Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 29




Trong mơ, mơ thấy một đôi tay dịu dàng nhẹ nhàng vuốt mặt của cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve xuống cổ của cô, cô đang định mở miệng thì đôi tay kia chợt bóp chặt, gương mặt đẹp trai phóng to ngay trước mặt: “Thành Hạ, em bán đứng anh!”

Thành Hạ giật mình tỉnh giấc, rèm cửa sổ thật dầy nhưng cũng không ngăn được cường độ chiếu sáng của ánh mặt trời, trong phòng hơi sáng rồi, nhìn đồng hồ đã năm giờ rồi.

Len lén lấy điện thoại di động ra mở máy, nghĩ đi nghĩ lại, chui vào trong chăn gửi tin nhắn cho Giang Nam Đồng.

“Không phải em cố ý nói, nhưng Lâm Lâm chụp được hình chúng ta dắt tay nhau. Hu hu, mơ thấy anh bóp cổ em nói em bán đứng anh, đại nhân, tiểu nhân oan uổng . . . . . . A, đúng rồi, em nói cho mấy bạn biết Lâm Phóng là anh trai em rồi, em không coi là thay lòng đổi dạ, anh cũng không coi là ‘hoành đao đoạt ái’*, nhưng mà đại khái chúng ta là tình yêu thầy trò đấy.”

* Hoành đao đoạt ái: cầm đao nhảy vào cướp tình yêu của người khác, ám chỉ là người thứ ba. Edit ra thì không hay bằng, nên mình để nguyên Hán – Việt.

Gửi xong lại chui ra khỏi chăn để hít thở, bên giường đối diện truyền đến tiếng trở mình xột xoạt, Thành Hạ vội nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Chưa tới hai phút sau lại chui vào trong chăn xem điện thoại.

Quả nhiên là có tin nhắn.

Thật thần kỳ! “Không đúng! Ở đâu ra tình yêu thầy trò, rõ ràng là tình yêu của đàn anh với đàn em trong khoa. Còn nữa, coi như thầy trò yêu nhau cũng có gì đâu, ông Lỗ Tấn và nữ sĩ Hứa Quảng Bình cũng là tình yêu thầy trò đấy thôi.”

Bồ Tát ơi! “Lại đốt cháy giai đoạn cao độ rồi. A, đúng rồi, có phải tin nhắn làm ồn ào đến anh không?”

Một phút đồng hồ sau: “Không có, một lát định dậy chạy bộ.”

Thần Tiên ơi! “À? A! Luyện công buổi sáng vui vẻ! Em ngủ tiếp đây, buổi sáng tốt đẹp!”

Một phút đồng hồ sau: “Đồ lười, ngủ đi!”

Vì vậy Thành Hạ đi ngủ tiếp ngon lành, ngủ một giấc đến tám giờ mới lật đật rời giường.

Bưng chậu đi rửa mặt, đang ra sức đánh răng thì bả vai lại bị vỗ một cái, Thành Hạ cảm thấy bả vai mình sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị vỗ bên cao bên thấp mất.

“Phòng các cậu tối hôm qua làm gì mà hò hét ầm ĩ vậy?” Một người nữ sinh hỏi, đầu tóc rối bời.

“Tối hôm qua bọn tớ tấn hình bức cung, bắt được phần tử cách mạng bí mật.” Phía sau có tiếng của Lâm Lâm miệng rộng.

Thần kinh Thành Hạ bị kéo căng, tối qua đã dặn đi dặn lại tạm thời không thể nói chuyện cô và Giang Nam Đồng, không biết cái ‘bà chị’ này ngủ một đêm dậy là quên mất rồi sao ấy? Nha đầu này, lời nói luôn chẳng cân nhắc gì.

“Ai vậy?” ‘Đầu rối’ phấn chấn, lập tức hăng hái gấp trăm lần.

Phụ nữ, trời sinh là nhiều chuyện! “Người này đấy!” Lâm Lâm vỗ bả vai Thành Hạ: “Người này bởi vì lòng riêng quá nặng mà giấu một anh chàng đẹp trai, làm hại trái tim thiếu nữ của tớ đây thất lạc nhiều năm.”

Trái tim của Thành Hạ đập loạn.

“Trai đẹp á?” ‘Đầu rối’ ngay lập tức xuất hiện trước mặt Thành Hạ: “Cậu làm hại trai đẹp nhà ai?”

“Không nhà ai, nhà mình, rảnh rỗi không có việc gì làm.” Thành Hạ nói.

“Có nhớ người bạn trai tuấn tú giám sát cô ấy vào năm nhất không?” Lâm Lâm hỏi. Thành công hấp dẫn rất ánh mắt nhiều ‘bà tám’: “Trai đẹp này là anh trai ruột của cô ấy, cùng một mẹ, dĩ nhiên, các cậu cũng đừng mơ tưởng, cô em nhà tớ đã nói sẽ giới thiệu anh của cô ấy cho tớ rồi.”

Lâm Lâm khoác cánh tay Thành Hạ: “Có phải không, cô em?”

Thành Hạ cười ha ha rồi đi rửa mặt.

