Đôi khi sự sụp đổ không chỉ là sụp đổ về tâm lý, nó còn có thể ảnh hưởng đến cách bạn nhìn thế giới. Dù hôm nay trời nắng đẹp, nhưng như có một lớp sương mù mờ ảo bao phủ, thế giới trong mắt bạn cũng sẽ trở nên mờ mịt, như bị những đám mây đen che phủ hết thảy.
Khấu Tấn ném bánh bao ăn buổi sáng vào thùng rác.
Không có cảm giác thèm ăn.
Vì phòng ngừa Nguyên Cẩm Hoa phát hiện, cậu đã đi ra tận thùng rác ven đường để vứt bỏ. Cậu không muốn ăn, cũng không muốn uống nước. Đôi môi đã có phần khô nứt, nhưng cậu không quan tâm. Cậu rất mệt, rất kiệt sức, không muốn làm gì ngoài nằm xuống. Nếu có thời gian, cậu thậm chí có thể ngủ đến hai mươi tiếng mỗi ngày. Nhưng cuộc sống như vậy không được thế giới cho phép. Kẻ dị thường tất nhiên sẽ bị loại bỏ.
Khấu Tấn dụi dụi mắt - - đã sưng lên đến mức không ra hình dạng gì, nhưng may là buổi sáng đã đắp khăn nóng một lúc nên trông không quá tệ – cậu điều chỉnh dây đeo cặp, lững thững ngây ngốc bước về phía trước.
Sau khi gọi cậu dậy vào buổi sáng, Nguyên Cẩm Hoa liền rời đi, cả ngày họ không nói với nhau một lời.
Không rõ là cố tình hay không.
Nhưng vào lúc này, Khấu Tấn không thể không nghĩ, có phải Nguyên Cẩm Hoa rời đi sớm như vậy là vì không muốn gặp cậu hay không. Chắc chắn là vậy rồi, cô thấy cậu là khó chịu, hơn nữa hôm qua cậu vừa làm cô giận.
Khấu Tấn như một con vật nhỏ bị người ta vứt bỏ, lúc nào cũng mong được về nhà, nhưng mãi mãi không tìm thấy lối về.
Nguyên Cẩm Hoa chắc chắn ghét cậu lắm rồi.
Cậu cũng không muốn nói chuyện với Nguyên Cẩm Hoa, không phải là giận dỗi, chỉ là rất mệt, rất khó mở miệng. Nếu có thể, Khấu Tấn chỉ muốn nằm ở nhà cả ngày không làm gì, không ăn cơm, không vào nhà vệ sinh, cứ nằm như vậy cậu có thể ngẩn ngơ cả ngày, đó là tài năng đặc biệt của cậu so với người khác.
Nhưng nằm ở nhà không làm gì là điều xa xỉ, không chỉ Nguyên Cẩm Hoa sẽ không đồng ý, mà cả thế giới cũng sẽ không đồng ý, vì cậu là một học sinh, học sinh phải đi học. Những ý nghĩ muốn từ bỏ này chính là đang thách thức quyền uy.
Những lời nói lẻ tẻ cậu nói với Nguyên Cẩm Hoa không quá mười câu, cả hai người đều đồng loạt phớt lờ sự hiện diện của nhau. Có lẽ Nguyên Cẩm Hoa lười để ý đến cậu, Khấu Tấn nghĩ vậy, vì cậu quá vô dụng nên Nguyên Cẩm Hoa chẳng buồn nhìn cậu. Còn cậu, vì những ngày gần đây tâm trạng có phần mất kiểm soát nên không dám nói chuyện nhiều với Nguyên Cẩm Hoa, không chỉ vì không dám mà còn vì không có sức, nói chuyện với người khác cũng là một việc khiến cậu mệt mỏi, sẽ làm cậu mệt đến thở không ra hơi.
Sau kỳ thi tất nhiên là họp phụ huynh, điều Khấu Tấn không muốn đối mặt nhất.
Thực ra Khấu Tấn nếu muốn tránh khỏi những trận đánh mắng của Nguyên Cẩm Hoa cũng không phải là khó khăn, dù sao bây giờ cậu cũng cao hơn Nguyên Cẩm Hoa không biết bao nhiêu. Chỉ là cậu không thể, cậu không thể làm gì với người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, đó không chỉ là vấn đề tâm lý, mà đối với cậu, lòng kính trọng và thứ bậc là khắc sâu vào xương tủy, từ nhỏ Nguyên Cẩm Hoa đã dạy cậu như vậy, đến mức bây giờ sự tôn trọng này biến thành nỗi sợ hãi, như thể trước mặt những người đáng kính, cậu không thể ngẩng đầu, không thể đứng thẳng. Trước mặt các bậc trưởng bối, cậu là kẻ hèn mọn không thể phản kháng.
