Đợi Ta Được Không

Chương 2: Tứ hoàng tử




Mười ngày nay Diêu Nguyệt chỉ quanh quẩn trong thừa tướng phủ vì nàng vừa bị ngã ngựa. Các hoàng tử và công tôn quý tử thường lui tới, còn mang rất nhiều lễ vật,không có cái gì là không có.Chuyện nàng ngã ngựa cũng không nhiều người biết, vì không muốn mình bị đem ra bàn tán.

Nên các vị ấy đến nàng thường hay cáo bệnh không ra gặp mặt vì Diêu Nguyệt nàng thừa biết họ là muốn kết thân với thừa tướng phủ, muốn lấy nàng để cũng cố địa vị và quyền lực.

Có phủ thừa tướng chống lưng thì còn sợ gì không một bước lên mây. Nhưng cũng có một số người là thật lòng yêu thích nàng.

Trong thâm tâm của Diêu Nguyệt nàng không muốn mình trở thành con cờ của quyền lực tranh đấu.Nhưng nàng là thiên kim của phủ thừa tướng thì làm sao có thể gả cho một người tầm thường được? Nhưng càng cao quý thì nàng càng bị trói buộc như chim quý bị nhốt trong lồng son mặc cho người ta sai bảo,lợi dụng.
Nàng cũng từng mong mình là một nữ tử bình thường tự do mà sống qua ngày, nhưng làm gì có ai được lựa chọn nơi mà mình sinh ra, được lựa chọn thân phận của chính mình.

Chiếu Liên mang thuốc cho Diêu Nguyệt thì thấy nàng lại thất thần, bèn lắc nhẹ người nàng: "Tiểu thư người uống thuốc đi, người đừng nghĩ nhiều nữa sẽ không tốt cho sức khỏe của tiểu thư đâu."

Diêu Nguyệt từ từ đỡ lấy chén thuốc uống một ngụm rồi nói: "Chiếu Liên có phải ba ngày nữa là tới sinh thần của cô cô không?"

Chiếu Liên: " Dạ tiểu thư,Minh quý phi đã gửi thiệp mời tới phủ sáng nay. Nô tì định một chút nữa sẽ đưa cho tiểu thư."

Diêu Nguyệt cũng gật đầu rồi dặn dò Chiếu Liên chuẩn bị một ít sính lễ để nàng dâng lên Minh quý phi vào hôm đó.

Chiếu Liên bâng khuâng nói: "Tiểu thư người đừng đi được không,chân người tuy đã đi lại được phần nào, nhưng vết thương không biết tại sao cứ đi một chút lại cứ nức toạc ra rồi rỉ máu , tiểu thư người quả thực không quan tâm tới bản thân mình, Tại sao đau như vậy cứ không chịu ngồi yên mà cứ gắng đi nên vết thương khó mà lành được, nô tì thực sự rất lo cho người."
Nghe vậy Diêu Nguyệt cười cười,từ tốn giải thích cho Chiếu Liên hiểu sự khó xử của mình: "Ta không sao đâu Chiếu Liên, từ nhỏ ta đã như thế thương tật một xíu thì cũng khó mà lành. Ngươi nghĩ xem ta là cháu gái của Minh quý phi, thường ngày rất thân thiết với người,nay lại không có mặt, thì sao mà coi được?"

Chiếu Liên ngậm ngùi: "Nhưng quý phi sẽ hiểu cho người mà, quý phi sẽ không trách người đâu."

Diêu Nguyệt lắc đầu thở dài: "Ta biết cô cô sẽ hiểu cho ta, nhưng còn những người khác thì sao?"