Ngày hôm nay nhất định sẽ không dễ chịu. Hơn chín giờ, Giang Nam Đồng gọi điện thoại tới xác thực chỗ ăn cơm, cuối cùng còn nói đôi lời ngọt ngào, nghe xong trên mặt Thành Hạ có phần không được tự nhiên.

Thật vất vả bị mấy cô bạn hành hạ đến năm giờ chiều, cuối cùng Giang Nam Đồng cũng gọi điện thoại đến nói là chờ mấy cô ở cổng trường, còn lái chiếc Buick đó, lên xe Thành Hạ nhỏ giọng hỏi Giang Nam Đồng: “Phải đi xa sao? Bắt xe đi là được rồi, dù sao mọi người cũng không phải là người ngoài.”

“Tiến sĩ Giang, đây là xe của anh à?” Lâm Lâm hỏi.

“Của Hiệu trưởng Đới, anh ấy mượn.” Thành Hạ nói.

Lâm Lâm mặt kỳ quái: “Không đúng, Hiệu trưởng Đới là ‘chớ có sờ ta’, không phải ‘ba viên đạn’**.”

** Ba viên đạn: là logo của nhãn hiệu xe Buick. Còn ‘Chớ có sờ ta’ mình chẳng biết logo của hãng xe nào mặc dù cũng làm trong ngành ô tô. Hihiii, vì vậy tớ để nguyên, mấy bạn cứ hiểu đó là một chiếc xe sang, còn ai biết thì cmt giùm để tớ sửa nhé ^_^.

“’Ba viên đạn’ là Hiệu trưởng Đới để phòng thân, cho nên mới mua ‘chớ có sờ ta’.” Thành Hạ nói, hai chiếc xe không được sao? Đại Kiến trúc sư, ôi, hai chiếc xe có là gì chứ.

Giang Nam Đồng cười: “Lát nữa muốn ăn gì thì ăn, đừng khách sáo.”

Hoàn hảo là trước đây anh không lái xe này đến trường chỉ để cho nó nằm ở garage, nếu không có lẽ lại bị Lâm Lâm điều tra ra, bây giờ thật là trách cha anh không có việc gì lại đi mua một chiếc xe tặng cho anh lúc anh đậu tiến sĩ.

“Không khách sáo, dĩ nhiên là sẽ không khách sáo. Nha đầu Thành Hạ này bắt cóc thần tượng của cả khoa chúng ta, lại còn giấu một ‘ánh dương’ Phương Bắc nữa chứ, thật sự không thể tha thứ.” Lâm Lâm nói.

Thành Hạ nghiêng người sang: “Ôi, chị dâu, chú ý đến hình tượng chút.”

Mấy người kia cũng cười.

Trên bàn ăn, mọi người ăn uống no nê liền ‘thẩm vấn’ Giang Nam Đồng đủ hết, dĩ nhiên mà nói, so với tra hỏi Thành Hạ thì cũng đã văn minh hơn nhiều, dù sao nam nữ cũng có khác biệt, còn nữa Giang Nam Đồng nói thế nào vẫn là Trợ giảng, trong lòng mọi người vẫn có chút khoảng cách. Giống như là bức tranh Bồ Tát, dù chỉ treo ở đó thôi nhưng tự nhiên mọi người vẫn sinh ra cảm giác kính sợ.

Vẫn còn đang ăn, bỗng điện thoại Thành Hạ vang lên, lấy ra xem: “Tên Tiếu Thanh này muốn gì. . . . . . Mọi người ăn đi, tớ đi nghe điện thoại.”

Cô đi ra ngoài, mấy người Lâm Lâm đều nhìn Giang Nam Đồng, trên mặt anh còn nở nụ cười nhạt. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại di34danlequyd0n.c0m

“Thầy Giang, có vài người phản ứng chậm, nhưng là không có nghĩa là sẽ không phản ứng kịp nha.” Lâm Lâm nói.

“Cám ơn nhắc nhở, anh biết rồi, sau này vẫn hi vọng giúp một tay.” Giang Nam Đồng vẻ nhã nhặn lịch sự và có chút xa cách.

Thành Hạ đẩy cửa vào thấy mọi người đều nhìn, cô liền nhún vai: “Không có gì, không biết sữa tươi mua hiệu gì, một con heo chính cống, loại heo thoát ly thượng đẳng thú vị.”

“Coi cậu như mẹ cậu ta rồi, tuổi trẻ thời nay!” Chu Nhược Nhược nói.

“Coi tớ như bảo mẫu của cậu ta, thật là làm cho người ta coi thường mà.” Thành Hạ nói.

Ăn cơm xong Giang Nam Đồng đưa họ về trường, đến cổng trường, ba người bạn cùng nhau nói muốn tới quán nước mua nước trái cây rồi như một làn khói bỏ lại Thành Hạ.

Giang Nam Đồng thuận tiện tắt đèn trong xe, chỉ có ánh sáng đèn đường chiếu vào, Thành Hạ cũng không biết vì sao mặt của mình chợt nóng lên.

Có vật thể lạ đang di chuyển về phía mình, ah, không, đính chính lại, là tay của Giang Nam Đồng, hai bàn tay sát tới.

