Thấy Khấu Tấn không trả lời, thanh niên chợt nói: " Anh tên Hình Kham, chuyên gia tư vấn tâm lý ở đây.”
Chuyên gia tư vấn tâm lý.
Khấu Tấn thầm nhẩm lại trong lòng.
"Em..." là gì nhỉ? Nói đến đây, Khấu Tấn mới cảm thấy có chút không ổn, lời tự giới thiệu mắc kẹt trong cổ họng, không biết có nên tiếp tục nói ra hay không. Tự giới thiệu với một người lạ luôn tiềm ẩn một số rủi ro, dù người lạ này có vẻ có thiện ý.
Hình Kham nhìn thấu tâm trạng của cậu, cười một cái rồi vỗ vai cậu: "Cần giúp đỡ thì có thể tìm anh, anh còn việc phải đi trước.”
Khi Hình Kham đến Khấu Tấn không nhận ra, khi đi cũng rất vội vã. Khấu Tấn nhìn theo bóng lưng của Hình Kham một lúc lâu không thể hồi thần.
Chuyên gia tư vấn tâm lý.
Cậu lại thầm nhẩm lại một lần nữa.
Đối với cậu, đây là một từ ngữ vô cùng mới mẻ.
Vừa hay, sau bao lâu chờ đợi cuối cùng cũng đến lượt cậu, Khấu Tấn tạm thời gạt bỏ câu chuyện này sang một bên, bước vào phòng khám.
Bệnh viện trung tâm thành phố thủ đô tọa lạc ở vị trí gần trung tâm thành phố, diện tích rộng lớn đến bất ngờ, nhìn không khác gì bất kỳ bệnh viện nào, điều làm Khấu Tấn ngạc nhiên là ở đây không có những tiếng cãi vã ầm ĩ, hỗn loạn như cậu tưởng tượng, thậm chí cậu còn cảm nhận được chút êm dịu từ nơi này.
Bác sĩ Thẩm là một người phụ nữ giàu có, thoạt nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, tóc mai đã có sợi bạc.
Bà chỉ chỉ chỗ ngồi, "Ngồi đi.”
"Nói đi, gần đây thế nào?"
Khấu Tấn có chút bối rối, mím môi, ngón tay co quắp lại với nhau, khớp ngón tay trắng bệch.
“Không tốt lắm." Cậu do dự nói, " Cháu bị mất ngủ nghiêm trọng, thường xuyên không ngủ được cả đêm.”
“Ừ." Bác sĩ Thẩm rất có kinh nghiệm, bà lộ ra vẻ thấu hiểu, ngón tay không ngừng gõ trên bàn phím, "Dậy sớm, mất ngủ?”
“Vâng. " Khấu Tấn khó khăn mở miệng, " Cháu còn có một số suy nghĩ... rất điên rồ.”
"Ví dụ như tự sát?" Bác sĩ Thẩm giữ ánh mắt điềm tĩnh nhìn Khấu Tấn, không né tránh nói ra từ đó.
Khấu Tấn cúi đầu gật nhẹ.
Bác sĩ Thẩm: "Có hành vi tự tổn thương không?”
Khấu Tấn vẫn gật đầu như trước.
Bàn tay đánh chữ của bác sĩ Thẩm ngừng lại, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Để tôi xem.”
Khấu Tấn cắn răng vén tay áo lên, cổ tay cứ như vậy lộ ra trong không khí.
Bác sĩ Thẩm chỉ nhìn thoáng qua đã đưa ra quyết định: "Cháu cần nhập viện.”
“Có thể không nhập viện được không? "Khấu Tấn có chút hoảng sợ.
"Không được." Bác sĩ Thẩm rất rõ ràng nói với cậu, "Cứ tiếp tục như thế này, tình trạng của cháu sẽ càng ngày càng tồi tệ.”
"Phụ huynh của cháu đâu, không đến sao?”
"Không." Khấu Tấn nói ra mới phát hiện cổ họng mình hơi khô, nên cậu hắng giọng, giọng còn nhỏ hơn câu trước: "Bà ấy chưa biết.”
"Chưa biết?" Bác sĩ Thẩm hơi cao giọng, "Điều trị cần sự phối hợp của phụ huynh, làm sao có thể không biết? Nếu muốn điều trị thì thuốc là ưu tiên hàng đầu, chi phí cũng không phải là rẻ, chắc chắn phụ huynh phải biết.”
Bác sĩ Thẩm khuyên nhủ: "Chi phí sau khi bảo hiểm y tế chi trả vẫn có thể chấp nhận được, cũng không nặng, lời khuyên của tôi là nhập viện điều trị.”
“Cần ở bao lâu. "Khấu Tấn hỏi.
Bác sĩ Thẩm trầm ngâm: "Tình trạng của cháu không mấy lạc quan, ước tính nhập viện khoảng hai tháng.”
