”Đối Tác” Không Chính Thức

Chương 7: Nhớ lại lần đầu tiên với “đối tác” cũ, lớn tiếng cười nhạo anh




DỊCH: MIN

***

Vân Nam Nam ra khỏi phòng tắm, đã thấy Tô Niệm Nam đứng ở cửa sổ nhìn đông ngó tây. Cô lau tóc đi lên phía trước, cũng nhìn ra cửa sổ một cái.

“Nhìn gì thế?” Vân Nam Nam vỗ lên vai Tô Niệm Nam.

Tô Niệm Nam vẫn đang ngóng trông, cô ấy nói: “Lát nữa Giang Lâm An tới đón tớ.”

Vân Nam Nam bày ra vẻ ghét bỏ, trên miệng thì ấy một tiếng.

“Tối nay không ngủ ở đây hả?”

“Ừ, tớ về nhà.”

Vân Nam Nam đáp một tiếng sau đó đi sấy tóc, cô sấy được một nửa, Tô Niệm Nam vẫn đứng ngó ở cửa sổ. Cô tắt máy sấy đi, gọi cô ấy: “Đừng nhìn nữa, vẫn còn sớm chán.”

Tô Niệm Nam: “Sấy tóc của cậu đi.”

Tóc sấy khổ rồi, Giang Lâm An cũng vừa tới.

Khi Tô Niệm Nam xuống dưới lầu Vân Nam Nam cũng đi theo xuống, sau khi hai người xuống lầu thì ngoài Giang Lâm An còn thấy một người khác.

Người đó có một gương mặt rất đẹp, dáng đứng của anh rất thẳng, đứng ngay bên cạnh xe lăn của Giang Lâm An.

Giang Lâm An thấy Tô Niệm Nam đi xuống vội đẩy xe lăn lên trước, người đó cũng đi theo.

Tô Niệm Nam nhanh chóng bị Giang Lâm An đưa đi mất, Vân Nam Nam tiếc nuối sắc đẹp người bên cạnh Giang Lâm An muốn giữ lại. Cô ấy anh định đi, vội kéo lấy cánh tay anh nói: “Anh định đi làm bóng đèn hả?”

Lúc ấy Bùi Trì vẫn rất xấu hổ, anh vặn vẹo tay muốn rút khỏi tay Vân Nam Nam, trên gương mặt anh mang theo nụ cười, “Vậy anh tự về trước.”

Vân Nam Nam vốn định dụ dỗ anh thêm chút, cô lắc đầu: “Về làm gì mà về, đi vào uống chút gì đó hẵng về.”

Cứ như vậy Bùi Trì bị giữ lại.

Sự việc tiếp sau đó không chịu khống chế nữa, Vân Nam Nam bị sắc đẹp mê muội, chuốc say anh, sau đó bản thân cô cũng uống thêm chút. Hai người ngồi trên sô pha trong tay vẫn cầm cốc rượu, Vân Nam Nam say rượu là nhiều lời cô nói chuyện liên tục, Bùi Trì lặng lẽ lắng nghe.

Bùi Trì choáng váng cũng không làm loạn, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, Vân Nam Nam ném cốc rượu đi, bò lên người của người ta.

“Anh đẹp trai quá đi.” Vân Nam Nam vuốt ve gương mặt của Bùi Trì, sờ mấy cái cũng không đủ.

Bùi Trì cũng không còn tỉnh táo nữa cứ ngồi đó mặc cho Vân Nam Nam sàm sỡ, Vân Nam Nam vẫn chưa sờ đủ, còn hôn lên nữa.

Cô liếm lên khóe môi của Bùi Trì híp mắt nói: “Anh thơm quá.”

“Thật sao?” Bùi Trì không ngửi thấy, khi Vân Nam Nam hôn lên lần nữa anh đã nhắm mắt lại rồi. Anh cũng chẳng rõ vì sao mình lại nhắm mắt, nhưng cứ làm như vậy.

Vân Nam Nam ôm chặt lấy Bùi Trì, mà anh cũng kẹp chặt lấy eo cô. Bầu không khí vừa đúng lúc, hai người hôn nhau tới mức khó mà chia lìa, Vân Nam Nam còn cắn lên môi anh.

Bùi Trì khẽ hừ một tiếng, Vân Nam Nam đẩy người xuống ghế sô pha, còn cô thì ngồi lên người anh, tự cởi áo ngủ của mình. Vốn dĩ tắm xong quần áo lót cũng không mặc, áo ngủ vừa bị cởi ra cả người cô trần truồng không sót một mảnh.

Vân Nam Nam bổ nhào lên người Bùi Trì, Bùi Trì vươn tay ra sờ vú cô. Lúc Vân Nam Nam được sờ đến cũng không quên kéo quần áo của Bùi Trì, động tác của cô vô cũng mãnh liệt.

Sô pha không rộng rãi, hai người ngã nhào xuống đất. Vân Nam Nam chống người lên, cô còn nằm trên người Bùi Trì.

Bùi Trì cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau một lát, Vân Nam Nam bắt đầu hành động. Cô hôn lên cổ của Bùi Trì, Bùi Trì ngửa đầu lên mặc cho cô hôn.

Hai tay của Vân Nam Nam cũng không thành thật, hôn rồi hôn đã đưa tay mò xuống bên dưới của Bùi Trì, tay cô luồn vào trong quần của anh, nắm chặt lấy dương vật của Bùi Trì.

