối xử như vậy.
Một cái tát không làm cậu tỉnh ra, đầu cậu vẫn còn mơ hồ nên cậu giơ tay, mạnh mẽ tát vào mặt bên kia, lúc này cậu mới cảm nhận được một chút tỉnh táo.
Cơn đau khiến cậu tỉnh táo.
Chẳng bao lâu nữa Nguyên Cẩm Hoa sẽ về, Khấu Tấn nhắm mắt lại rồi vực dậy tinh thần tiếp tục làm bài tập. Lúc này, tiếng khóa cửa vang lên, Khấu Tấn cau mày có chút ngạc nhiên, bây giờ mới mười một giờ, Nguyên Cẩm Hoa thường về nhà lúc mười một giờ rưỡi, lần này lại về sớm hơn nửa tiếng, Khấu Tấn bước ra nhìn, Nguyên Cẩm Hoa đang mang theo một túi thức ăn vào nhà.
"Sao về sớm vậy?", Khấu Tấn hỏi.
Nguyên Cẩm Hoa đặt thức ăn vào bếp, thở dốc nói: "Sao thế, về sớm không vui à.”
Câu chuyện kết thúc mà không đi đến đâu, Khấu Tấn quay lại phòng tiếp tục làm bài tập, trong bếp vang lên tiếng máy hút mùi.
Mười một giờ rưỡi, Khấu Tấn xoa cổ mỏi nhừ, chuẩn bị rót một ly nước uống, cả buổi sáng có lúc làm bài tập có lúc mơ màng, quên cả việc uống nước.
Nước vừa rót được một nửa, tiếng mở cửa vang lên.
Khấu Tấn cau mày, cậu và Nguyên Cẩm Hoa đều ở nhà, lúc này ai lại mở cửa.
Người đàn ông mặc bộ quần áo giản dị và đôi giày không nhãn hiệu, đầu ngơ ngác thò ra.
Nguyên Cẩm Hoa đang bưng đĩa thức ăn ra, mặc dù không rõ ràng, nhưng Khấu Tấn cũng có thể nghe ra một chút vui vẻ trong giọng nói của Nguyên Cẩm Hoa: "Còn không mau vào.”
Khấu Chấn Kiệt từ ngoài cửa bước vào, thay đôi dép ở tủ giày: "Ô, làm nhiều món ngon thế này." Ông cởi áo khoác đặt lên cánh tay, bước đến trước mặt Khấu Tấn, xoa đầu cậu: "Lâu rồi không gặp, năm nào cũng cao lên thế này.”
Khấu Tấn nhất thời không biết nói gì, vì không quen bị xoa đầu nên cơ thể có chút cứng ngắc, gọi một tiếng khô khan: "Ba.”
“Haiz. "Khấu Chấn Kiệt nở nụ cười, làn da ngăm đen lộ ra vài nếp nhăn.
Nguyên Cẩm Hoa hôm nay về sớm là để làm bữa ngon đón tiếp Khấu Chấn Kiệt.
Ăn cơm xong Khấu Chấn Kiệt đi hỗ trợ rửa bát, Khấu Tấn cũng về tới phòng của mình.
Cậu nhắm mắt một lúc lâu, rồi xoa mũi. Cậu chậm chạp cảm nhận một cảm giác hạnh phúc đã lâu không có, bao gồm tình thân, bao gồm tình bạn, nếu không phải cậu bây giờ đã trở thành như thế này, cậu nhất định là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Tất nhiên, nếu cậu không trở nên như vậy.
Con quỷ trong lòng đang hành hạ anh, sự quyến luyến với gia đình và Tần Tứ khiến cậu chống lại cái chết, khó khăn biết bao.
Khó đến mức khi cậu đặt dây thừng lên cổ, một tay kéo lỏng, một tay siết chặt. Cậu đang đấu tranh, cậu đang đau khổ.
“Niên Niên. "Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Khấu Chấn Kiệt.
Khấu Tấn vội vàng tháo dây ra, rồi dùng cổ áo cao che cổ, kiểm tra không có gì bất thường mới bước ra khỏi phòng: "Có chuyện gì ạ?”
Làm bài tập chưa xong, buổi chiều ba dẫn con đi chơi. "Khấu Chấn Kiệt ngồi trên ghế sofa, chống tay lên đầu gối, cười hòa nhã.
Khấu Tấn kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, theo phản xạ muốn từ chối: "Chưa làm xong, chắc không có thời…”
"Chưa làm xong thì mau làm đi." Nguyên Cẩm Hoa ngồi bên cạnh, lấy hạt dưa ra ăn, nói: "Làm xong thì ra ngoài với ba. Bao nhiêu ngày không gặp, còn không ở bên nhau thêm chút.”
Khấu Chấn Kiệt cũng phụ họa: "Đúng vậy, Niên Niên, ba đã lâu không gặp con.”
Khấu Tấn không thích ra ngoài, mong muốn giao tiếp của cậu rất thấp, thấp đến mức chỉ khi ở trong căn phòng trống rỗng không người cậu mới có thể thư giãn.
Chỉ là cuối cùng cậu vẫn thỏa hiệp: "Được.’
May mắn là, Khấu Chấn Kiệt không đưa cậu đến chỗ đông người, hỏi ý kiến cậu nên chỉ đi dạo và trò chuyện trong một công viên nhỏ.
Khấu Tấn bước chậm rãi, một tay thu vào trong tay áo, mùa hè và mùa đông ở thủ đô dường như không có giai đoạn chuyển tiếp, hôm trước vẫn mặc áo ngắn tay, hôm sau đã mặc áo bông, Khấu Tấn mặc một chiếc áo dài tay đã cảm thấy hơi lạnh.
