Đi đâu?
Khấu Tấn cũng không biết.
Trong túi chỉ có một chiếc điện thoại và một con dao rọc giấy, thậm chí không có một đồng xu nào. Cậu phải làm gì bây giờ? Sống bằng cách nhặt rác? Sống bằng cách ăn xin? Cậu nên ở đâu? Băng ghế dưới cầu vượt? Hay trong góc một con hẻm nhỏ?
Nguyên Cẩm Hoa thấy cậu không ở nhà liệu có lo lắng không? Có lẽ sẽ lo, dù gì mong muốn của cô là cậu đỗ đại học, mục tiêu gần trong tầm tay mà không đạt được, chắc chắn sẽ lo lắng.
Ầm ầm - -
Thời tiết âm u, sắp mưa rồi.
Khấu Tấn đi qua nhiều cửa hàng tạp hoá, vì trời đã khuya cũng như sắp mưa nên họ đều chuẩn bị đóng cửa, đèn trong các khu dân cư cũng dần dần tắt.
Mưa bắt đầu rơi.
Lúc này Khấu Tấn mới nhận ra, đôi khi mưa không phải từ từ nặng hạt mà đột ngột lớn hẳn lên. Những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống quần áo, có vài giọt trực tiếp rơi vào mặt khiến cậu không mở nổi mắt. Khấu Tấn hầu như không phân biệt được nước mưa hay nước mắt đang chảy trên mặt mình.
Ông trời cũng khóc cho cậu.
Cậu nên cảm ơn trời cao, đây là người duy nhất chịu khóc vì cậu.
"Ahhhhhhhhh——”
Khấu Tấn ngồi trên một bậc thềm bên đường, bắt đầu khóc, bắt đầu la hét, người qua đường nhìn cậu như nhìn thấy một kẻ điên.
Tất cả nỗi tủi thân và oán hận đều bắt nguồn từ chính cậu. Hãy để chúng kết thúc trong cơn mưa lớn này.
Khấu Tấn lau mắt lung tung, lấy dao rọc giấy từ trong túi ra, rồi để lộ cổ tay mình. Chỗ đó trắng bệch rỉ máu. Lưỡi dao lạnh lẽo hòa với nước mưa rơi lên đó, chỉ cần cậu dùng lực, máu tươi sẽ phun ra.
Cứ thế đi.
Khấu Tấn nhắm mắt lại, ngón tay dùng lực một cái......
Tay phải chuẩn bị dùng sức dừng lại, tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ bầu trời đêm tịch mịch.
Khấu Tấn nhìn số điện thoại, cậu không quen.
Có nên nghe không?
Cậu không muốn nghe, nếu có thể, cậu không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Nhưng nhiều năm được giáo dục về "lễ nghĩa liêm sỉ" lại khiến cậu do dự, không nghe điện thoại là bất lịch sự, cậu có tư cách gì để bất lịch sự với người khác cơ chứ?
Khấu Tấn nhíu mày, cúi đầu nhấn nút nghe.
“Xin chào? " Cậu thấp giọng mở miệng.
Giọng cậu đã khàn đi vì vừa la hét.
Một giọng nói ấm áp vang lên từ đầu dây bên kia: "Tôi là Tần Tứ.”
"Tần Tứ?" Khấu Tấn lẩm bẩm, đầu óc trì trệ suy nghĩ tại sao Tần Tứ lại gọi điện vào lúc này.
"Ừ." Tần Tứ cảm nhận được cảm xúc bất ổn của Khấu Tấn lúc này nên tay cầm điện thoại vô thức siết chặt hơn, nói ngay: "Vở bài tập của cậu để quên ở chỗ tôi, cậu ở đâu? Tôi đến tìm cậu.”
Trọng tâm là câu cuối cùng, Tần Tứ nghe thấy tiếng còi xe và tiếng mưa, điều đó có nghĩa là Khấu Tấn vẫn ở ngoài, giờ này lại đang mưa, Tần Tứ cau mày, có linh cảm không tốt.
“Vở bài tập? "Khấu Tấn không nhớ rõ là vở bài tập gì, có thể thật sự để quên ở chỗ Tần Tứ, hoặc không. Nhưng cậu không có tâm trạng quan tâm những thứ đó: " Mình không ở nhà, có lẽ để khi đi học lại đưa cho mình cũng được.”
Tần Tứ nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Gửi định vị cho tôi, tôi đến tìm cậu ngay." Tần Tứ nói không chút do dự. Trong khi nói, hắn đã mặc áo khoác và giày vào, chuẩn bị cầm ô ra khỏi nhà.
“Hả? "Khấu Tấn có chút không kịp phản ứng," Không cần…”
"Cậu đang khóc phải không?" Tần Tứ bất ngờ hỏi.
