Các tiết học buổi chiều cũng căng thẳng không kém. Vào lớp 12 đồng nghĩa với việc mỗi phút mỗi giây đều không thể lãng phí. Áp lực học tập cao độ khiến ai nấy đều mệt mỏi, nhưng tất cả đều đang nỗ lực, vì nếu không cố gắng sẽ bị bỏ lại phía sau. Ở độ tuổi này, quan niệm sống của họ đã dần hình thành, ai cũng hiểu kỳ thi đại học có ý nghĩa như thế nào. Không cần phụ huynh hay giáo viên phải nhắc nhở, họ tự mình chịu trách nhiệm cho tương lai của mình.
Cửa sau mở ra, Khấu Tấn ngồi ở vị trí hơi gần cửa. Tiếng ồn ào đua nhau ùa vào đầu, khiến cậu đau đầu dữ dội.
Lần trước cậu nói đau đầu và đã đi kiểm tra ở bệnh viện, chụp phim nhưng không có gì bất thường. Cậu kể với bác sĩ rằng cậu đau nhiều thế nào, khó chịu ra sao. Ánh mắt tế nhị của bác sĩ nhìn qua, khiến Khấu Tấn lập tức im lặng.
Từ đó, cậu không kể với Nguyên Cẩm Hoa về cơn đau đầu của mình nữa.
Nhưng không hiểu sao, mỗi lần đau đầu thường kéo dài cả ngày. Đôi khi cơn đau còn khiến mắt cậu tối sầm, phải dừng lại lúc đi bộ, có rất nhiều bạn học đi ngang qua, không ai biết lý do cậu dừng lại.
Những cơn đau này càng làm tăng thêm khát vọng về cái chết của Khấu Tấn.
Cậu thả lỏng đôi mày nhăn rồi xoa bóp bàn tay mệt mỏi, nhưng đầu vẫn nghĩ về bài hóa học tiếp theo. Nhiều phương trình chất đống khiến cậu cảm thấy bất lực. Dù cậu có nỗ lực gấp đôi người khác thì có ích gì? Cậu dành nhiều thời gian hơn cho việc học có ích gì đâu? Đôi khi, nỗ lực cũng trở nên vô nghĩa vì khả năng có hạn, cho nên ngay cả nỗ lực cũng trở nên rẻ mạt. Ánh mắt Khấu Tấn rơi vào tấm bảng đếm ngược đến ngày thi đại học, cảm giác như đang đếm ngược đến ngày chết của mình, khiến tay chân cậu run rẩy.
Chẳng bao lâu sau lớp học đã bắt đầu, giáo viên đang dõng dạc giảng bài trên bục, trong khi hầu hết học sinh bên dưới ngái ngủ.
Khấu Tấn mất tập trung, gió từ ngoài thổi vào qua cửa sổ khiến tóc cậu khẽ bay. Cậu nghĩ đến việc nhảy xuống ngay khi kỳ thi đại học kết thúc.
Nhưng rồi cậu nhanh chóng phủ định ý nghĩ đó. Trong phòng thi có quá nhiều người, khả năng thành công của kế hoạch này quá nhỏ. Cái chết mang tính trả thù không phải là điều cậu muốn, cậu không muốn gây chú ý, chỉ muốn chết trong yên bình.
Vậy chết thế nào? Tự thắt cổ bằng dây thừng? Khá khó khăn, vì cơ chế bảo vệ của cơ thể sẽ khiến cậu buông lỏng lực ở phút cuối để lấy lại oxy. Nhưng cậu vẫn thường dùng khăn tắm, vỏ gối, những vật có thể quấn quanh cổ để cảm nhận khoái cảm ngạt thở.
Hay bị xe đâm? Điều này quá ích kỷ, sẽ gây phiền toái và ám ảnh cho người lái xe. Cậu muốn chết một mình để không gây phiền hà cho ai.
Cắt cổ tay? Cũng không dễ thành công, cần kiến thức chuyên môn để cắt trúng động mạch. Nhưng nếu mất máu đủ nhiều thì vẫn có cơ hội chết. Chỉ cần vết thương không ngừng chảy máu, cậu sẽ có cơ hội gặp cái chết.
Thôi vậy.
Khấu Tấn tạm dừng suy nghĩ, những ý tưởng này có thể mang lại chút an ủi nhưng cũng dễ thúc đẩy cậu thực hiện chúng.