Khấu Tấn cười khổ lắc đầu, trong đầu hiện lên cảnh Nguyên Cẩm Hoa trách mắng cậu học kém: "Nhưng cháu còn phải đi học.”
Bác sĩ Thẩm nhíu mày: "Học quan trọng hay sức khỏe quan trọng? Không có sức khỏe tốt thì học để làm gì? Hơn nữa, cháu đang bị bệnh, hiệu quả học tập cũng không cao, chi bằng chữa khỏi bệnh rồi tiếp tục học.”
Cậu có thể chấp nhận, nhưng Nguyên Cẩm Hoa sẽ không chấp nhận. Sự chấp nhận với bệnh trầm cảm không cao.
Cuộc trò chuyện kết thúc không rõ ràng.
Bác sĩ Thẩm không thể khuyên thêm, kê thuốc, đơn thuốc cầm trong tay Khấu Tấn trở nên nặng trĩu.
Ra khỏi cửa, Khấu Tấn chỉ liếc nhìn số tiền cuối cùng một cái rồi lặng lẽ mím môi ném vào thùng rác ở góc.
Khi Khấu Tấn ra khỏi bệnh viện đã là buổi chiều, chưa kịp ăn trưa, bụng cũng không thấy đói. Mặc dù bác sĩ đã nói với cậu rằng cậu bị bệnh, cậu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào nhưng vẫn không thấy được tương lai.
Một người như cậu, có thể có tương lai gì?
Bên ngoài bệnh viện có một con phố dài, hai bên trồng nhiều cây hòe, lá đang chuyển từ xanh sang vàng, trông rất đẹp.
Khấu Tấn ngồi trên bậc thang, một mình ngẩn ngơ thật lâu, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Hầu hết những chuyện này đều không có ý nghĩa, Khấu Tấn chỉ cảm thấy đầu óc rất trống rỗng, trống rỗng đến mức khiến người ta buồn nôn. Cậu thậm chí không thể cảm nhận được mình đang làm gì, đang ở đâu. Người qua lại vội vã, ai có thể nghĩ trong số họ có những người cũng đang bị bệnh tâm lý chứ?
Đến khi chiều gần tàn, cậu mới lặng lẽ đi về nhà.
Lá rơi kéo dài bóng của cậu, kéo dài mãi.
Khấu Tấn không biết sau này sẽ làm gì, đầu lại đau nhức dữ dội, cậu tồn tại có ý nghĩa gì? Ý nghĩa tồn tại của cậu có lẽ là kỳ thi đại học, Nguyên Cẩm Hoa chỉ mong cậu thi đỗ một trường đại học tốt. Ngoài ra, cậu không tìm thấy ý nghĩa tồn tại của mình.
Thật tình cờ. Khi Khấu Tấn về đến nhà, cậu gặp Nguyên Cẩm Hoa. Nguyên Cẩm Hoa thấy cậu không yên ổn ở nhà học, lòng đã bực bội, kiểm tra thấy cậu chưa làm xong bài tập, cơn giận dâng lên, lời lẽ cay nghiệt, mắng chửi cho đến khi lên giường ngủ.
Khấu Tấn đã quen với cách này của cô, nhưng trong lòng vẫn không khỏi trách cô, con trai mình bị bệnh mà cũng không biết, chỉ biết quan tâm đến điểm số, như vậy tính là mẹ gì. Nhưng nghĩ đến việc cô làm việc vất vả vì mình, lại buộc mình tha thứ cho cô.
Tình cảm của cậu với Nguyên Cẩm Hoa luôn biến đổi, vừa yêu vừa hận. Nếu cô không có cái miệng gì cũng dám nói, có lẽ được gọi là mẹ hiền vợ đảm cũng không quá. Khấu Tấn không biết Nguyên Cẩm Hoa có tấm lòng nhân hậu không, nhưng cô có cái miệng sắc như dao, mỗi lần đều có thể cắt ra từ cậu những miếng thịt đẫm máu, khiến cậu đau đớn vô cùng.
Thôi bỏ đi, cậu không ít lần nghĩ vậy, thôi bỏ đi, chẳng có gì để tính toán nữa. Cậu không nên áp đặt ý chí của mình lên Nguyên Cẩm Hoa, nếu Nguyên Cẩm Hoa thật sự là một bà mẹ hiền lành, ngược lại sẽ khiến Khấu Tấn không quen.
Giá mà cậu có phép thuật, cậu sẽ dùng phép thuật tạo ra một bản thân hiểu chuyện, tặng cho Nguyên Cẩm Hoa.
Nguyện thần linh phù hộ, phù hộ mẹ cậu, cả đời bình an vô sự.
