Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Quyển 3 - Chương 116




Căn phòng Lạc Hoài Tranh mua cho bố mẹ một căn hộ tại tầng ba. Mặc dù không phải là tầng đắt đỏ nhưng rất phù hợp với bố mẹ anh. Bố mẹ Lạc Hoài Tranh không thích ở tầng quá cao, họ cảm thấy ở tầng thấp sẽ tiện lợi, gần gũi với mặt đất và quen thuộc hơn.

Bố mẹ Lạc Hoài Tranh không có công việc chính thức, họ cũng từng có ý định thuê mặt bằng trong khu chung cư để mở một quán tạp hóa nho nhỏ hoặc bán trái cây, giảm bớt gánh nặng cho con trai. Nhưng từ khi kiếm được tiền, Lạc Hoài Tranh nhất quyết không đồng ý. Vì vậy hơn một năm nay, bố mẹ Lạc Hoài Tranh cũng đã được sống an nhàn, có một căn nhà yên tâm gửi phậm, không lo ăn lo mặc, giống như cuộc sống họ ước mong từ thời trẻ. Tuy nhiên, mẹ Lạc vẫn lén lút đi làm giúp việc theo giờ trong khu chung cư, còn bố Lạc thi thoảng chạy vặt tại trạm giao hàng. Những việc này hai người đều giấu Lạc Hoài Tranh.

Hôm nay, bố Lạc và mẹ Lạc không đi làm, họ dặn Lạc Hoài Tranh về nhà ăn cơm sớm. Vừa mới đến sáu giờ tối, Lạc Hoài Tranh đã về nhà. Anh mở cửa ra liền nhìn thấy bố mẹ chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn, trên bàn còn có một chai rượu đắt tiền. Chai rượu này là món quà mà đối tác tặng Lạc Hoài Tranh trước đây, anh tặng lại cho bố mình nhưng bố anh không nỡ uống chai rượu này mà hôm nay đã lấy ra rồi.

Lạc Hoài Tranh đang thay dép thoáng khựng lại, sau đó điềm nhiên đi vào trong nhà.

Hai hôm trước, cảnh sát chính thức thông báo với bố mẹ Lạc Hoài Tranh là vụ án này sắp sửa được điều tra lại. Lúc đó, hai vợ chồng tuổi cao bị cuộc sống giày vò đến nỗi ngày càng trầm lặng tự ti đã bật khóc. Còn Lạc Hoài Tranh, mấy hôm nay anh cũng không dám về nhà.

Nhưng hôm nay cả bố lẫn mẹ đều rất vui mừng, bố nói với anh: “Mẹ con nấu toàn là món con thích ăn, hôm nay ăn nhiều vào nhé.”

Những năm nay, anh có thể đối mặt với tất cả mọi thứ, chỉ trừ đôi mắt tuyệt vọng của bố và nước mắt của mẹ.

Mẹ anh cười tươi, lấy ba chiếc ly và rót rượu vào. Bình thường bà rất ít uống rượu nhưng hôm nay bà cũng muốn uống một ly.

Hai người đều không biết ăn nói. Sau khi rót rượu, họ chỉ cúi đầu uống. Lạc Hoài Tranh thở dài trong bụng, anh nâng ly rượu lên và nói: “Con cảm ơn bố mẹ suốt mấy năm qua đã luôn cổ vũ con, chưa từng bỏ rơi con. Chúc bố mẹ luôn mạnh khỏe, gia đình chúng ta sẽ tốt hơn từng ngày.”

Chỉ vài câu nói đã khiến mắt mẹ anh đỏ hoen, bà nói: “Con ngốc quá. Con là con trai do bố mẹ sinh ra và nuôi nấng, bố mẹ luôn biết con sẽ không làm chuyện như vậy. Có bố mẹ nào lại bỏ rơi con mình? Bây giờ tốt rồi, cảnh sát sắp lật án, trả lại sự trong sạch cho con.”

