Nắng đầu thu dịu dàng buông mình lả lơi trên cành lá, tạo sắc vàng tinh khiết càng làm cho học viện xinh đẹp hơn. Lá rơi lúc một nhiều, mùa lá rụng đã đến. Chỉ một chút gió vờn qua cũng đủ làm cả đám lá rơi xuống đất.
Cô tân học viên ngoan ngoãn chịu hình phạt oan ức, quét sạch đằng trước, lá rụng đằng sau. Thành thử cô đã phải quét đi quét lại ba bốn lần. Mồ hôi thấm ướt cả bộ quân phục xanh mà cô yêu quý. Để cái ko khí xung quanh bớt ảm đạm, cô buông vài câu hát vu vơ. Tiếng hát ko cao nhưng trong veo như tiếng nước rơi, rót vào tai người nghe cảm giác thích thú kì lạ, lôi kéo bước chân tò mò đến xem chủ nhân của nó là ai.
Sân trường khá rộng nhưng có thêm vài học viên cũng bị phạt như Bạch Vân nên cũng ko mấy chốc đã gần xong nhiệm vụ. Ai đó bước qua cô mang theo dấu giày bám đầy cát, để lại trên mặt sân những vết bẩn đáng ghét. Chẳng cần biết đó là ai, Bạch Vân thẳng tay lấy chổi đập mạnh vào chân kẻ đó, xem như xả túi đựng tức giận đã căng tròn từ hôm qua đến giờ. Sau ba phát đập liên tiếp kèm theo lời nguyền rủa "chết này ", nữ học viên mới ngẩng đầu lên xem mặt ngang mày dọc tên kia ra làm sao.
-Oh trời! Tên vô duyên trời đánh!
Bạch Vân tròn mắt hét lên những lời lẽ ấy vào mặt chàng trai, cậu ta... vẫn thản nhiên bước đi.
Cô bỏ dở công việc, vứt cây chổi xuống đất rồi lon ton chạy theo sau chàng trai i
-Này này này! Cậu kia! Cậu ko được dạy cách nói xin lỗi ak?
Chàng trai vẫn thản nhiên bước đi. Cô vẫn lon ton theo sau:
-Này! Cậu quên tôi rồi sao?
Chàng trai vẫn thản nhiên bước đi, hờ hững hỏi:
-Cậu là ai mà tôi phải nhớ?
Nữ học viên giận giữ, chạy thật nhanh đến trước mặt chàng trai, giậm mạnh chân quát lớn:
-Này! Tên vô duyên kia! Ko tính chuyện hôm qua cũng được, nhưng ban nãy cậu làm bẩn chỗ sân mà tôi đã cố gắng lắm mới quét sạch được, cậu ko cảm thấy mình đã sai sao?
Rất ngắn gọn, chàng trai trả lời: "KHÔNG "
Cô thấy Thu Trang thật khó ưa, vậy nên cũng chẳng phải cố gắng giữ đoàn kết với cô ta làm gì, nhưng "bố ơi! Con xin lỗi vì ko thể làm tròn nghĩa vụ bố đã giao. Tên này đáng ghét lắm. Bố cho tên này là ngoại lệ đi, chỉ tên này nữa thôi! Con hứa sẽ giữ đoàn kết với những người còn lại " -Bạch Vân gào thét trong bụng.
Từ trạng thái giận giữ, cô nhanh chóng chuyển sang trêu ngươi, hai tay khoanh trước ngực, chân giậm theo nhịp điệu và cái đầu nghiêng nghiêng nhìn lên cao:
-Haizzz! Tôi đang tự hỏi cậu làm cách nào mà thi được vào học viện, trong khi định nghĩa của từ "xin lỗi " là gì, cậu cũng ko biết?
Chàng trai nhếch môi cười:
-Cậu hơi nhiều chuyện rồi đấy!
Và thế là người ta bỏ đi trước con mắt nảy lửa của người ở lại. Cô bỗng nảy ra ý nghĩ, gọi lớn:
-Mà này! Cậu tên gì, học lớp nào thế? Tôi rất hâm mộ vẻ đẹp trai, phong nhã, hào hoa choáng ngợp của cậu!
Chàng trai mỉm cười, hẳn là buồn cười vì cô gái nói dối quá ngốc, nhưng vẫn làm ra vẻ ko biết gì, trả lời thật thà:
-Đặng Việt Hoàng - c1.
Oh! Cậu ta học c1, cô học d1,vậy là trên một khóa rồi. Có vẻ cũng học giỏi nên mới được vào lớp đứng đầu. Nhưng thay vì ngưỡng mộ, Bạch Vân lại nảy ra ý tưởng phục thù, đợi cơ hội trả đũa.
Cô học viên quay trở lại công việc vĩ đại còn dang dở - quét sân. Tiếng ca lại tiếp tục cất lên, nhưng đây ko phải là lời bài hát và cũng chưa có nhạc sĩ nào sáng tác ra những giai điệu kì quái thế này:
-Đặng Việt Hoàng...Hoàng! Đặng... Đặng Việt.... Hoàng, học lớp....học lớp c1, cứ đợi đấy! Cứ đợi đấy! Cậu chết với......tôi....
Giờ giải lao của Bạch Vân đã phải hiến trọn cho lao động công ích. Có vẻ đã thấm mệt, cô lên phòng đi tắm gội, chỉ có tắm mới thư giãn đầu óc lúc này, và chỉ có tắm mới...giúp cô biết thêm một nhân tố trong phòng.
Nữ sinh vui vẻ mang chậu, khăn và quần áo vào nhà tắm, nhưng sắc mặt cô bỗng thay đổi khi vừa bước vào. Ném chậu sang một bên, cô lao nhanh lại phía người bạn đang nằm dài dưới đất...
-Này! Bạn gì ơi! Ko sao chứ?
Bạch Vân đỡ bạn ngồi dậy, lay lay má thật mạnh, sau một hồi, cô bạn kia cũng tỉnh. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, khuôn mặt mệt mỏi nhìn ân nhân, cố gắng cười nhẹ báo bình an:
-Tôi ko sao! Cảm ơn!
Phải mất một lúc lâu, nữ sinh kia mới thực sự tỉnh hẳn. Bạch Vân vui mừng thở phào, đỡ bạn đứng dậy. Cô cúi xuống nhặt bộ quân phục và chiếc khăn văng ra ngoài đất.
Hình như cô bạn thấy cảm ơn một lần vẫn chưa đủ nên cúi đầu nói tiếp:
-Tôi là Ngọc Hân! Cảm ơn cậu rất nhiều!
Bạch Vân ko quen nghe những lời khách sáo như vậy, xua tay cười cười:
-Ko sao đâu! Ko sao đâu!
Ngọc Hân trông sang bộ quân phục của cô bạn ái ngại:
-Đồ của cậu ướt hết rồi! Làm sao mặc được nữa!
-Uk nhỉ!
-Hay lấy tạm đồ của mình nhé! Dù sao cũng chưa in tên!
-Nhưng! Cậu mặc gì?
-Tôi vẫn còn mà. Ko sao đâu!
Bạch Vân hơi ngại. Từ nhỏ đến giờ chưa từng mặc đồ của người khác nên có phần ko thoải mái. Nhưng tình thế bắt buộc ko cho cô quyền lựa chọn. Nếu ko mặc, lát nữa làm sao có thể lên lớp? Vậy nên vẫn phải vui vẻ nhận lấy, xem như của mình vậy.