Chiếu Liên không biết nên nói gì nữa, tiểu thư của nàng nói rất đúng nhưng người cũng quả thực rất cố chấp.

~~~~~~~~~~~~~

Ba ngày sau

Hoàng cung hôm nay không khí rất nhộn nhịp, mọi người đều cười nói vui vẻ, duy chỉ có một người là không có biểu hiện sắc thái gì trên mặt, chỉ ngồi một góc quan sát mọi thứ.
Khương Diêu Nguyệt hôm nay quả thực làm xao động lòng người. Nàng đi tới đâu người khác đều ngước nhìn tới đó, nàng như tiên nữ yểu điệu thướt tha. Làm cho một số quý nữ có người thật ngưỡng mộ, có người lại ghen ghét vì nàng ấy xuất hiện tất cả mọi người đều bị lu mờ trong đó có tiểu thư Mộ Uyển Thanh của phủ thượng thư.

Uyển Thanh cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng lại bị sự xuất hiện của Diêu Nguyệt cướp mất hào quang thì nàng ta tức tối cũng là chuyện thường tình mà thôi.

Mọi người đang nói chuyện rôm rả, thì một tiếng lảnh lót của công công vang lên: " Hoàng thượng giá lâm.Minh quý phi giá lâm." nghe thế mọi người đều cung kính cuối đầu: "Hoàng thượng vạn tuế,vạn tuế,vạn vạn tuế.Bái kiến Minh quý phi nương nương chúc người thọ tỷ nam sơn, phước như long hải."
Sau khi được miễn lễ ai ngồi vào chỗ nấy, tiếng xì xào lại vang lên, có người nói: " Minh quý phi thật là được sủng ái, các ngươi nhìn xem hôm nay ở đây không thiếu thứ gì, rất hoành tráng, Hoàng thượng còn đến nữa. Còn hơn cả sinh thần của Hoàng hậu nương nương,ta thấy dường như bao bảo vật trên đời hoàng thượng đều đem hết cho Minh quý phi."

Nghe vậy một người khác vẻ mặt nghiêm trọng lên tiếng: "Ngươi nói ít thôi, không khéo tai mắt của hoàng hậu nghe được thì không xong đâu,cẩn thận cái đầu của mình!"

Buổi yến tiệc diễn ra rất suôn sẻ, ai nấy đều rất hài lòng với của buổi yến tiệc hôm nay. Khương Diêu Nguyệt ngồi gần Minh quý phi, hai người trò chuyện rất nhiều, mà không để ý có một người luôn quan sát nàng.

Thập hoàng tử Lăng Viêm bỗng nhiên lên tiếng: "Tam huynh!Đó là Khương tiểu thư của phủ thừa tướng sao? Nàng ta quả thực rất xinh đẹp, con mắt của tam huynh quả thực rất lợi hại."
Hoàng Dụ nghe thế rất giận, chẳng lẽ Lăng Viêm hắn không biết ta bị họ làm bẽ mặt thế nào mà còn trêu chọc: "Ngươi là đang muốn khiêu khích ta sao thập đệ?"

Lăng Viêm cười ngả ngớn,bộ dạng không đứng đắn chút nào: "Đệ chỉ đùa thôi mà tam ca. Này là lão thừa tướng từ chối cầu thân với huynh, chứ nàng ấy cũng không biết gì mà, huynh cứ bình thường đi!"

Lăng Viêm nói thế Hoàng Dụ càng điên tiết vì ai mà không biết hắn muốn có nữ nhân nào mà không có được. Nay bị lão thừa tướng bỉ mặt như thế làm sao có thể dễ dàng bỏ qua: "Đệ là xem thường tam huynh rồi. Khương Diêu Nguyệt ta nhất định phải có!"

Hoàng Dụ nói xong câu đó những người xung quanh cả kinh mà nhìn hắn.

Đang trò chuyện thì hoàng thượng quay sang nói gì đó với Minh quý phi. Thấy vậy Diêu Nguyệt cũng đảo nhìn xung quanh xem cảnh vật thì lại vô tình bắt gặp một hình bóng tựa như không quen mà rất quen, là chàng ấy.
Nãy giờ trò chuyện với cô cô nàng cũng không để ý có ai với ai. Bây giờ quan sát thì lại thấy nam tử kì lạ đó nàng rất ngạc nhiên sao chàng ấy lại ở đây? Còn ngồi gần càng hoàng tử, chàng ấy là ai?