“Lớp trưởng?”
Khấu Tấn đang suy nghĩ thì thấy Tần Tứ ngồi ở trên bậc thang bên ngoài sân thể dục như có điều suy nghĩ, có vẻ như đang suy nghĩ về điều gì đó không vui nên cau mày, mắt nhìn chằm chằm vào quả bóng chuyền đặt cách đó không xa ngẩn người.
Khấu Tấn yên lặng đi tới bên cạnh Tần Tứ. Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh.
Vừa kết thúc tiết thể dục, có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Nội dung của tiết học này không mệt mỏi, sau khi chạy vòng thì chẳng còn gì. Đối với học sinh lớp 12, tiết thể dục có lẽ là khoảng thời gian thư giãn duy nhất, ngay cả đối với Khấu Tấn cũng vậy. Tiết thể dục là khoảng thời gian duy nhất cậu không bị học hành làm phiền, có thể thả lỏng bản thân, không nghĩ đến những điều sẽ mang lại gánh nặng cho mình.
Tiết học vừa hay được sắp xếp vào buổi chiều muộn, khi mặt trời chuẩn bị lặn, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, xung quanh không có tòa nhà cao tầng nào che khuất tầm nhìn, như thể bầu trời bao quanh mặt đất, ráng chiều nhuộm lên vạn vật. Những đám mây trên trời có phần phiêu lãng, gió nhẹ nhàng thổi qua, mọi thứ lúc đó đều quanh quẩn trong mùa thu vàng.
Tần Tứ thấy cậu tới cũng không nói gì, tựa như hiểu được dụng ý của Khấu Tấn, rồi im lặng chấp nhận sự hiện diện của cậu bên cạnh mình. Sự đồng hành im lặng là liều thuốc tốt nhất, thậm chí trong một số trường hợp còn hiệu quả hơn cả những lời an ủi.
Thật ra Tần Tứ cũng không buồn lắm mà chỉ hơi hơi thôi. Cậu đột nhiên nghĩ đến tin nhắn mà ba hắn gửi tối qua, nói rằng năm nay phải ở nước ngoài xử lý công việc, có thể sẽ không về ăn tết kịp.
Tần Tứ rất ít khi gặp mặt ba mẹ, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể gặp mặt một lần. Tần Tứ không phải là người cảm tính, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm giác cô độc. Dù ba mẹ Tần gia không cho hắn sự đồng hành tốt nhất nhưng Tần Tứ vẫn luôn biết ơn bọn họ đã luôn cho hắn sự ủng hộ tốt nhất. Tựa như lúc Tần Tứ thẳng thắn với bọn họ mình thích con trai, ba Tần chỉ gọi hắn ra, sau đó nghiêm túc hỏi hắn đã suy nghĩ kỹ chưa, Tần Tứ nói rồi, ba Tần nói rằng chỉ cần hắn đã suy nghĩ kỹ thì được, họ sẽ không can thiệp vào quyết định của hắn, sẽ luôn ủng hộ hắn từ phía sau. Có thể họ không ở bên nhau thường xuyên, nhưng theo một cách nào đó còn vượt xa những gia đình gặp nhau hàng ngày.
Tần Tứ không im lặng quá lâu, vì thực ra hắn chỉ ngẩn ngơ một lúc thôi. Sau đó hắn nhẹ nhàng quay đầu nhìn Khấu Tấn: “Đi dạo một chút không?”
“Ừ, được. "Khấu Tần Tứ nhiên đáp.
Tần Tứ không định đi dạo trong sân thể dục, hắn quan sát một lúc thấy không ai chú ý đến chỗ này, rồi nháy mắt với Khấu Tấn.
Trong khoảnh khắc, Khấu Tấn chưa kịp phản ứng lại việc Tần Tứ đang làm gì, thì giây tiếp theo đã bị Tần Tứ kéo chạy đi.
Gió rít qua tai, những đám mây đỏ rực trên trời. Tay Tần Tứ nóng như ngọn lửa, dễ dàng lan tỏa từ cổ tay đến trái tim Khấu Tấn. Cậu cảm thấy trong lòng như bị nhét một khối bông mềm mại, rồi mơ màng bị kéo rời khỏi sân thể dục.
