Đợi Ta Được Không

Chương 22: Hụt hẫng




Đã một tháng trôi qua, cuối cùng sứ thần của các nước đã đến kinh thành. Hoàng thượng cùng các hoàng tử và các vị đại thần cùng nghênh đón.

Các vị sứ thần gặp mặt thiên tử đều kính cẩn cúi đầu bái kiến, đồng thanh chúc phúc cho hoàng đế.

Trong đám đông còn có sự xuất hiện của Diêu Nguyệt và công chúa Diệp Ân.

"Nè...Diêu Nguyệt! Tỷ có thấy trang phục trên người họ rất lạ nhưng cũng thật là đẹp đó." Diệp Ân hứng khởi thì thầm với Diêu Nguyệt đang đứng gần đó.

Diêu Nguyệt gật đầu ra vẻ đồng ý, tuy trang phục của họ không giống như ở đây, không sặc sỡ nhiều màu sắc, nhưng lại tạo cho người nhìn một cảm giác rất thú vị, đặc sắc.

Khi tiếp đón đoàn người xong, mọi người định vào bên trong chánh điện thưởng thức yến tiệc do hoàng thượng đích thân chủ trì.
Thì đột nhiên có một giọng nói trong trẻo của nữ tử vang lên, nghe giọng điệu như là rất mừng rỡ vì gặp được cố nhân.

"Tử Hách.... là huynh đúng không Tử Hách. Cuối cùng ta cũng tìm thấy huynh rồi"

Vừa nói cô nương ấy vừa chạy nhanh đến bên cạnh tứ hoàng tử, nắm lấy tay áo của chàng mà vui mừng.

Hành động của thiếu nữ trước mắt đã làm cho những người có mặt ở đó một phen kinh ngạc.

Bỗng nhiên có người lại gần đụng chạm mình như vậy. Tử Hách liền không vui rút tay mình ra khỏi tay Nhĩ Yên đang nắm chặt, gương mặt của chàng lúc này không có chút cảm xúc.

"Xin công chúa tự trọng!"

Thấy tình hình không ổn, phụ hoàng của vị công chúa đó liền lên tiếng ngăn cản trước khi Nhĩ Yên lại làm gì đó không phải: "Tiểu Yên !Con mau lại đây,đừng làm càn."

Nói xong người đó liền quay sang hoàng thượng giải vây cho nữ nhi của mình: "Mong hoàng đế bỏ qua cho sự vô tri của con trẻ. Lâu ngày gặp lại người quen cũ nên có phần quá khích nên mới vô lễ."
Hoàng thượng liền cười lớn, vuốt vuốt râu: "Không sao...không sao! Công chúa gặp lại cố nhân nên quá đổi vui mừng không có gì là vô lễ cả."

Về phần Nhĩ Yên khi thấy Tử Hách lạnh nhạt như vậy, vẻ tươi cười rạng rỡ lúc nãy đã biến mất từ lúc nào thay vào đó là sự mất mát, ủ dột.

Nhĩ Yên là công chúa của một nước nhỏ nằm ở vùng hoang dã , cách biên cương nơi mà Triệu Huệ tướng quân đóng quân không xa.

Nhớ đến năm đó, khi Nhĩ Yên vừa tròn mười sáu tuổi, cô là một cô nương phóng khoáng tràn đầy sức sống.

Từ nhỏ Nhĩ Yên đã sống trên lưng ngựa, chuyện săn bắn đã là sở trường của cô.

Nhưng hôm ấy, chỉ vì một chút sơ suất nhỏ mà bất cẩn Nhĩ Yên bị một con hổ tấn công từ phía sau mà không hay biết.

Vào thời khắc nguy hiểm nhất, tưởng rằng hôm nay phải bỏ mạng rồi thì đột nhiên một nam nhân kịp thời xuất hiện cứu Nhĩ Yên một mạng.
Nam nhân đó vận một y phục màu đen huyền, tôn lên khí chất bức người. Chỉ một đao mà người đó chém ra đã gϊếŧ chết được con hổ ngay tức khắc. Khí phách đó thật làm dao động lòng người. Một thiếu nữ mới lớn như Nhĩ Yên làm sao có thể không rung động?

Nam nhân hắc y đó cứu Nhĩ Yên xong thì liền bỏ đi, không để lại lời nào.

Nhĩ Yên không kịp nói lời đa tạ liền vội vàng ngồi dậy thúc ngựa chạy theo nhưng lại không kịp nam nhân đã đi mất hút.

