Từ ngày nhìn thấy Diêu Nguyệt đi cùng Tử Hách ở phủ thừa tướng tới nay. Tiêu Kỳ cũng không gặp lại nàng vì phải phụng lệnh hoàng thượng đi làm công vụ ở ngoài cung, đến hôm nay mới trở về.
Tiêu Kỳ trước khi về mua rất nhiều lễ vật. Tất nhiên là không thể thiếu phần của thừa tướng phủ đặc biệt là Diêu Nguyệt.
Chàng vừa hồi cung thì liền đi diện kiến hoàng thượng để bẩm báo về chuyến đi của mình. Xong xuôi cũng không nghỉ ngơi gì mà đã đi ngay đến phủ thừa tướng.
Trò chuyện với lão thừa tướng một lúc thì mới biết Diêu Nguyệt đang ở trong cung để chăm sóc Minh quý phi. Tiêu Kỳ luyên thuyên một hồi cũng tìm cách cáo từ, ý định đến Vĩnh Phúc cung gặp Diêu Nguyệt.
Tiêu Kỳ từ phủ thừa tướng về đến cổng hoàng cung thì bắt gặp Lăng Viêm cũng từ đâu mới về.
"Cửu huynh, huynh đi làm công vụ về lúc nào vậy, sao không báo đệ biết một tiếng?" Lăng Viêm nhìn thấy Tiêu Kỳ từ xa thì vừa đi vừa lên tiếng bắt chuyện trước.
Tiêu Kỳ thấy Lăng Viêm đang đi đến chỗ mình cũng cười nhạt trả lời: "Ta cũng chỉ vừa mới về thôi...Đệ lại đi đến chỗ đó sao?"
Lăng Viêm cũng không né tránh trả lời ngay: "Đúng vậy. Còn huynh, huynh mới vừa đi đâu về à?"
Tiêu Kỳ hắn giọng cũng không muốn nói nhiều với Lăng Viêm: "Ta có chút chuyện ở phủ thừa tướng vừa mới về đến cổng thành thì gặp đệ. Nếu không có gì nữa ta có việc gấp phải đi trước."
Lăng Viêm liền tỏ vẻ bí hiểm cùng nụ cười sâu sa có ý ngăn cản: "Huynh đi gặp Khương tiểu thư sao? Đệ nghĩ tốt nhất huynh đừng đi, cô ấy cũng không có tâm trạng gặp huynh đâu."
Tiêu Kỳ liền nhíu mày thắc mắc là đang không hiểu ý tứ trong câu nói của Lăng Viêm: "Lời đệ là có ý gì?"
Hắn cười nhạt nhìn Tiêu Kỳ cất giọng không lớn không nhỏ: "Đệ không có ý gì cả!Chỉ là thời gian huynh đi đã xảy ra không ít chuyện!"
Tiêu Kỳ bắt đầu hiện ra vẻ lo lắng trên mặt, trong lòng có cảm giác hồi hộp bất an: "Chuyện gì? Đệ mau nói ta nghe. Có liên quan tới nàng ấy sao?"
Lăng Viêm nghe tới đây liền biết là thời cơ đã tới rồi, đắc ý nói nhanh: "Vài ngày trước Khương tiểu thư xém tí nữa là bị tam hoàng huynh hủy hoại thanh danh. Nhưng rất may là tứ huynh đến kịp mới cứu được."
Tiêu Kỳ lại hỏi dồn dập, ánh mặt hiện rõ sự ngập tràn lo sợ: "Cái gì? Sao huynh ấy lại dám, nàng ấy như thế nào rồi? Có sao không?"
Người đối diện ánh mắt sâu sa cùng nụ cười giảo quyệt: "Huynh đừng lo! Có tứ huynh ở bên bảo vệ thì tất nhiên là bình an rồi!...Bây giờ ta vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc tứ huynh vì Khương tiểu thư mà xém đánh chết tam hoàng huynh, còn vì đánh người mà bị phụ hoàng phạt bốn mươi trượng. Người khác nhìn vào còn tưởng hai người đó có quan hệ gì hơn mức bình thường nữa đó."
