Từ buổi yến tiệc đến nay Diêu Nguyệt cũng không gặp lại Tử Hách lần nào, vết thương trên chân nàng cũng đã lành hẳn. Mảnh vải mà Tử Hách đã băng bó cho nàng, nàng kêu người giặt sạch sau đó cất đi.
Đó chỉ là một mảnh vải vụn không đáng giữ lại, nhưng không biết vì sao Diêu Nguyệt lại không muốn vứt đi vì cảm giác khi chàng ấy băng vết thương cho mình rất giống với người năm đó, đến nô tì thân cận là Chiếu Liên cũng không thể hiểu nổi tiểu thư đang nghĩ gì, đời nào tiểu thư của mình để lại những thứ như vậy?
Chiếu Liên rất muốn hỏi hôm đó ai đã đưa nàng về? Ai đã băng bó vết thương cho nàng ? Nhưng lời nói thoát ra sắp tới miệng rồi lại thôi, phận nô tì cũng không dám quá phận vào chuyện của chủ nhân.
Trong thời gian Diêu Nguyệt dưỡng thương Tiêu Kỳ cũng thường hay lui tới phủ, tạo nên rất nhiều tin đồn từ trong cho đến ngoài cung rằng cửu hoàng tử muốn cầu thân tiểu thư Khương gia, đồn ngày này qua ngày khác cuối cùng chuyện cũng đến tai Hoàng hậu.
Nên Hoàng hậu càng lúc càng bất mãn với Khương Diêu Nguyệt.
Phần bên tứ hoàng tử Tử Hách ngày nào đều đặn cũng thỉnh an ngày ba lần với Hoàng hậu. Nhưng đáng tiếc người không để tâm, liền tìm lý do đủ kiểu để không gặp.
Chàng chỉ muốn làm mẫu hậu vui, thương yêu chàng như lúc nhỏ, tìm hơi ấm của tình thân nhưng Hoàng hậu cũng không ban cho ngài dù chỉ một chút.
Người yêu thương cửu hoàng tử Tiêu Kỳ bao nhiêu thì lại tàn nhẫn với chàng bấy nhiêu. Tứ hoàng tử biết mình không có hi vọng gì với ngôi vương nên mẫu hậu không cần mình cũng đúng. Chàng cũng chẳng cần cái ngôi vị đó làm gì.
Nói ra thật nực cười, Hoàng hậu chỉ xem những đứa con của mình như những quân cờ quyền lực.
Ở chốn thâm cung này thật thâm sâu, những huynh đệ khác của chàng ngày nào cũng nghĩ cách làm sao để có được quyền lực tối cao, nhất là tam hoàng tử và thập hoàng tử.
Tam hoàng tử hắn được cái mác ra oai nhưng lại chẳng có tiền đồ. Thập hoàng tử thì lại phong lưu đa tình nhưng thâm sâu khó lường. Đại hoàng tử thì bệnh tật quanh năm, từ lúc trở về tới giờ Tử Hách cũng chưa từng gặp mặt vị hoàng huynh này.
Còn một người nữa là cửu hoàng tử, là huynh đệ cùng thân mẫu với chàng, cửu hoàng tử đối với chàng rất cung kính, nhưng cũng không mấy thân thiết.
Tử Hách tuy trở về không bao lâu nhưng lại rất thân với thập nhất công chúa Diệp Ân, ngược lại Diệp Ân cũng rất thích vị hoàng huynh kì lạ này, cô thường hay chạy đến đài luyện võ trò chuyện với Tử Hách.
Giữa hoàng cung đấu đá một sống một còn thì tình huynh muội của họ đáng được trân trọng.
Tử Hách thường đùa với Diệp Ân rằng cô tuy tinh nghịch, càn quấy nhưng cô là người thông tỏa mọi chuyện trên đời này nhất.
~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay, Tiêu Kỳ lại tới thăm Diêu Nguyệt. Nhưng Diêu Nguyệt không có ở trong phủ. Nàng đã xuất phủ từ sớm, mặc một thân bạch y, búi tóc đơn giản không son phấn gì mà lại làm say đắm lòng người, nàng cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành, muốn một ngày được tự do tự tại không bị kiềm cập trói buộc bởi những phép tắc.
Thúc ngựa cả ngày trời cũng tới ngoại thành phía Nam, nơi đây thật là phong cảnh hữu tình.
Diêu Nguyệt xuống ngựa đi một vòng ngắm nhìn cảnh đẹp, rồi ngồi xuống suối uống một ngụm nước. Sau đó kiếm một gốc cây to ngồi xuống lấy bình rượu mà mình cất công đem theo ra bắt đầu thưởng thức.
Diêu Nguyệt không biết những hành động nãy giờ của nàng đã bị một người thu hết vào tầm mắt.
Phải nói thế gian này rất trùng hợp, quanh đi quẩn lại, lại được gặp nhau. Vốn dĩ hôm nay Tử Hách phải cùng các hoàng tử, quan viên đại thần tham gia tiệc trà của Hoàng thượng.
Nhưng chàng không muốn đi, chàng không muốn nhìn những con người giả tạo đấu đá nhau nhưng trước mặt lại cười nói vui vẻ, nên từ sớm đã ra khỏi cung.
Lúc từ biên ải trở về, Tử Hách có đi ngang nơi này thấy phong cảnh hữu tình, hôm nay không biết phải đi đâu, nhớ ra nơi này bèn đi tới không ngờ lại gặp được nàng một thân bạch y giản đơn nhưng lại diễm lệ vô cùng. Đường đường là một thiên kim tiểu thư lại trốn ra đây uống rượu, nếu chuyện này đồn ra ngoài mọi người sẽ nghĩ gì? Tử Hách thấy Diêu Nguyệt nằm đó thưởng thức mỹ tửu cũng không đến làm phiền mà đứng từ xa nhìn nàng.