Cậu sẽ làm vậy, nhưng không phải bây giờ.
Khấu Tấn đã quen với cảm giác bất lực hàng ngày, dù trong lòng vẫn có chút kiêu hãnh rằng mình không nên sa ngã như thế này, nhưng không thể kháng cự, đành chấp nhận như vậy.
Cậu không biết mình đang nghĩ gì, chỉ thấy đầu óc trống rỗng.
Lúc này Giải Thiến vừa hay cầm những tờ giấy màu sắc rực rỡ trên tay phát cho mỗi bàn đầu tiên, giọng nói nhu hoà vang lên bên tai: “Mỗi người một tấm, có thể viết điều ước của mình hoặc mục tiêu trong năm nay. Lát nữa nộp lên phía trước.”
Khấu Tấn nhận lấy tấm giấy, đến phiên cậu là một tấm giấy màu lam, mặt trên sạch sẽ giống như phản chiếu bầu trời xinh đẹp.
Điều ước?
Cậu không có điều ước gì. Khấu Tấn không còn cầu mong mình trở nên tốt hơn, cũng không cầu mong được sống tiếp, đó là tự chuốc lấy nhục.
Giải Thiến có ý tốt, hy vọng khích lệ đám học sinh đã lên lớp 12 này. Nhưng cô không biết rằng điều này là gánh nặng cho Khấu Tấn, như một tảng đá đè nặng khiến cậu không thể thở. Những hy vọng hư vô này có thể đẩy cậu vào vực sâu của cái chết.
Khấu Tấn không trách cô, cậu chỉ cảm thấy buồn cho mình. Không ai hiểu cậu, không một ai.
Khoảng một phút sau, đã có người nộp tấm giấy lên bàn giáo viên, từng người từng người một.
Khấu Tấn dị ứng với những cảnh tượng này, hay nói đúng hơn, cậu dị ứng với bất kỳ trường hợp giao tiếp nào. Chỉ cần khoảng cách dưới một mét, cậu sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Đợi đến khi mọi người nộp gần hết, cậu mới chậm chạp đứng dậy. Lớp học yên tĩnh, chỉ có mình cậu đứng khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, khó chịu đến đỏ mắt, ngón tay giấu trong tay áo cũng bắt đầu run.
Đặt tấm giấy lên bàn giáo viên, Khấu Tấn định quay đi thì đằng sau có cảm giác áp lực thân mật, khiến cậu nín thở.
Một bàn tay thon dài, thanh tú đặt tấm giấy lên trên tấm của cậu, xếp lại ngay ngắn rồi cầm hết lên. Khấu Tấn vô thức nhìn lại, chạm ngay ánh mắt sâu thẳm của lớp trưởng. Đôi mắt của lớp trưởng khác biệt với người bình thường, đen tuyền, không phiếm màu nâu như đa số mọi người. So ra thì đôi mắt của Tần Tứ trông trầm tĩnh, rất đáng tin cậy.
Ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát.
Khấu Tấn luống cuống tránh ánh nhìn của Tần Tứ, rồi quay về chỗ ngồi.
Một tháng trước.
“Không phải tôi nói, cậu sẽ không thích Khấu Tấn chứ. " Tào Hành Côn không dám tin vào phán đoán của mình, ánh mắt không khỏi dõi theo bóng dáng Khấu Tấn cách đó không xa. Trên người Khấu Tấn luôn có một cái gì đó rất khó tả, khác biệt với học sinh bình thường, rất đặc biệt.
Tần Tứ không cảm thấy chuyện này có gì phải giấu diếm, nếu đã nói với Tào Hành Côn rằng mình thích con trai, thì cũng chẳng ngại thừa nhận thêm. Tất nhiên, cơ sở của sự thừa nhận là vì Tần Tứ hiểu biết về Tào Hành Côn, dù hay lắm mồm nhưng cũng là người đáng tin cậy, biết cái gì nên nói và không nên nói, chắc chắn cũng sẽ không kỳ thị Tần Tứ vì chuyện này.
“Đúng.” Tần Tứ thẳng thắn thừa nhận, ánh mắt thậm chí không rời khỏi Khấu Tấn một giây.
Lúc đầu Tào Hành Côn còn ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ một chút, sau đó là sự tò mò. Cậu ta nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt Tần Tứ, thấy Khấu Tấn đang ngồi làm bài tập, xung quanh là những người ngủ gục: “Hả? Sao cậu lại thích cậu ấy? Cậu thích Khấu Tấn trước mới biết mình thích con trai, hay là thích con trai trước mới biết mình thích Khấu Tấn vậy?”
