Tử Hách và Hoàng Dụ bị hành hình, khiến cho thái giám và cung nữ khắp hoàng cung ai nấy cũng đều bàn tán xôn xao.
"Nè... nè rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao hai vị hoàng tử đều bị đánh trượng vậy?" tên thái giám tò mò lên tiếng.
Cung nữ bên cạnh liếc mắt một cái nhanh nhảu đáp: "Ngươi không biết gì sao? Tam hoàng tử gây ra đại tội. Còn về phần tứ hoàng tử thì vì cứu người nên ra tay đánh tam hoàng tử nên mới bị phạt."
Một thái giám khác cũng nhiều chuyện to nhỏ: "Tam hoàng tử ngông cuồng như vậy cũng có ngày này. Còn tứ hoàng tử cứu người còn bị phạt nữa thật khó hiểu. Mà các ngươi nhìn đi. Một vị bị đánh thì la hét thất thanh, còn vì kia thì không hé răng một tiếng chẳng lẽ không biết đau. Thật là kì lạ..."
Cung nữ lúc nãy bĩu môi, ra vẻ mình hiểu tất cả: "Có gì mà kì lạ.Tuy tứ hoàng tử không được sủng ái như các hoàng tử khác, nhưng mà nhìn khí chất của ngài ấy thì khác hẳn tam hoàng tử mà."
"Này... này... Ngươi đừng có ở đó nói bậy. Ai cho ngươi lá gan dám nói những lời như vậy, coi chừng cái cổ của mình! Mau đi làm việc đi." Là giọng của Dương chưởng sự.
Cung nữ đó cũng toát mồ hồi lạnh khi bị trách phạt: "Nô tì không dám. Nô tì sẽ đi ngay."
Nghe thế mọi người cũng liền giải tán, không dám túm tụm bàn tán chuyện của chủ tử nữa.
~~~~~~~~~~~~~
Diêu Nguyệt được đưa về Vĩnh Phúc cung. Tức tốc truyền thái y đến chẩn trị. Minh quý phi và Diệp Ân tất bật không yên lo cho Diêu Nguyệt không chút nào ngơi tay.
Được một lúc vì mang thai lại không có thời gian nghỉ ngơi nhiều Minh quý phi chóng mặt say sẩm xém ngã may là được Diệp Ân đỡ lại kịp, nếu không lại có chuyện xảy ra.
"Minh nương nương! Người không sao chứ? Người đang mang thai,đừng lao lực quá." Diệp Ân vừa nói vừa đỡ quý phi ngồi xuống ghế.
Minh quý phi nhíu mày mệt mỏi nhưng giọng vẫn từ tốn: "Ta không sao công chúa đừng lo.Ta rất lo cho Diêu Nguyệt, nên không thể ngồi yên được."
Diệp Ân nhìn Minh quý phi yếu ớt như vậy thì thở dài: "Người về phòng nghỉ ngơi đi. Ở đây đã có con lo rồi. Người yên tâm con sẽ chăm sóc cho Diêu Nguyệt. Khi nào tỷ ấy tỉnh con sẽ báo cho người mà."
Minh quý phi nghe vậy cũng hơi do dự đáp: "Nhưng mà một mình con có lo xuể không?"
Diệp Ân cười tươi: "Ở đây còn có các cung nữ mà. Có gì con sẽ nhờ họ giúp."
Được Diệp Ân thuyết phục Minh quý phi cũng đồng ý trở về phòng mình, sức khỏe của người cũng không chịu nổi nữa: "Được, ở đây ta nhờ công chúa. Có chuyện gì hãy kêu người báo ta một tiếng."
Diệp Ân nũng nịu: "Được... được. Con biết rồi người mau đi đi."
Minh quý phi thấy công chúa hoạt bát như vậy cũng cười trừ mà rời đi.