Minh quý phi trò chuyện với hoàng thượng xong xoay qua thấy Diêu Nguyệt cứ ngồi ngẩn nhìn tứ hoàng tử liền cất giọng chậm rãi: "Đó là tứ hoàng tử Tống Tử Hách."

Nàng bất ngờ xoay qua nhìn quý phi, gương mặt thể hiện sự ngạc nhiên không hề ít: " Tứ hoàng tử? Sao còn chưa từng nghe nói đến?"

Minh quý phi lại tiếp tục nói: "Con không nghe cũng là điều bình thường, vì tứ hoàng tử là điều cấm kỵ!"

Nàng hỏi dồn ,tỏ vẻ không hiểu cho lắm: "Cấm kị sao...?"

Quý phi gật đầu thở dài, mang một vẻ gì đó gọi là tiếc nuối bắt đầu kể lại: "Tứ hoàng tử là đích tử của hoàng hậu, vừa mới ra đời đã được hoàng thượng rất yêu
thương. Nhưng đến lúc hoàng tử năm tuổi, thì trời giáng đại hoạ khiến dân chúng lầm than. Quốc sư đại nhân xem thiên cách nói tứ hoàng tử là hung tinh mang đại nạn cho quốc gia, không thể sống. Nghe thế Hoàng thượng rất đau lòng nhưng người rất tín nhiệm Quốc sư đại nhân nên không thể không nghe theo lời tiên đoán đó. Hoàng hậu thì khóc lóc cầu xin người đừng gϊếŧ tứ hoàng tử. Nên Hoàng thượng đã hỏi Quốc sư còn cách nào không. Quốc sư mới nói còn một cách đó là để hoàng tử sống thật xa hoàng cung đến khi trưởng thành mới được quay về. Vì thế hoàng thượng đã ban tứ hoàng tử làm con nuôi của Triệu Huệ tướng quân.Theo người đến biên cương xa xôi. Tháng trước tướng quân vì lao lực quá nhiều nên đã bệnh nặng tạ thế. Trước khi người mất đã viết một mật thư cầu xin Hoàng thượng vì những chiến công mình đã lập được bao nhiêu năm nay mà đổi lấy một ân xá là để tứ hoàng tử trở về kinh đô. Ta biết trong chuyện này có ẩn tình nhưng cũng không có cách nào làm rõ."
Nghe những lời như thế nàng thẫn thờ, cảm thấy rất xót xa cho tứ hoàng tử, từ một hoàng nhi được sủng ái, lại vì một đại hoạ nào đó mà bị đổ lên đầu hai từ "hung tinh" mà bị bỏ rơi tới nơi biên ải xa xôi.

Chàng là một hoàng tử cao quý còn là đích tử của hoàng hậu, là người có hi vọng nhất với ngôi đế vương, phút chốc lại mất hết tất cả không còn gì.

Minh quý phi buồn rầu, thương xót hiện rõ trên gương mặt phúc hậu: "Tuy nó không phải hoàng nhi của ta, nhưng ta rất thương xót nó, nhưng mẫu hậu của nó thì không như thế !"

Diêu Nguyệt ngầm hiểu ra ý của Minh quý phi, không chần chừ mà đáp: "Ý người là Hoàng hậu?"

Minh quý phi trầm mặt mang theo giọng điệu có phần trách móc: "Đúng vậy, lúc mới đầu hoàng hậu còn nhớ thương, khóc lóc, cầu xin nhưng sau đó thấy không thể cứu vãn được gì.Hoàng hậu lúc đó lại còn một chỗ dựa là cửu hoàng tử Tống Tiêu Kỳ, nên người đã triệt để từ bỏ tứ hoàng tử. Không quan tâm, cũng không cho ai nhắc đến vì không muốn Hoàng thượng lại tức giận mà trút giận lên người mình, nên tứ hoàng tử từ đó đã trở thành điều cấm kỵ trong cung, nên rất ít người biết lại có vị hoàng tử như vậy!"
Diêu Nguyệt nghe xong về thân thế của chàng cũng không biết nói gì hơn mà bất tri bất giác nhìn về phía Tử Hách đang ngồi, chàng đang uống rượu thì vô tình ngước lên bắt gặp ánh mắt của nàng. Trong lòng hai người lúc này dâng lên một cảm giác rất khó hiểu.