Từ khi có cậu, Nguyên Cẩm Hoa chưa có ngày nào sống tốt, đợi đến khi cậu đi rồi, Nguyên Cẩm Hoa nhất định phải sống thật tốt.
Còn Tần Tứ, Tần Tứ cũng phải luôn vui vẻ, sống bình an cả đời. Hắn là tia sáng trong đời cậu, tia sáng đó phải luôn rực rỡ mới tốt.
Cậu mong mọi người đều có thể hạnh phúc, không còn ai bị trầm cảm làm phiền, mong cuộc sống của tất cả đều tươi đẹp như một bài ca. Chính vì Khấu Tấn hiểu rõ cảm giác bị bệnh tật hành hạ nên cậu không muốn ai khác mắc phải trầm cảm, vì những người mắc bệnh này thực sự quá khổ.
Có lẽ những mong ước này có chút xa vời, có chút phi thực tế, Khấu Tấn không có khả năng thực hiện chúng, nhưng có hy vọng vẫn tốt hơn là không. Tốt hơn cái hiện tại, cái thế giới không có hy vọng không có mong ước này, sống thêm một giây là thêm một giây đau đớn.
Cậu thực sự quá đau khổ, đau khổ đến mức cậu cảm thấy cái chết là lối thoát duy nhất.
Khấu Tấn nghĩ, dù biết mình mắc bệnh thì sao chứ? Bệnh không phải là lý do, kỳ thi đại học sẽ không vì cậu bệnh mà không thi, trái đất thiếu ai vẫn quay, người khác đều đang học, cậu không học sẽ thua kém người khác, cậu đã cố gắng thả lỏng tâm trạng, nhưng những nỗ lực này khi phát bệnh đều trở nên vô nghĩa. Mọi cảm giác khi phát bệnh đều bị phóng đại vô hạn, phóng đại đến tận cùng.
Tất cả tình yêu, đều trở nên nhỏ bé trước trầm cảm.
Phải, luôn luôn như vậy.
Bi thương liên miên không dứt.
Khấu Tấn chợt nhớ đến tư vấn tâm lý, người tên Hình Kham nói rằng anh ấy là một chuyên gia tư vấn tâm lý, trên mạng nói tư vấn tâm lý cũng là một cách tốt để thoát khỏi trầm cảm.
Khấu Tấn nhìn vào chi phí, một giờ là 1.200 đồng, một lần trị liệu khoảng hai giờ, nghĩa là một lần trị liệu là hơn 2.000 đồng, nửa tháng lương của Nguyên Cẩm Hoa. Những chi phí cao ngất đó lại một lần nữa phá tan hy vọng của cậu, cậu không thể chịu nổi chi phí này.
Bệnh này không phải là bệnh mà người nghèo có thể mắc. Ngay cả việc trở nên tốt hơn cũng cần phải trả giá bằng nhiều tài lực và nhân lực như vậy.
Sự khoan dung của thế giới đối với trầm cảm, quá ít.
Khấu Tấn tắt điện thoại, hoàn toàn từ bỏ việc tìm kiếm. Nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, ngơ ngẩn, bây giờ đã là một giờ sáng.
Cậu lại nghĩ đến Tần Tứ.
Tần Tứ bây giờ đang ngủ chăng? Hay đang học? Có mệt không? Tần Tứ có những lúc mất ngủ như cậu không?
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu cậu toàn là hình bóng của Tần Tứ. Khấu Tấn cuối cùng cũng dần thiếp đi, thở nhẹ trong căn phòng yên tĩnh.
Lúc này Tần Tứ lúc này quả thật chưa ngủ, hắn đang suy nghĩ.
Trong những chuyện này có một nhân vật chính chung, gọi là Khấu Tấn.
Nghĩ đến đêm mưa đó, Khấu Tấn hiếm khi bộc lộ sự yếu đuối, thật khiến người ta đau lòng. Nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của cậu sau khi chạy bộ, cũng thật đáng yêu. Nghĩ đến vẻ nghiêm túc của cậu khi làm bài tập, thật ngoan ngoãn. Chỉ cần nghĩ đến là Tần Tứ thấy vui, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được Khấu Tấn giấu một bí mật, và đó là một bí mật rất ít người biết.
Nghĩ đến đây, không hiểu vì sao Tần Tứ lại có một dự cảm lo lắng, dự cảm này vô cớ, chỉ lướt qua trong chốc lát, hắn chỉ có thể không để tâm.
Hắn luôn cảm nhận được khoảng cách từ Khấu Tấn, dù có tiếp cận thế nào cũng không tới gần được, như một hòn đá không thể làm ấm. Tần Tứ không cảm thấy thất bại, mà là thương xót, rốt cuộc quá khứ như thế nào mới có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ ngoan ngoãn đến vậy, ngoan đến mức khiến người ta không nỡ lòng nào.