Bố anh đập bàn, nói: “Lật án có ích gì đâu? Thằng bé vốn là sinh viên tuyển thẳng của Thanh…” Mẹ anh lập tức trừng mắt nhìn bố anh.

Lạc Hoài Tranh chỉ mỉm cười, rót cho bố và mình đầy ly, anh nói: “Bố, con kính bố. Khi con ở trong đó, bố là người bảo vệ mẹ con, gánh vác gia đình này. Quá khứ đã là quá khứ rồi, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện buồn nữa, phải hướng về tương lai.”

Bố anh rưng rưng gật đầu, cụng ly với anh rồi uống một hơi cạn ly.

Uống được một lúc, gương mặt Lạc Hoài Tranh đỏ bừng lên, đôi mắt bố anh cũng đã mơ màng. Mẹ anh chỉ uống vài ly, nhưng hôm nay bà rất vui mừng. Bà cũng không muốn nhớ lại những đau khổ suốt bao năm nay, thế nên cứ để bố con họ uống thêm.

“Sau này con có dự định gì?” Bố anh hỏi.

“Không có dự định gì cả. Về vụ án, con cứ phối hợp với cảnh sát theo trình tự là được. Bây giờ công ty đang ăn nên làm ra, năm nay có lẽ sẽ kiếm được kha khá. Cuối năm con định mua thêm một căn nhà cho mình, mua ngay tại khu chung cư này.

“Được, được.” Bố anh gật đầu khen ngợi, “Đầu năm nay con đã mua xe rồi, mua thêm một căn hộ. Đợi khi nào con rửa sạch tội, trong sạch hoàn toàn thì sẽ không còn thua kém ai nữa. Sau này con cưới vợ sinh con nữa là bố mẹ hoàn toàn yên tâm rồi.”

Lạc Hoài Tranh đáp “dạ”.

Bố anh lại do dự, nhìn con trai trong mong mỏi: “Nếu con rửa sạch tội, thì suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa…còn tính không?”

Lạc Hoài Tranh sững sờ.

Mẹ anh lập tức huých bố anh một cái, nhưng bố anh đã say rồi, ông tức giận nói: “Bà huých gì mà huých? Nó vốn dĩ đã trúng tuyển Thanh Hoa. Hiện tại đã chứng minh được con trai tôi bị vu oan, mọi chuyện đã sáng tỏ, lẽ nào Thanh Hoa lại không nhận à? Hiện giờ có những người mấy chục tuổi đầu còn thi đại học nữa là. Thằng bé mới hai lăm tuổi, lại thông minh thế kia, sao không thể thi vào Thanh Hoa một lần nữa?”

Lạc Hoài Tranh: “Con chưa từng nghĩ đến…”

Mẹ anh dìu bố anh đã say khướt ngồi xuống ghế sô pha, rót cho ông ấy một tách trà uống cho tỉnh rượu.

Một mình Lạc Hoài Tranh ngồi bên bàn ăn, nhìn nửa ly rượu còn lại, gẩn ngơ hồi lâu. Lần đầu tiên anh cảm thấy hoang mang về những con đường tương lai và những con đường mình có thể đi. Cuối cùng, anh uống cạn ly rượu, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, hóa ra hôm nay trời quang đến lạ.

Dù hiện tại vụ án của Lạc Hoài Tranh vẫn đang được cảnh sát giải quyết kín đáo, nhưng họ cũng không cố tình che giấu điều gì. Tương Thành vốn nhỏ bé, chẳng mấy chốc người cần biết đều đã biết hết. Bao gồm những người từng giúp đỡ Lạc Hoài Tranh như Giám thị trại giam, bạn tù, lãnh đạo khu công nghiệp, đối tác hợp tác, v.v. Vì vậy mấy hôm nay Lạc Hoài Tranh liên tục nhận được các cuộc gọi hỏi thăm. Lạc Hoài Tranh gửi lời cảm ơn chân thành tới từng người, từng bậc trưởng bối hoặc bạn bè, “Nếu không có sự giúp đỡ của chú, có lẽ cháu sẽ không có ngày hôm nay.” Ai cũng mừng cho anh, có người thậm chí còn bật khóc trong điện thoại, dù Lạc Hoài Tranh vốn không thân thiết với họ.