Sau khi trở về Nhĩ Yên sai người đi dò la tin tức, thì mới biết được ân nhân cứu mình ngày đó là nhi tử của tướng quân Triệu Huệ, tên là Tử Hách.

Nhĩ Yên vui mừng liền tìm cách để gặp lại Tử Hách một lần nữa để đền ơn, chưa kịp làm gì thì nghe tin Triệu Huệ tướng quân qua đời, còn Tử Hách không rõ đã đi đâu mất.
Nhĩ Yên buồn rầu, từ đó tới nay luôn tìm kiếm tin tức của Tử Hách khắp mọi nơi, khi cô sắp bỏ cuộc. Thì trời cao thật có mắt, không ngờ Nhĩ Yên theo phụ hoàng mình đến kinh thành mục đích là vui chơi, lại vô tình gặp lại chàng ở đây.

Nhưng lần này gặp lại cũng giống như lần đó chàng cứu mình, vẫn là con người lạnh lùng như thế. Không để lại một ánh nhìn nào cho người khác.

Nhĩ Yên biết Tử Hách không để ý tới mình, không muốn mất mặt nên đành quay lại bên cạnh phụ hoàng rồi cúi gầm mặt xuống, vẻ u buồn hiện rõ trên khuôn mặt.

Hoàng thượng thấy không khí có phần ngượng ngùng liền lên tiếng: "Chúng ta cùng vào trong thôi.Ta đã chuẩn bị yến tiệc tiếp đãi các người!"

Lúc này mọi người mới không quan tâm, bàn tán nữa mà lần lượt bước vào trong.

Diệp Ân liếc nhìn sắc mặt Diêu Nguyệt, có ý muốn thăm dò thì thấy nàng không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt có phần dao động.
~~~~~~~~~~~

Vào bên trong, mọi người đều an tọa, bắt đầu nhập tiệc.

"Nào...Trẫm kính các ngươi một chung!"

Ai nấy cũng đều cung kính uống cạn ly rượu của mình. Sau đó lần lượt các sứ thần mang lễ vật của mình đã chuẩn bị từ trước dâng lên Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng rất vui lòng.

Mọi người cùng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không khí thật náo nhiệt .

Duy chỉ có một người từ đầu đến cuối không nói gì chỉ ngồi trầm ngâm, uống rượu không nói lời nào. Trong lòng hình như đang có tâm trạng nặng nề.

Diệp Ân nhìn Tử Hách như có chuyện gì đó, uống xong chung rượu của mình liền quay sang nói với Diêu Nguyệt: " Gần đây tỷ có gặp tứ huynh không? Ta không biết dạo này có chuyện gì mà huynh ấy lúc nào cũng trầm tư một mình, không nói chuyện với cả ta."

"Không có. Gần đây ta không có gặp ngài ấy."
"Vậy sao?Ta thấy huynh ấy cứ làm sao ấy!"

Nhớ lại hôm đó, lúc Hoàng thượng triệu kiến Tử Hách đến gặp, trước khi chàng vào trong diện kiến Hoàng thượng để bàn về tình hình chiến sự ở biên cương, vì từ nhỏ Tử Hách đã sống ở nơi biên ải quanh năm, nên hơn ai hết chàng là người hiểu rõ tường tận nhất từng đường đi nước bước. Khi đứng bên ngoài chờ được diện kiến, thì chàng lại vô tình nghe được chuyện vốn không muốn nghe giữa thừa tướng và Hoàng thượng.

Đó là Hoàng thượng đã có ý muốn Khương Diêu Nguyệt gả cho Tống Tiêu Kỳ. Người nói đợi sau khi tiễn các sứ thần về nước. Lúc đó Diêu Nguyệt tới tuổi cập kê liền sẽ ban hôn cho cửu hoàng tử. Rồi lựa ngày lành tháng tốt sớm nhất để tiến hành hôn lễ.

Tử Hách đứng bên ngoài nghe tới hai từ "ban hôn" thì tâm can chàng rối bời, tràn đầy cảm giác hụt hẫng. Trái tim như bị ai đó bóp thật mạnh đến đau đớn.
Nghe những lời đó Tử Hách quyết tâm sẽ nói ra chân tình của mình cho Khương Diêu Nguyệt biết. Chỉ là hi vọng mỏng manh nhưng vẫn không muốn mất nàng như vậy.