Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 8: Đồ mê gái




Không gian yên ắng lại xuất hiện có thể nghe cả tiếng đồng hồ trong phòng vang lên từng nhịp .Anh bỏ hai tay vào túi quần nghiên người nhìn cô vẫn còn đỏ mặt mà cuối gầm xuống .

- Muốn đi ăn không ?

Quả thật cô có hơi đói rồi nhưng cái toi cao quá cô vẫn còn cố chấp sĩ diện đến cùng .

- Không cảm ơn nha , nhưng tôi bận lắm anh mà muốn ăn với tôi thì đợi tôi làm xong đi chứ giờ tôi bận lắm .

 Chỉnh lại tư thế cô ngồi nghiêm chỉnh tay gõ bàn phím nhanh nhẹn

Anh nghe cô nói thì thật sự muốn đấm cho cô một cái , anh là đang có lòng tốt mà cái nhỏ này nói vậy là ý gì ? Anh cần đi ăn với cô sao ?

- Không đi thì thôi , tôi cũng không cần phải năn nỉ cô . Nhớ mai trước khi tôi vào phải làm cho xong .

Anh nhún vai bỏ đi một nước một cái quay đầu cũng chẳng có .

 Cô bây giờ mới ăn năng hối hận .

- Á sao mày ngu quá vậy ? Anh ta kêu đi ăn là có thể cho mày nghĩ tay rồi

Tay cô gõ gõ vào bàn tang . Một cảm giác tiếc nuối lẫn hối hận tràng ngập .

Đã ba giờ sau .

Tay cô di chuyển trên nhanh nhẹn trên bàn phím .

* Cạch * Đây có lẽ là âm thanh hạnh phúc nhất trong ngày .

Cô vươn vai , lắc người qua lại mọi sự nhức nhối cũng dần tan biến cái cảm giác hoàn thành một thứ gì đó bằng sự nỗ lực chạy đua của bản thân thật là tuyệt vời .

 Cô cất gọn đồ đạc vào trong túi xách của mình cũng đã gần sáng rồi nếu bây giờ đi về sáng vào làm có kịp bị trễ không ?

Đấu tranh giữa hai lựa chọn về hay không về cô quyết định đi về .

Dù sao về nhà của mình cũng dễ chịu hơn nhiều .

 Do lúc này công ty không quá xa nhà nên cô thường đi xe công cộng cho tiện .

Bây giờ đã là hai giờ chiếc xe bus cuối cùng trong ngày cũng đã ngủ yên trong màn đêm .

Và cô chỉ có thể lốc cốc đi bộ về nhà . Gót giày khua theo từng bước chân chậm chạm của cô .

 Lang thang trên đường , có chút se se lạnh đường phố và vạn vật cũng đã chìm sâu trong giấc ngủ .

 Thành phố nhộn nhịp đông đúc bây giờ cũng chỉ có vài người lướt qua .



Tiếng động cơ xe cái thứ cô ghét nhất mỗi khi ra đường lúc này cũng không còn hiện hữu rõ ràng .

 Lâu lâu có những ngọn gió thổi qua cho từng sợi tóc cô cứ như rối tung lên .

Nhìn những người già đang nằm ngủ co ro bên lề đường cô nhớ lắm nhớ ba nhớ mẹ nhớ hai đứa nhỏ nhưng ba mẹ có nhớ cô không ?

Có những lúc cô tự hỏi khi sinh ra cô , họ có thật sự dành một chút tình thương nhỏ nhoi nào cho cô không ? Hay đó chỉ là nghĩa vụ mà một đôi vợ chồng phải có .

 ---------------------------------------------------------------------------

Anh vừa đến công ty đã ngửi thấy mùi cà phê lan tỏa khắp không gian .

Anh cũng vô thức nhìn về phía cô , chỉ thấy cô gối đầu trên đống tài liệu ngủ ngon lành .

- Ở đây không phải khi nghĩ dưỡng .

Cô đang chìm trong nhưng cơn ảo mộng , cô đưa tay víu lấy cái giấc mơ tuyệt vời kia chỉ vì bị giọng nói của anh xen ngang .

 Có chút hoảng hốt và ngơ ngác cô bật cả người ngồi dậy .

Đôi mắt cô sưng tấy , quần thâm không còn mờ nhạt mà nó đã hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết , đôi mắt vô hồn .