Bùi Trì lại hừ một tiếng, Vân Nam Nam cởi quần luôn giúp người ta.

Giày vò một phen, lúc này hai người đều trần như nhộng. Dương vật của Bùi Trì ở dưới bàn tay của Vân Nam Nam trở nên thô to hơn, anh thoải mái cọ cọ lên tay cô.

Vân Nam Nam buông tay ra, cô ra lệnh cho Bùi Trì nằm dưới người cô nói: “Đứng lên, chịch em.”

Bùi Trì như nghe hiểu, anh lật người, vậy nên giờ phút này trở thành anh đè lên người Vân Nam Nam.

Vân Nam Nam trần truồng nằm dưới người Bùi Trì, cặp vú to tròn của cô vừa vặn đập vào mắt Bùi Trì. Anh cúi đầu xuống, căn sleen đầu vú, khiến Vân Nam Nam khẽ rên lên.

“Nhẹ một chút….” Giọng nói say khi say rượu càng mê người hơn.

Bùi Trì nhẹ chút, dùng đầu lưỡi liếm láp, đầu lưỡi anh đảo qua núm vú, liếm lên trên đó.

Vân Nam Nam bất tri bất giác ưỡn vú đưa lên miệng anh, Bùi Trì mút vào mấy cái.

Bùi Trì lần mò xuống phía dưới, anh không tìm được vị trí, ngón tay chọc vào đó mấy phát, Vân Nam Nam rên ư ử.

“Anh nhanh lên, chọc em ngứa quá.”

Bùi Trì ngây người à một tiếng, “Nhưng anh không tìm thấy, em ngứa chỗ nào anh liếm cho em nhé.”

Nói xong, Bùi Trì vùi đầu xuống bên dưới.

Đầu lưỡi xuyên vào bông hoa, tách hai cánh thịt ra, Bùi Trì liếm mút vang lên tiếng chậc chậc.

“Hình như anh tìm thấy rồi.” Đầu lưỡi của Bùi Trì vươn thẳng vào lối nhỏ.

Trong miệng Vân Nam Nam phun ra mấy âm tiết biểu thị cô biết rồi, cô nhìn về phía Bùi Trì đang vùi đầu cày cuốc kia, nhúc nhích chân.

“Mau lên….”

Huyệt thịt chưa trải sự đời bị căng ra rất đau, Vân Nam Nam cũng cau mày lại, cô sụt sịt: “Đau.”

Nét mặt của Bùi Trì cũng chẳng tốt hơn cô là bao, anh thử nhích vào bên trong một chút, vẻ mặt của Vân Nam Nam càng đau đớn hơn.

Bùi Trì không dám động nữa, anh chỉ cắm vào đó không làm thêm gì khác. Vân Nam Nam bị kẹt dương vật lớn bên trong không đồng ý, cô gọi anh: “Anh mau lên, kẹt ở đó em khó chịu.”

Thế nên Bùi Trì mạnh dạn thọc thẳng vào bên trong.

Vân Nam Nam bị thọc xuyên vào bên trong kêu lên một tiếng, nước mắt của cô chảy dài. Bùi Trì không muốn thấy cô khóc, vội hôn lấy cô.

Vân Nam Nam được anh hôn càng khóc to hơn, cô kêu lên: “Sao lại đau thế này chứ?”

Bùi Trì nói, anh cũng đau.

Vân Nam Nam tức giận mắng anh vô dụng.

Cứ để như vậy mãi đến khi Vân Nam Nam thích ứng được, Bùi Trì mới bắt đầu động, lúc này Vân Nam Nam đã tốt lên nhiều.

Kết quả cô vừa hứng lên, Bùi Trì đã bắn mất rồi.

….

Đến nay nhớ lại chuyện này, Vân Nam Nam vẫn lớn tiếng cười nhạo Bùi Trì.

Bùi Trì ngồi bên giường đen mặt, Vân Nam Nam cười không ngừng được, cô hàm hồ nói: “May mà lúc ấy em đang say, nếu không lúc đó anh bị em cười nhạo chắc chắn không cứng lên nổi nữa.”

Bùi Trì không muốn nghe cô nói tới chuyện này, mất mặt.

“Chẳng phải em hẹn Tô Niệm Nam ra ngoài ăn cơm sao? Cùng nhau.” Anh thay đổi chủ đề đúng lúc.

Quả nhiên khi nghe đến đây Vân Nam Nam không cười nữa, cô nhìn Bùi Trì cảnh cáo, “Bọn em đi ăn cơm, anh đi làm gì?”

“Anh cũng lâu rồi không gặp Giang Lâm An bọn họ rồi, cùng nhau ăn một bữa coi như tụ tập.”

Vân Nam Nam không nghe, “Thôi đi, anh muốn tụ tập thì tự tìm người mà ăn, đừng ảnh hưởng đến em.”

Bùi Trì nghi hoặc: “Anh ăn có bữa cơm sao lại ảnh hưởng đến em hả?”

“Lúc ăn cơm nhìn thấy mặt của anh ảnh hưởng đến khẩu vị của em.”

“Sao lúc anh bóc tôm cho em không thấy em nói?”

“….”

Bùi Trì vẫn đi theo, lúc lái xe Vân Nam Nam vẫn cảnh cáo anh “ăn nhiều, nói ít.”

Bùi Trì tự nhiên tiếp nửa câu sau: “Miễn làm phiền tới em.”

Vân Nam Nam hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.