Diêu Nguyệt mang sự mệt mỏi bước vào từ đường, sau đó quỳ xuống chịu phạt. Lúc này nàng thấy lòng mình rất nhẹ nhõm vì cuối cùng hôm nay đã có bản lĩnh nói ra hết những lời mà mình đã tích tụ bao nhiêu năm qua. Những lời đó nàng đã muốn nói ra từ rất lâu rồi nhưng không có dũng khí, cuối cùng thì hôm nay cũng tức nước vỡ bờ.
Nghĩ đến Tử Hách, nàng không dám tin chàng lại vì mình mà ngang nhiên đối đầu với thừa tướng, khi chàng chỉ là một hoàng tử không có quyền lực gì trong tay. Lại còn ra sức bảo vệ nàng nhận hết tội lỗi về bản thân.
Khi nàng bị phụ thân đánh chàng liền đứng chắn trước mặt che chở cho nàng, lúc đó nàng cảm giác rung động mãnh liệt.
Chưa bao giờ thấy bản thân được bảo vệ như thế, cũng chưa bao giờ có cảm giác yên tâm như vậy khi nhìn tấm lưng rộng lớn của chàng.
Diêu Nguyệt tự đặt câu hỏi rằng rốt cuộc chàng đối với mình là gì? Là vì lợi ích? Hay là vì giả tâm nào đó?
Nghĩ kĩ thì chàng cũng không giống với loại người đó chút nào, nhưng nếu sự thật không như nàng nghĩ nàng sẽ rất thất vọng.
Vì quỳ đã mấy canh giờ chân cũng hơi đau nhức nàng than thầm trong lòng, đột nhiên có tiếng mở cửa bước vào, nàng nghĩ chắc là Chiếu Liên đến tìm nàng nên cũng không quay lại nhìn.
Nhưng không phải, người bước vào là Tử Hách, chàng đang đi đến trước mặt Diêu Nguyệt.
Diêu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, thấy đó là chàng, Diêu Nguyệt kinh ngạc: "Là ngài sao tứ hoàng tử? Sao ngài lại vào được đây?"
Tử Hách thấy nàng bất ngờ liền ngồi xuống trước mặt nàng trả lời: "Ta tự có cách của mình, ta tới đây để xem cô sao rồi!"
Diêu Nguyệt thở dài nói: "Ngài mau đi đi, nếu để phụ thân ta biết được sẽ không hay."
Tử Hách lắc đầu: "Ta không yên tâm, cô mới vừa bị nhiễm phong hàn bây giờ lại quỳ ở đây lỡ như lại ngất xỉu thì sao? Phủ thừa tướng canh chừng nghiêm ngặt, ta khó lắm mới vào được đó, cô đừng vội đuổi ta đi!" nói xong Tử Hách lấy ra vài miếng bánh hạnh nhân đưa cho Diêu Nguyệt.
Diêu Nguyệt bất ngờ: "Sao ngài lại biết ta thích ăn bánh hạnh nhân?"
Tử Hách cười nói: "Quan tâm một người cái gì cũng sẽ biết được thôi. Ta đoán cô chưa ăn gì, mau ăn đi kẻo đói!". Thật ra chàng đã đổi với Diệp Ân con tuấn mã xuất chúng mà mình yêu thích nhất để biết được những sở thích của nàng. Con tuấn mã này Diệp Ân đã muốn có từ lâu, dùng đủ mọi cách để thuyết phục nhưng Tử Hách nhất quyết không cho mặc dù rất cưng chiều tiểu muội muội này. Nay lại vì nàng mà chấp nhận đổi đi.
Diêu Nguyệt thấy chàng quan tâm mình như vậy có chút vui mà nhận lấy bánh: " Cảm ơn ngài, sao ngài phải tốt với ta như vậy?"
Tử Hách trả lời: "Chỉ là muốn tốt với cô thôi không được sao? Diêu Nguyệt ta chỉ mong cô có thể vui vẻ một chút!" Tử Hách nhớ lại những lời mà Diêu Nguyệt nói lúc trưa thì thấy chua xót, chàng cũng không biết vì sao mình lại đối tốt như vậy với nàng, chàng chỉ muốn nhìn thấy nàng cười nói vui vẻ, chứ không phải là vẻ mặt bi thương như lúc đó.
Diêu Nguyệt trầm mặt nói: "Vậy ngài thì sao, ngài có vui không tứ hoàng tử?" nàng biết Tử Hách muốn đến đây để an ủi mình, nhưng những gì mà chàng đã trải qua thì những đau khổ của mình chẳng là gì. Chàng muốn nàng vui vẻ, nhưng ngược lại chàng thì sao?
Tử Hách hơi sững sờ với câu hỏi này của nàng nhưng cũng cười nói: "Ta có gì mà không vui chứ, ta rất vui là đằng khác."
Diêu Nguyệt thấy chàng dối lòng không muốn nói ra như thế cũng không muốn vạch trần mà nói lãng qua chuyện khác.
Tử Hách thấy nàng cứ quỳ mãi như vậy sợ nàng sẽ không chịu nổi, liền khuyên can nhưng nói mãi nàng vẫn cố chấp, không chịu nghĩ một chút.
Hết cách Tử Hách định bất chấp bế nàng lên mặc cho nàng có tức giận, chưa kịp làm thì có người vào. Chàng vội lánh đi không muốn ai nhìn thấy sẽ gây phiền phức cho nàng.