Đầu óc Khấu Tấn bỗng trở nên minh mẫn, rồi cậu vô thức muốn phủ nhận, "Không…”
"Khấu Tấn." Tần Tứ ngắt lời cậu, động tác dừng lại một chút, như đang kìm nén điều gì đó, nhưng vẫn nhẹ nhàng mà nghiêm túc nói, "Cậu đang ở ngoài đúng không? Có phải chỉ có một mình hay không? Gửi định vị cho tôi, tôi đến tìm cậu.”
"Tôi thật sự rất lo lắng cho cậu.”
Lo lắng......
Cậu ấy lo lắng cho mình sao?
Khấu Tấn cố gắng tiêu hóa từ ngữ mà đã lâu rồi cậu không nghe thấy.
Trước giọng nói của Tần Tứ, những lời từ chối rõ ràng đã ở ngay trên đầu lưỡi, nhưng lại không thể thốt ra. Khấu Tấn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Tần Tứ vì mặc đồ gấp mà chạy, như thể đang ngay bên tai cậu, đó là hơi thở ấm áp và đầy kiềm chế.
"Tần Tứ..." Khấu Tấn gọi tên hắn, trong lòng không hiểu sao lại tràn ngập rất nhiều nỗi tủi thân không thể nói rõ, có lẽ vì quá lâu rồi không có ai đối xử tốt với cậu như vậy, có lẽ vì cậu quá khao khát sự quan tâm này.
Mưa rơi rào rào, giọng Khấu Tấn nghẹn ngào, "Cậu đến nhanh được không? Cậu đến nhanh...cậu đến nhanh...Tần Tứ..." Tiếng nói cuối cùng gần như biến thành tiếng nức nở.
“Được, được. Cậu đợi tôi một chút, tôi sẽ đến ngay." Tần Tứ chỉ nghe thôi mà cảm giác tim mình như đau nhói.
May mà Khấu Tấn không đi xe, dù đã đi rất lâu nhưng cũng không đi xa lắm, tìm cậu không mất quá nhiều thời gian, Tần Tứ cũng không dám để Khấu Tấn đợi lâu, tìm quản gia lái xe ngay lập tức đi qua.
Khi Tần Tứ đến nơi, hắn thấy Khấu Tấn đang ngồi co ro trên bậc thềm bên đường, quần áo ướt sũng, mái tóc dài lòa xòa bị vuốt ra sau, nước nhỏ giọt xuống. Trông cậu như một chú mèo con bên đường bị bỏ rơi trong đêm mưa. Thật đáng thương, khiến người ta đau lòng.
“Khấu Tấn! "Tần Tứ bất chấp tất cả, xe còn chưa dừng hẳn, hắn đã mở cửa xe chạy tới.
Quản gia phía sau lần đầu thấy thiếu gia nhà mình như vậy, trong lòng không biết là cảm giác gì.
"Tần Tứ?...”
Khấu Tấn tưởng mình nhìn nhầm, vì mắt cậu đã bị nước mưa làm nhòa đi. Nhưng khi nhìn rõ người đến là ai, nước mắt lại bắt đầu rơi không kiểm soát. Đó thật sự là Tần Tứ, không phải ảo giác, thật sự là Tần Tứ.
Tần Tứ không che ô khi chạy đến, khi đến trước mặt Khấu Tấn mới vội vàng che ô, không để Khấu Tấn bị ướt thêm. Cả quá trình đều nghiêm mặt, lông mày vẫn nhíu lại.
"Tần Tứ..." Khấu Tấn khẽ gọi hắn.
Sau khi mở ô, động tác của Tần Tứ không hề dừng lại, trực tiếp ôm Khấu Tấn vào lòng mình.
Khấu Tấn thấp hơn hắn một chút, Tần Tứ hơi cúi người, hơi thở phả vào tai Khấu Tấn.
Khấu Tấn đã không nghe thấy tiếng mưa rơi, cậu chỉ có thể nghe thấy Tần Tứ rầu rĩ nói bên tai cậu:
"Tôi đây.”
Khấu Tấn không thể kiềm chế nữa, cậu ôm cổ Tần Tứ khóc, "Tần Tứ.”
Tần Tứ đau lòng vỗ lưng cậu, lặp đi lặp lại: "Có tôi đây.”
"Tần Tứ, mình không còn nhà nữa." Khấu Tấn nghẹn ngào nói, nước mắt lưng tròng, khóe mắt đỏ hoe.
Chỉ là nhìn cũng làm cho lòng người cảm thấy chua xót cùng khổ sở.
Ai mà nhẫn tâm đẩy báu vật mà mình nâng niu trên lòng bàn tay đến mức này?
Lúc đó Khấu Tấn thực ra không mong đợi gì nhiều, nhưng Tần Tứ không chút do dự nói: "Tôi có, tôi chính là nhà của cậu.”