Mặc dù mẫu hậu và Minh nương nương có hiềm khích, nhưng đó là chuyện của họ. Diệp Ân không quan tâm chuyện đó, mà ngược lại rất thích quý phi, từ nhỏ Diệp Ân hay lui tới chỗ của nương nương chơi nên mới có cơ hội kết thân với Diêu Nguyệt. Nhưng vì bị mẫu hậu trách phạt nhiều lần, nên sau này Diệp Ân cũng không hay tới đây nữa.
Đang suy nghĩ vu vơ thì giọng của Diêu Nguyệt thì thào nho nhỏ: "Cho ta uống chút nước..."
Diệp Ân vội hồi thần chạy tới bàn rót nước cho Diêu Nguyệt rồi từ từ đút cho nàng.
Diêu Nguyệt bấy giờ mới tỉnh hẳn, không còn mơ màng như vừa nãy: "Công chúa sao lại ở đây? Minh quý phi đâu?"
Diệp Ân phụng phịu, giọng điệu có phần trách móc: "Ta ở đây chăm sóc tỷ, tỷ không cảm kích, lại còn chỉ hỏi đến Minh quý phi."
Diêu Nguyệt thấy Diệp Ân giận dỗi liền cười cười: "Ta xin lỗi. Đừng giận nữa. Ta rất biết ơn công chúa, được chưa nào?"
Diêu Nguyệt nói thế Diệp Ân sắc mặt tươi tắn liền cười rạng rỡ: "Được rồi,ta không trách tỷ nữa. Tỷ thấy trong người sao rồi?"
Diêu Nguyệt nhẹ giọng đáp :"Ta không sao, đã đỡ hơn nhiều. Còn tứ hoàng tử ngài ấy như thế nào rồi?" lúc nàng ngất đi trong lòng vẫn lo nhất là Từ Hách nên vừa tỉnh dậy không nhịn được mà hỏi ngay.
Diệp Ân nghe đến tứ huynh mặt buồn so: "Ta cũng không biết lúc này huynh ấy ra sao nữa. Lo chăm sóc tỷ ta cũng chưa đến thăm huynh ấy."
Diệu Nguyệt gương mặt buồn phiền: "Là ta đã liên lụy ngài ấy!"
Diệp Ân lắc đầu nắm tay Diêu Nguyệt an ủi: "Không phải đâu, là huynh ấy cam tâm tình nguyện."
Diêu Nguyệt muốn nói gì đó nhưng lại thôi rồi chuyển qua đề tài khác.
Nàng thắc mắc hỏi Diệp Ân: "Tại sao mọi người lại biết ta bị hại mà đến?"
Diệp Ân lúc này mới hồi tưởng lại mà kể cho Diêu Nguyệt nghe: "Thập huynh vô tình nghe được kế hoạch của tam huynh nên đã nói cho tứ huynh biết. Tứ huynh liền lo lắng chạy đến Vĩnh Phúc cung thì bắt gặp Chiếu Liên cô ấy nói tỷ đang ở ngự hoa viên. Tứ huynh liền tức tốc chạy đến đó thì phát hiện không có ai chỉ thấy trâm cài tóc của tỷ bị rơi xuống đất. Huynh ấy liền mất bình tĩnh định xông đến Diễn Thanh cung, nhưng lúc đó may là thập huynh đến kịp ngăn cản.Thập huynh nói tỷ không phải ở Diễn Thanh cung, mà là đang ở trong phòng thuộc hạ của tứ huynh.Tam huynh đã mua chuộc người của tứ huynh nhằm giá họa để không bị ai nghi ngờ."
Diêu Nguyệt nghe xong trầm tư một lúc vẫn còn chưa hiểu hết sự việc hỏi tiếp: "Vậy sao muội cũng có mặt để giúp ta? Với ai là người đã báo để Hoàng thượng tới đúng lúc như vậy?"