Cảm giác không giống với ngày hôm qua, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

“Cầu Cầu.” Giọng của Giang Nam Đồng mập mờ hơn bình thường.

Xong rồi, tụ huyết não, mao mạch trên mặt đều nứt vỡ.

“Chuyện gì?” Thành Hạ mắt nhìn thẳng phía trước, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp bên tai, không tự chủ lùi về phía sau.

“Báo cáo, anh muốn hôn em một cái.” Giang Nam Đồng nói, âm thanh rất quyến rũ.

“Ah, chờ một chút để trình duyệt đã, rồi sẽ nói lại cho anh biết kết. . . . . . “ Không nói tiếp. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại diendanl3quydon.c0m

Một đôi môi hơi lạnh dính vào gò má cô, xong rồi, sớm muộn gì cô cũng bị chảy máu não, sao chẳng có ai nói cho cô biết yêu đương là một công việc cực kỳ nguy hiểm vậy?

“Cầu Cầu, mặt của em nóng quá, có phải sốt không vậy?” Tay Giang Nam Đồng đặt ở trên trán cô.

“Không sao, có lẽ hơi hồi hộp chút, em đây mỗi khi hồi hộp mặt sẽ bị nóng lên đấy.” Thành Hạ nói, mắt vẫn nhìn về phía trước, trong lòng có chút ngọt ngào.

“Ha ha, vậy không thể làm gì khác hơn là tăng cường luyện tập.” Giang Nam Đồng lại dựa tới: “Nhiệm vụ kèm cặp luyện tập gian nan này giao cho anh đi.”

Đầu óc Thành Hạ lại hơi choáng váng, theo như lời Lâm Phóng thì là “Lại không có đầu óc rồi.” cô nói: “Nếu anh không phản đối, thì giao cho người khác cũng được.”

“Phản đối, phản đối kịch liệt!” Giang Nam Đồng liền ôm cô vào trong ngực, bàn tay còn vỗ nhẹ lưng của cô: “Sau này, tất cả mọi nhiệm vụ chỉ có thể giao cho mình anh thôi, Cầu Cầu, em phải biết rằng anh là ‘đơn vị thi công’ đã được kiểm tra qua tư cách, ‘công trình’ như em hãy giao cho anh làm sẽ yên tâm, luôn làm tròn trách nhiệm lại còn bao dịch vụ hậu mãi trọn đời.”

“Có thể trả lại hàng không?” Thành Hạ kéo dài “Không có tâm nhãn” trong.

“Không được, chỉ có thể sửa chữa, nhưng nhất định không được trả lại hàng.” Giang Nam Đồng nói.

“A, người bán thật bá chủ ha!” Thành Hạ nói. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại di3ndanleequ4don.com

Giang Nam Đồng cười: “Khắp nơi chỉ có một người, không còn chi nhánh, hơn nữa chỉ phục vụ một khách hàng này thôi, may mắn không?”

“Ừ, thật sự may mắn không gì tả xiết.” Hai cánh Thành Hạ thử thăm dò, nhẹ nhàng ôm lấy hông của Giang Nam Đồng, một hồi lâu vẫn không có động tĩnh.

“Sao vậy?” Giang Nam Đồng hỏi.

“Thật là eo đó nha, ghen tỵ quá.” Thành Hạ nói.

Giang Nam Đồng dở khóc dở cười: “Dù sao thì bắt đầu từ hôm qua đều là của em rồi, em cứ tùy ý đi.”

Có lẽ lần này bởi vì Lâm Lâm quyết chí muốn làm “chị dâu” của Thành Hạ, cho nên cực kỳ bảo vệ cô em chồng, đầu tiên là phổ biến cho toàn Khoa biết quan hệ chân chính của Thành Hạ với bạn trai trước đây, tin tức vừa phát ra đã kinh động làm cho Tiếu Thanh nã pháo vào Thành Hạ pháo. Truyện được đăng tải miễn phí và độc quyền tại di34danlequyd00n.com

“Tớ đã nói rồi, dáng người như cậu vậy, chẳng có chút nữ tính nào sao cậu có thể tìm được bạn trai đẹp trai như vậy chứ, quả nhiên, thì ra là anh trai cậu.” Giọng Tiếu Thanh có chút mệt mỏi nhưng ác ý vẫn không giảm.

Thành Hạ cắn môi xoa huyệt thái dương: “Biến, mắc mớ gì tới cậu.”

“Nhóc con, trước tiên tu luyện mình đến nơi đến chốn cho nữ tính chút rồi hãy nói! Đừng sĩ diện như vậy, còn tìm anh trai cậu giữ chức bạn trai, cậu xem, cuối cùng vẫn bị vạch trần phải không?” Tiếu Thanh tiếp tục nói, giọng nói có vẻ giễu cợt, làm cho người ta vô cùng muốn túm lấy, đè xuống đánh cho một trận tơi tả.

“Vậy cậu chờ tớ mấy ngày để tớ tìm trai đẹp, để cho cậu ngậm miệng lại.” Thành Hạ nói.

“Aizz, tuổi trẻ thời nay!” Chu Nhược Nhược vẫn câu nói cũ.