Anh nhìn thấy cô có giựt cả mình nhưng sao đó lại bật cười khanh khách .

- Hôm qua cô không về à , sao nhìn nhìn cô..... Anh vẫn không nhịn được cười .

Cô bây giờ mới tỉnh táo hơn đôi chút thấy anh ta cười nhạo mình cô đã ghét chết đi được .

- Sếp ơi mấy người vô duyên thường không sống thọ đâu .

 - Cô đã làm xong nhiệm vụ tôi giao chưa ? Anh bây giờ lại nghiêm chỉnh lạ thường .

- Vâng thưa sếp tôi đã làm xong rồi , tôi và sếp vẫn còn sẽ làm việc cùng nhau dài dài . Cô ôm chỗ tài liệu hôm qua để hết lên bàn anh .

- Tốt lắm , quả nhiên năng lực của cô không phải dạng tầm thường , cả tôi và cô điều có mắt nhìn .

 - Cảm ơn anh đã quá khen .

* Sì * Quay lưng đi cô đã bĩu môi khinh bỉ vì hai chữ phú quý cô mới cố gắng vậy mà anh tưởng như ....

Đang trong giờ làm việc cửa phòng lại một lần nữa bật mở cả anh và cô điều ngước lên nhìn .

Một cô gái với thân hình nóng bỏng , chỗ nào cần to thì to chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ , làn da trắng mịn , mái tóc được búi lên gọn gàn người này chỉ mặt áo sơ với quần tây đơn giản mà còn hút mắt người khác như vậy đừng nói chi người này mà mặc đồ sexy quyến rũ .

Cô nhìn mà trố cả mắt từ đầu đến giờ nói gì đến người khác vô thức cô nhìn xuống ngực mình ... Thôi bỏ đi .



Bên này người đàn ông thấy cô gái đó bước vào mà không một tiếng gõ cửa sắc mặt của anh đã tối sầm đi không ít , có thể nhìn thấy anh đang là không hài lòng .

- Sao em vào mà không gõ cửa , đây là phòng làm việc của anh chứ không phải chỗ để muốn đến thì đến .

Người phụ nữa nghe anh mắng mỏ mình thì lấy làm phụng phịu , vẽ mặt ấm ức không thôi .

- Em muốn đến xem anh thế nào thôi mà anh lại mắng em , em quên gõ cửa thôi mà vậy giờ em đi ra gõ là được chứ gì .

Cô đã định bước đi thì anh đã khoát tay ý bảo cô ta lại gần mình .

- Thôi được rồi quay lại đây .

- Em thật sự đến đây để tìm anh sao ?

- Đúng vậy từ hôm qua đến hôm nay đã hai mươi tư tiếng em chưa gặp được anh , em đã nhớ anh đến mụ mị đầu óc rồi nè .

Cô ta người như không có xương sống dịu hoặc dựa vào cánh tay anh

- Em nhớ anh hay nhớ cái này ?

Anh lấy ra cái vòng tay từ một cái túi rút , nhìn sơ qua cũng thấy đây không phải đồ rẻ tiền .

Cái vòng bạc được chạm khắc tinh tế với hoạ tiết những bông hoa năm cánh , cánh nở cánh bung ở giữa cái vòng chỗ khoá đeo còn có một charm đá màu tím hình ngôi sao .

Cô ta nhoẻn miệng cười tươi đón nhận cái vòng tay từ anh .

Đeo vào tay mình , cổ tay vừa nhỏ vừa trắng đeo vào càng nổi bật sự tinh tế của chiếc vòng .

- Anh sao lại nói như vậy em nhớ anh thật mà .

Anh đang bận việc , em về trước đi .

- Vậy em về nhé ,tạm biệt cục cưng của em .

Trước khi đi cô ta còn hôn vào má anh một cái .

Anh thì không có phản ứng gì môi chỉ hơi nhếch lên .

Cô chứng kiến một màn tình chàng ý thiếp này mà không khỏi nổi da ga da vịt .

Hoá ra đêm qua anh ta chạy tới đấy kiếm cho bằng được cái vòng kia là vì người đẹp sao ?

- Đúng là đồ mê gái .

Cô nói lí nhí theo đó là cái bĩu môi đầy khinh bỉ .