Không lâu sau, người trong công ty của Lạc Hoài Tranh cũng nghe phong thanh về chuyện này.

Hôm nay tan làm, Lạc Hoài Tranh thu dọn đồ đạc xong, bước ra khỏi văn phòng thì phát hiện tất cả nhân viên công ty đều chưa về. Tuy rằng bình thường cũng có rất nhiều người ở lại tăng ca, nhưng tiến độ mỗi nhóm khác nhau nên cũng không đông đủ như này.

Lạc Hoài Tranh sững sờ, nhìn thấy hơn hai mươi nhân viên đứng dậy đồng loạt, ai cũng cười toe toét. Mọi người vỗ tay, hai nhân viên kỳ cựu làm việc lâu nhất với anh đẩy một chiếc xe từ lễ tân ra, trên xe có một chiếc bánh kem cắm một ngọn nến đang cháy.

“Chúc mừng Tổng giám đốc Lạc bước sang trang mới của cuộc đời.” Nhân viên nữ hoạt bát nhất công ty hô trước.

Tất cả mọi người đồng thanh hô theo: “Chúc mừng Tổng giám đốc Lạc bước sang trang mới của cuộc đời.”

Còn có người hô loạn xì bậy: “Bước lên đỉnh cao mới của cuộc đời!”, “Cung nghênh hoàng thường trở về!”, “Thuộm buồm xuôi gió! Tiền vào như nước”.

Không một ai nhắc đến chữ “ngồi tù”, “lật án”, nhưng rất nhiều người mắt đã đỏ hoen. Công ty nhỏ nên mọi người thân thiết với nhau như người thân trong nhà. Lạc Hoài Tranh là người như thế nào, mấy năm nay anh đã vất vả ra sao, họ đều nhìn thấy được.

Lạc Hoài Tranh bật cười, anh tiến về phía trước, tất cả các đồng nghiệp vây quanh anh.

“Phát biểu vài câu đi ạ, Tổng giám đốc Lạc ơi, anh phát biểu vài câu đi.” Có người nói.

Lạc Hoài Tranh: “Cảm ơn mọi người.” Đối mặt với những nụ cười ấm áp trìu mến của tất cả mọi người, Lạc Hoài Tranh hơi nghẹn ngào, nhưng anh lập tức kìm nén lại.

Anh biết rằng có lẽ mình đã gặp phải ác ý lớn nhất thế gian trên con đường mình đang đi, nhưng anh cũng gặt được thiện ý vượt ngoài sức tưởng tượng. Những thiện ý đó quá nhiều, nhiều đến mức đủ để lấy đầy khoảng trống trong lòng anh, giúp anh đứng thẳng trên thế giới này.

Anh nói bằng giọng nói dịu dàng và mạnh mẽ: “Tôi vô cùng cảm kích với tấm lòng của mọi người. Tôi cũng xin chúc công ty của chúng ta sẽ đạt được những bước tiến mới trong năm nay, cuối năm mọi người đều nhận được bao lì xì thật dày.”

Tất cả mọi người cười phá lên, họ vỗ tay nhiệt liệt, khen Lạc Hoài Tranh là ông chủ tốt nhật họ từng gặp. Đồng nghiệp hoạt bát chạy đến cắt bánh kem, miếng đầu tiên đương nhiên sẽ dành cho Lạc Hoài Tranh. Mọi người đều hào phóng dành tặng ông chủ những lời chúc chân thành. Lạc Hoài Tranh cảm ơn mọi người. Tuy anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn cầm miếng bánh to tướng này về văn phòng, cẩn thận ăn hết sạch sành sanh.

Vậy nên khi anh nhận được điện thoại của Mã Quân Hồng, giọng nói vẫn còn đong đầy niềm vui: “Quân Hồng, có chuyện gì vậy?”

—Hết chương 116—