Tiêu Kỳ nghe được những lời này thì gương mặt hiện lên một tia hụt hẫng nhưng liền giấu đi ngay, thu lại nét bình tĩnh, cố gặng ra một nụ cười: "Vậy sao..... Nàng ấy không sao là tốt rồi."
Thấy biểu hiện của Tiêu Kỳ rất đúng ý mình, Lăng Viêm cũng giả vờ nói: "Huynh đừng nghĩ nhiều. Chắc họ không phải là kiểu quan hệ đó đâu. Có lẽ họ thân thiết hơn mức bình thường một chút thôi."
Tiêu Kỳ không muốn nghe thêm bất cứ gì nữa, sắc mặt lúc này là một màu ảm đạm âm trầm: "Thôi cũng trễ rồi, ta không làm phiền đệ nữa, ta phải đi trước." Nói xong liền rời khỏi không để cho Lăng Viêm kịp nói thêm câu nào.
Lăng Viêm nhìn theo bóng lưng thất vọng muốn trốn tránh của Tiêu Kỳ thì nở một nụ cười hài lòng vì đã đạt được mục đích ngầm tạo ra hiềm khích giữa bọn họ.
~~~~~~~~~~~~~~
Tiêu Kỳ trên đường đi đến Vĩnh Phúc cung, trong lòng không yên, trong đầu cứ quanh quẩn những câu nói của Lăng Viêm. Chàng thừa biết, hắn cố tình muốn nói những lời đó là cố ý gây chia rẽ. Nhưng thực sự phải thừa nhận những lời Lăng Viêm nói không hề sai.
Biết Lăng Viêm là cố tình, nhưng chàng không thể nào bình tĩnh nỗi. Tứ hoàng tử và Diêu Nguyệt họ thân thiết tới mức vậy rồi sao? Tới cái mức một người lãnh đạm như tứ hoàng tử lại mất bình tĩnh triệt để mà ra tay đánh hoàng huynh của mình đến mức bản thân bị phạt trượng?
Đang loay hoay với mớ suy nghĩ không thể nào dứt ra được thì một giọng nói mừng rỡ từ đâu chạy đến: "Cửu huynh! Huynh về rồi sao? Muội nhớ huynh quá...."
Tiêu Kỳ thấy là Diệp Ân thì cố gắng dẹp những muộn phiền qua một bên, cười vui vẻ với cô: "Ta cũng rất nhớ muội! Lúc ta không ở đây muội có làm gì càn quấy khiến phụ hoàng tức giận không?"
Diệp Ân phụng phịu,giậm chân làm bộ tức giận: "Không có, muội không có làm gì hết! Mới về chưa gì hết lại hỏi tội muội!" Nói xong khoanh tay quay mặt đi chỗ khác.
Tiêu Kỳ lắc lắc đầu ra vẻ bất lực với tiểu muội muội này: "Lại giận ta rồi. Ta chỉ là muốn quan tâm muội thôi mà!"
Diệp Ân hừ lạnh một cái rồi lên tiếng: "Mà huynh đi lần này có đem gì về cho muội không? Không có muội giận thật đó."
Tiêu Kỳ cười cười, biết trước muội ấy sẽ đòi quà mà,may là có chuẩn bị: "Tất nhiên là có rồi! Lát nữa ta sẽ sai người đem qua cho muội."
Diệp Ân nghe vậy lại vui vẻ cười nói như bình thường: "Vậy còn được! Mà huynh đang đi đâu vậy? Đây là hướng đi đến Vĩnh Phúc cung của Minh quý phi mà?"
Tiêu Kỳ cũng nghiêm giọng nói thẳng không che giấu: "Ta đến tìm Diêu Nguyệt. Nghe nói nàng ấy vừa gặp chuyện ta lo lắng nên mới tới đây."