Tào Hành Côn tò mò hỏi không ngớt, lải nhà lải nhải bên tai Tần Tứ. Hôm nay Tần Tứ kiên nhẫn lạ thường, bình thường đã tát cậu ta một cái, nhưng hôm nay lại trả lời từng câu hỏi.
Cuối cùng, Tần Tứ cười khẽ, đôi lông mi đẹp khẽ chớp, không biết nghĩ gì mà nhẹ nhàng cười rồi lắc đầu, “Tôi thích cậu ấy, không liên quan đến giới tính.”
Tào Hành Côn bị lời tỏ tình này làm cho đầu nổ bùm bùm, “... Mấy lời này cậu nên nói với cậu ấy chứ. Nếu cậu thích cậu ấy như vậy, sao không nói cho cậu ấy biết?”
Câu hỏi này khiến Tần Tứ ngừng lại, một lúc sau mới trả lời, “Một người không quen mà tỏ tình với cậu, cậu sẽ đồng ý không?”
Vậy thì..." Tào Hành Côn không biết nói gì, nhưng thực lòng lo lắng cho huynh đệ mình, "Vậy cậu hãy tìm cơ hội tiếp xúc với cậu ấy, làm quen dần không phải được sao?”
Ở phương diện này Tần Tứ thực sự biết rất ít, chỉ biết thích mà không biết làm sao để tiếp cận.
Tào Hành Côn: "Cậu có thể bắt đầu từ những việc nhỏ, chẳng hạn như gặp gỡ tình cờ, rồi thỉnh thoảng nói vài câu. Tôi thấy Khấu Tấn chỉ là không quen chủ động nói chuyện với người khác, nhưng sự tử tế của người khác thì cậu ấy đều ghi nhớ. Cậu có thể giúp cậu ấy trong việc học, rồi dần dần trở nên thân thiết hơn. Người ta nói 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén', đã thích thì phải dũng cảm lên, lỡ thành công thì sao, ít nhất cũng không hối hận, đúng không? Quan trọng vẫn là ba chữ, tạo cơ hội." Tào Hành Côn nhấn mạnh ba chữ cuối, Tần Tứ đại khái đã hiểu ý của cậu ta.
Khi đó, Tào Hành Côn cũng không ngờ rằng Tần Tứ lại thực hiện kế hoạch hoàn hảo như vậy.
"Tiến triển gần đây khá tốt nhỉ, tôi thấy hai cậu đi cùng nhau thân thiết lắm." Tào Hành Côn đùa.
Tần Tứ đẩy tay Tào Hành Côn ra khỏi vai mình rồi bình tĩnh đáp, "Ừ.”
“Làm huynh đệ, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, tôi cảm thấy Khâu Tấn có gì đó rất bí ẩn." Tào Hành Côn thì thầm vào tai Tần Tứ, "Cậu ấy không nói chuyện gì với ai, kiểu người này không có nhu cầu chia sẻ, tâm tư rất sâu, tiếp xúc sẽ rất mệt.”
"Tôi biết." Tần Tứ không phủ nhận điều này. Những gì Tào Hành Côn nhận thấy, hắn cũng đã nhận ra. Có lẽ tình yêu là vô lý như vậy, ngay cả điểm này cũng có thể là một lý do khiến Tần Tứ thích Khấu Tấn.
“Biết là được rồi." Tào Hành Côn không định khuyên nhủ gì thêm, chỉ cần Tần Tứ không vì thích mà bỏ qua nhiều yếu tố thực tế. Là bạn, tất nhiên cậu ta sẽ ủng hộ. Tần Tứ đã trải qua nhiều khó khăn, thích một người chưa chắc là điều xấu. Nhưng trong lòng Tào Hành Côn vẫn có chút dự cảm không tốt, không rõ ràng, chỉ là lo lắng mơ hồ. Có lẽ cậu ta nghĩ quá nhiều nên nuốt những suy nghĩ đó vào trong, rồi vỗ vai Tần Tứ, "Dù sao đi nữa, anh em luôn đứng về phía cậu.”
"Cảm ơn." Lần này, Tần Tứ không gạt tay Tào Hành Côn đang đặt trên vai mình.
"Khách sáo gì chứ.”