Khấu Chấn Kiệt đi bên cạnh Khấu Tấn, thấp hơn cậu nửa cái đầu nên trông có vẻ hơi già, thêm vào những nếp nhăn trên mặt, nhìn già hơn tuổi thật nhiều, ông dịu dàng hỏi: "Niên Niên, dạo này thế nào, bài vở có khó không, ở trường có vui không?”
Khấu Tấn biết Khấu Chấn Kiệt muốn quan tâm đến cậu, nhưng những câu hỏi này đã khiến cậu chết lặng, như thể có một đáp án chuẩn mực, cậu chọn câu trả lời chung chung nhất: "Mọi thứ đều ổn.”
Khấu Chấn Kiệt có chút mất tự nhiên sờ sờ mũi: "Vậy là được.”
Hai người nói chuyện dăm ba câu, trời đã bắt đầu tối.
Trong ánh đèn đường, Khấu Chấn Kiệt hỏi, "Niên Niên, con có trách ba lâu như vậy không về không?”
Khấu Tấn nhìn vào một điểm nào đó trong khoảng không, rồi im lặng lắc đầu.
Cậu không trách Khấu Chấn Kiệt, Khấu Chấn Kiệt là vì gia đình này.
"Con có muốn cùng ba đến khu vực khác của thủ đô, nơi ba làm việc không? Môi trường giáo dục ở đó tốt hơn chỗ này." Khấu Chấn Kiệt đột nhiên nói, "Con đang học lớp 12 rồi, đây là thời điểm quan trọng nhất, phải tận dụng thời gian.”
Khấu Tấn nhất thời không phản ứng kịp, khi hiểu ra thì cau mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Con thấy chỗ này cũng ổn mà.”
“Ba đâu có nói chỗ này không tốt..." Khấu Chấn Kiệt có chút hối hận gãi đầu, nói, "Ừ, ba nói hơi nhiều rồi.”
"Học lớp 12 không muốn chuyển trường cũng bình thường..." Ông cảm thấy hơi ngượng ngùng: "Con đừng để tâm, ba chỉ nói vậy thôi.”
Khấu Tấn không lên tiếng.
“Chấn Kiệt?”
Có một giọng nữ đột nhiên từ xa truyền tới.
Nghe thấy giọng nói này, Khấu Tấn rõ ràng cảm nhận được cơ thể Khấu Chấn Kiệt cứng đờ trong chốc lát, sau đó cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên, "Lý Tinh, sao em lại ở đây?”
"Em đi dạo gần đây." Người phụ nữ trông rất xinh đẹp, có chút quyến rũ, còn trang điểm nhẹ, mặc váy mùa đông nhưng không trông cồng kềnh, đường cong hoàn hảo của cơ thể được tôn lên.
Khấu Tấn tò mò nhìn về phía đó, trong lòng thoáng qua một cảm giác lạ lẫm.
"Đây là con trai anh phải không?" Lý Tinh bước tới gần, nhìn Khấu Tấn.
"Đúng rồi." Khi nói đến điều này, Khấu Chấn Kiệt đầy tự hào.
"Trông thật thanh tú." Cô ấy khen ngợi.
"Đâu có.”
“À đúng rồi. "Khấu Chấn Kiệt lúc này mới nhớ ra," Niên Niên, mau chào cô đi con.”
“Chào cô. "Khấu Tấn lễ phép gọi cô.
"Ừ." Lý Tinh cười tươi, đôi mắt híp lại thành một đường, cùng tuổi với Nguyên Cẩm Hoa, nhưng làn da trên mặt mịn màng hơn nhiều, không có nếp nhăn, "Niên Niên phải không, nhìn là biết con là một đứa trẻ ngoan.”
Nghe người lạ gọi mình là "Niên Niên", Khấu Tấn luôn cảm thấy không thoải mái. Cậu mỉm cười nhẹ, coi như đáp lại.
Ánh mắt của Lý Tinh không dừng lại lâu trên người cậu, nhanh chóng nói, "Em có việc, phải đi trước.”
Khấu Chấn Kiệt thở phào nhẹ nhõm, "Vậy không làm phiền em nữa.”
Người phụ nữ nhanh chóng lắc eo bước đi, Khấu Tấn vẫn đứng đó im lặng không nói gì.
Không biết có phải do cậu nhìn nhầm hay không. Tay của người phụ nữ dường như chạm vào tay của Khấu Chấn Kiệt một chút, rồi nhanh chóng rời ra.
Khấu Chấn Kiệt có vẻ ngượng ngùng, ho khan một tiếng, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trời tối nhanh, hai người nhanh chóng về nhà, Nguyên Cẩm Hoa hôm nay về sớm, cắt một đĩa trái cây đặt trên bàn trà, đang ăn một miếng táo, phát ra tiếng giòn tan.
Khấu Tấn vào nhà thay giày xong liền trở về phòng, sách vở chưa làm xong vẫn đang mở trên bàn, cậu ngồi xuống không chút biểu cảm, rồi cầm bút lên, ánh mắt lại không biết rơi vào đâu.
Bên ngoài lại mở TV, kênh tin tức, đang nói thành phố Bắc Kinh sắp đón đợt không khí lạnh từ phương bắc, sẽ có nhiều ngày lạnh giá.
Khấu Tấn nhìn đề bài, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, cậu dường như thấy mình ngồi bệt trong nhà vệ sinh, cổ tay chảy máu, rồi Nguyên Cẩm Hoa đẩy cửa vào, cả người ngã xuống đất.
Cậu không biết tại sao mình lại nhìn thấy những thứ này, chân thật tựa như đã xảy ra.