Lúc đầu Khấu Tấn còn do dự, dù giáo viên không yêu cầu, nhưng rời khỏi sân tập có vẻ không ổn, nhưng khi Khấu Tấn nhìn thấy nụ cười của Tần Tứ, cậu liền vứt bỏ hết những suy nghĩ đó ra sau đầu.
Đó là nụ cười như thế nào nhỉ? Trong thế giới của Khấu Tấn, đó là nụ cười mà cả đời cậu sẽ ghi nhớ, dù sau này có dần mất liên lạc với Tần Tứ, cậu vẫn sẽ nhớ mãi vẻ đẹp đó.
Không chỉ là đẹp, mà đó là một nụ cười mang chút trẻ con của Tần Tứ, giống như... đang làm nũng vậy, như thể đang nói: "Đi với mình xem chỗ kia đi." Nhìn thấy Tần Tứ như vậy, Khấu Tấn chẳng còn để ý gì khác.
Sau này Khấu Tấn mới nhận ra rằng, dù cậu có cứng rắn hay mềm mỏng đến đâu, Tần Tứ cũng chưa bao giờ đối xử cứng rắn với cậu. Bọn họ chưa từng cãi nhau, mỗi lần nhìn thấy Tần Tứ, mọi tức giận trong lòng cậu đều tan biến. Đó là Tần Tứ, người đã xuất hiện trong cuộc đời cậu như một tia sáng vào những lúc đen tối nhất, chẳng có gì quan trọng hơn Tần Tứ cả.
"Ở đây yên tĩnh, chúng ta ở đây một lát đi." Tần Tứ nói rồi lại nở một nụ cười.
Bên hông tòa nhà giảng dạy có một con đường nhỏ rợp bóng cây bạch quả. Bây giờ là mùa thu, cây bạch quả đã chuyển sang màu vàng hòa quyện với ánh hoàng hôn. Ánh sáng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt Tần Tứ, khiến Khấu Tấn nhìn mà ngẩn ngơ.
Cậu ngẩn ngơ nói: "Lớp trưởng, cậu đẹp trai thật.”
“Hả?”
Khấu Tấn nhận ra mình vừa nói gì, lập tức đỏ mặt xua tay, "Không có gì.”
Thấy cậu hoảng hốt như vậy, Tần Tứ mỉm cười. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Tần Tứ như một thiên sứ ngây thơ rơi xuống trần gian.
Có lẽ vì bất chợt im lặng, Khấu Tấn mới cảm nhận được cổ tay mình vẫn bị Tần Tứ nắm chặt.
Lỗ tai cậu bỗng nhiên lại đỏ lên, sau đó ấp úng không dám nói chuyện.
Tần Tứ như chẳng để ý đến điều gì, tự nhiên bước đi, "Ba mình nói sẽ về nhà vào dịp Tết, nhưng công ty có việc nên không về được.”
Tần Tứ không giống bọn họ, Khấu Tấn luôn biết điều đó. Không chỉ về thành tích, mà gia thế của Tần Tứ cũng rất hiển hách. Dù họ không biết nhiều, nhưng ít nhiều cũng biết rằng Tần Tứ thuộc về một thế giới khác.
Khấu Tấn cố không nghĩ đến những thứ linh tinh đó mà tập trung vào những lời Tần Tứ vừa nói: "Thế mẹ cậu thì sao? Cũng không ở nhà à?”
"Ừ." Tần Tứ cúi xuống nhìn cậu, nheo mắt cười, "Bà ấy ở cùng với ba mình.”
"Vậy à..." Khấu Tấn vắt óc nghĩ cách an ủi Tần Tứ, rồi đột nhiên hứng lên, "Thế... cậu có muốn đến nhà mình ăn Tết không?”
"Được không?" Trên mặt Tần Tứ lộ ra vẻ ngạc nhiên pha lẫn vui mừng.
"Được chứ." Khấu Tấn đỏ mặt nói, "Mẹ mình rất thích cậu. Cậu đến bà ấy sẽ rất vui.”
Tần Tứ cười khẽ, giọng trầm thấp dễ nghe hỏi, "Thế còn cậu?”
“Hả......?”
"Mình cũng vậy.”
Tần Tứ cười khẽ.
Lúc này Khấu Tấn mới nhận ra câu nói vừa rồi có chút mập mờ, nghe như thể cậu thích Tần Tứ vậy.
Vì thế Khấu Tấn xấu hổ cắn đầu lưỡi, má đỏ bừng.
Gió nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc trước trán.
Bọn họ lại đi một hồi, tiếng chuông tan học vang lên, Tần Tứ mới buông lỏng cổ tay Khấu Tấn, "Đi thôi.”