Diệp Ân thấy Diêu Nguyệt còn nhiều khúc mắc liền nói nhanh: "Tỷ vào cung bữa giờ ta lại chưa gặp tỷ, nên hôm nay định đến Vĩnh Phúc cung tìm tỷ trò chuyện. Đang đi thì bắt gặp tứ huynh có chuyện gì rất gấp gáp, ta đã đi theo nên mới biết sự tình. Còn về phần ai là người đã đã báo tin với phụ hoàng ta cũng đang suy nghĩ....."
Diêu Nguyệt gật đầu ra ý mình đã hiểu rồi trầm ngâm một lúc mới cất giọng: "Tam hoàng tử trước khi muốn làm hại ta có nói rằng khi hành sự xong sẽ đổ tội cho tứ hoàng tử sau đó sẽ báo hoàng thượng đến bắt gian tại trận. Nhưng nhanh như vậy người đã tới...Ta đoán có người ra tay trước tam hoàng tử."
Diệp Ân nghi hoặc, trong đầu lóe lên ý nghĩ gì đó: "Là thập hoàng huynh?"
Diêu Nguyệt gật đầu, lời Diệp Ân nói không sai: "Đúng vậy! Thuận nước đẩy thuyền, ngài ấy là người có lợi nhất! Vì khi biết kế hoạch mà không tố giác, lại đi nói cho tứ hoàng tử biết muốn mượn tay để ngài ấy làm lớn chuyện. Tam hoàng tử dù được yêu thương bao bọc thế nào thì chuyện làm kinh động tới nhiều người như vậy cũng khó thoát."
Diệp Ân chép chép cái miệng nhỏ: "Thật là cao tay!"
Diêu Nguyệt cũng không ngờ mình mới vào cung chưa được bao lâu lại chứng kiến màng đấu đá này liền mệt mỏi mà bất giác thở dài.
Diêu Nguyệt lại nghĩ tới Tử Hách bèn cất giọng chậm rãi cố ý nói: "Ta đã khỏe hơn nhiều rồi. Muội mau trở về đi, muốn làm gì thì làm đi, ta có Chiếu Liên ở đây chăm sóc cũng được rồi."
Diệp Ân nhìn ánh mắt Diêu Nguyệt liền biết ngay tỷ ấy nghĩ gì liền cười đùa trêu chọc: "À à tỷ đuổi ta đi, để ta đi thăm tứ huynh giúp tỷ , là muốn ta xem tình hình của huynh ấy chứ gì. Sao không nói thẳng ra lại úp úp mở mở chứ."
Diêu Nguyệt bị nói trúng tim đen hơi giật mình, liền phản bác: "Ta không có. Muội đừng nói bậy bạ."
Diệp Ân lại càng cười cao hứng hơn: "Thôi không chọc tỷ nữa! Để ta đi thăm huynh ấy giúp tỷ. Sẵn đây ta cũng chuyển lời cho huynh ấy là Diêu Nguyệt rất lo cho huynh ấy. Tỷ có hài lòng không?!"
Diêu Nguyệt bị chọc ghẹo đến đỏ bừng mặt, chưa kịp mở miệng trách mắng Diệp Ân thì cô ấy đã chạy nhanh ra ngoài còn không ngớt ý cười trên miệng.
Diêu Nguyệt chỉ đành bất lực nhìn theo Diệp Ân cười khổ: "Lúc nào cũng tinh nghịch như vậy, không hề thay đổi mà."
Diệp Ân đi rồi Diêu Nguyệt nhớ đến Tử Hách.Từ lúc quen biết chàng tới nay Diêu Nguyệt chưa từng thấy Tử Hách tức giận tới mức đó, tuy trước mặt nàng thì hay trêu chọc.
Nhưng với người khác luôn lạnh nhạt khiến người ta khó mà thăm dò. Nay lại không kiềm chế được mà để người khác nhìn thấy mình mất bình tĩnh không giống thường ngày. Rốt cuộc là vì sao mà chàng lại kích động như thế ?