Là Chiếu Liên: "Tiểu thư ơi tiểu thư, lão gia đã chịu tha thứ cho người rồi, người mau đứng dậy đi tiểu thư. Chiếu Liên rất muốn vào thăm người, nhưng lão gia không cho phép ai vào đây cả."
Diêu Nguyệt lắc lắc đầu nói: "Không sao, ta hiểu mà!"
Chiếu Liên thấy tiểu thư tiều tụy như vậy rưng rưng nước mắt đỡ nàng dậy, vì quá mỏi chân nên nàng xém ngã may là có Chiếu Liên đỡ kịp. Sau đó Chiếu Liên đỡ nàng về phòng, trước khi đi Diêu Nguyệt ngoái lại nhìn một cái như lời tạm biệt.
Chiếu Liên không hiểu nàng nhìn cái gì, nhưng cũng không bận tâm nhiều, trước mắt là lo cho tiểu thư trước đã.
Tử Hách cũng âm thầm đi theo, thấy nàng về thư phòng an toàn, Tử Hách cũng yên tâm rời khỏi.
Về đến thư phòng, Chiếu Liên chuẩn bị nước nóng và y phục cho Diêu Nguyệt. Sau đó lấy thuốc thay băng cho nàng. Một lúc cũng xong xuôi, nàng quá mệt mỏi nên cũng đi nghỉ sớm, trước khi nghỉ ngơi nàng lại lấy miếng ngọc bội ra nhìn ngắm một lúc rồi suy nghĩ gì đó.
~~~~~~~~~~~~~~
Vài ngày sau, trong cung truyền đến tin tức Minh quý phi đã có hỷ, nghe vậy Diêu Nguyệt rất vui mừng vì cuối cùng bao nhiêu năm chờ đợi, nghe ở đâu có thần y, có thể giúp mang thai người đều tìm về cho bằng được, tuy nhiên tìm mọi cách vẫn phí hoài mong đợi.
Mặc dù rất được sủng ái nhưng không có nhi tử thì một ngày nào đó cũng không thể giữ nổi trái tim của hoàng thượng vì Minh quý phi cũng không còn trẻ, nhan sắc rồi cũng sẽ phai tàn, nên người luôn buồn rầu về chuyện này. Nay Minh quý phi cuối cùng đã được như ý nguyện.
Diêu Nguyệt liền chuẩn bị ít quà cho Minh quý phi sau đó cùng Chiếu Liên tiến cung thăm người.
Khi đến tẩm điện của Minh quý phi, thì hoàng thượng cũng đang ở đó, không muốn làm gián đoạn hai người nên Diêu Nguyệt cùng Chiếu Liên đến ngự hoa viên ngồi đợi khi hoàng thượng đi sẽ vào gặp quý phi sau.
Đang ngắm nhìn cảnh vật ở ngự hoa viên, không khí ở đây thật dễ chịu, Diêu Nguyệt rất thoải mái hưởng thụ.
Đang yên đang lành bỗng có người lên tiếng cợt nhả: "Khương tiểu thư, thật có nhã hứng nha!" là tam hoàng tử Hoàng Dụ.
Diêu Nguyệt thấy Hoàng Dụ đến thì rất không vui vì phá tan sự yên tĩnh của nàng: "Tiểu nữ xin bái kiến tam hoàng tử."
Hoàng Dụ cười lớn: "Ha Ha không cần phải câu nệ tiểu tiết như vậy! ". Nói xong hắn định chạm vào tay nàng, nhưng Diêu Nguyệt đã kịp rút tay về.
Hoàng Dụ thấy nàng như vậy càng thích thú: "Khương tiểu thư e là cẩn trọng quá rồi, ta chỉ muốn đỡ nàng dậy thôi mà."
Diêu Nguyệt cũng không muốn nói nhiều với hắn, liền tìm cớ đi thỉnh an Minh quý phi mà xin cáo lui.
Lâu lâu mới có cơ hội ngàn vàng,sau hắn có thể dễ dàng để nàng đi như vậy.
"Khương tiểu thư nàng như vậy là không muốn nể mặt ta sao, vừa mới gặp đã vội tránh né ta, muốn bỏ đi đâu có dễ như vậy." Hoàng Dụ liền kéo tay Diêu Nguyệt lại khi nàng đang bước đi.
Diêu Nguyệt cũng không nhượng bộ, lạnh mặt đẩy tay Hoàng Dụ ra khỏi tay mình: "Tam hoàng tử xin người tự trọng!"
Nghe thế Hoàng Dụ cười lớn: "Ta thế nào không tự trọng? Hoàng Dụ ta muốn nữ nhân nào mà chẳng có? Ta đã hạ mình đến chỗ phụ thân cô cầu thân. Nhưng lão ấy lại không biết thức thời từ chối ta. Vậy bây giờ ta còn cần tự trọng làm gì?!"
Nói rồi hắn liền tiến tới kéo mạnh người Diêu Nguyệt vào lòng có ý cợt nhả. Diêu Nguyệt tức giận đẩy hắn ra, nàng tuy có luyện võ nhưng sức của nàng làm sao lại hắn, thấy không thể làm gì nàng đá liên tục vào người Hoàng Dụ, nàng còn ra sức cắn thật mạnh vào tay Hoàng Dụ đến chảy máu.