Diệp Ân gật gật đầu, nghĩ ra ý gì đó liền nói: "Vậy để muội đi với huynh. Muội cũng đang định đến thăm Diêu Nguyệt. Có muội đi cùng sẽ tiện hơn."
Thân là hoàng tử lại chạy đến cung của Minh quý phi đường đột như vậy cũng không hay, nên liền đồng ý lời đề nghị này.
Bọn họ đi tới Vĩnh Phúc cung chưa kịp vào, thì thấy Diêu Nguyệt cùng Chiếu Liên đang từ trong đi ra, hình như định đi đâu đó.
"Diêu Nguyệt... tỷ đi đâu vậy?" Diệp Ân thắc mắc chạy tới hỏi nàng.
"Là công chúa sao? À...Ta ở trong phòng mấy ngày nay thấy hơi ngột ngạt, nên muốn ra ngoài đi dạo." Nói xong Diêu Nguyệt mới để ý người bên cạnh là cửu hoàng tử liền hành lễ.
"Nàng không cần câu nệ tiểu tiết. Ta và Diệp Ân định đến thăm nàng, nhưng không ngờ trùng hợp lại gặp nàng ở ngoài này."
Diêu Nguyệt cũng nở nụ cười mà đáp lại: "Ta nghe nói huynh đi làm công vụ. Trở về lúc nào vậy?"
Tiêu Kỳ nghe Diêu Nguyệt có để ý tới mình chứ không hẳn là không quan tâm gì, trong lòng có chút vui: "Ta cũng mới vừa về thôi. Nghe nói nàng gặp một số chuyện không hay nên ta liền đến đây thăm nàng... Nàng đã ổn hơn chưa?"
"Ta đã không sao rồi. Không phiền huynh phải lo lắng."
Diệp Ân cũng lên tiếng trêu đùa: "Này... này hai người lo trò chuyện quên mất ta còn ở đây sao?"
Diêu Nguyệt và Tiêu Kỳ nghe Diệp Ân trách móc liền phì cười.
"Nếu đã gặp nhau ở đây. Hãy là cùng nhau đi dạo đi. Cũng lâu rồi cả ba chúng ta không có dịp trò chuyện." Tiêu Kỳ đề nghị, hai cô nương cũng không ai có ý từ chối.
Từ nhỏ bọn họ đã rất thân với nhau. Lúc nào Diêu Nguyệt vào cung thăm Minh quý phi thì Diệp Ân và Tiêu Kỳ cũng tới tìm gặp. Chỉ là sau này khi đã trưởng thành, phải tuân thủ lễ nghĩa phép tắc, ai cũng có một trách nhiệm riêng, nên cũng không tùy hứng như khi còn nhỏ nữa. Vì thế bọn họ cũng bớt thân thiết đi phần nào.
Họ đi dạo cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ, cảm tưởng như đang trở lại lúc xưa.
Khi đi ngang qua cây hồng mai to lớn ở gần thủy đình, hoa đã nở rộ cả một góc trời, vài cánh hoa bị gió thổi rơi xuống còn đọng lại trên tay Diêu Nguyệt khi nàng giơ tay ra hứng. Khiến cho tâm tình của Diêu Nguyệt càng thêm vui vẻ, vì trên đời thứ nàng thích nhất là hồng mai.Tuy ở phủ thừa tướng nàng có trồng loài hoa này, nhưng không hiểu tại sao nhìn thế nào cũng không đẹp bằng hồng mai ở chốn hoàng cung.
Ngắm nhìn cây hồng mai chứa đựng kí ức của họ một lúc sau đó ba người vào thủy đình ngồi hóng mát, tán gẫu. Lúc này Diệp Ân lên tiếng trước: "Ta nghe nói, sắp tới có đoàn sứ thần sẽ đến đây đó!"
Diêu Nguyệt cũng gật đầu ậm ừ ra vẻ không quan tâm những chuyện này cho lắm.