Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 71




Tờ mờ sáng là đôi mắt cô đã mở chau cháu, lồng ngực ấm áp vẫn còn bao bộc lấy cô, vùi đầu trong hơi ấm cô còn luyến tiếc chưa muốn rời đi nhưng anh đã cảm nhận được sự chuyển động này dù rất nhẹ nhàng .

- Sao vậy ? Còn sớm lắm .

Giọng anh còn mơ màng, nữa tỉnh nữa mê nên cũng không quá thanh thoát còn mang

Em muốn về sớm, anh còn phải về nhà để đón giao thừa cùng với hai bác nữa.

Hay anh để em tự láy xe về nha.

Nếu anh đưa cô về rồi quay trở lại đây thì rất mất thời gian và sức lực cô không đành lòng

Bệnh viện tâm thần an toàn như vậy sao lại để em có thể trốn ra đây được vậy.

- Anh chẳng nói lời nào dễ nghe cả .

- Ừm,dậy đi anh đưa em về . Anh vỗ nhẹ lên bã vai vô cầm tì vào đỉnh đầu cô mà dui dui.

Cô rời vòng tay ấm áp của anh để chuẩn bị về nhà, anh cũng ngồi bật dậy đầu tóc anh vẫn còn lổm chổm vì giấc ngủ đêm qua, quả là khi ngủ cùng người mà mình thương yêu giấc ngủ cũng trở nên êm ả một cách lạ thường .

Đưa tay dụi mắt, vuốt mặt rồi vươn vai đủ mọi tư thế để có thể lấy lại sự tỉnh táo .

Nền nhà lạnh lẽo nhưng bàn chân đã được bao bộc bởi đôi dép lông mềm mại, lông vừa dài vừa ấm nên không thể cảm nhận được cái lạnh se se .

- Anh đi rửa mặt đi đừng ngồi như pho tượng như vậy chứ .

Cô vừa búi vội tóc cho gọn gàng vừa nhìn anh ngồi như pho tượng ở góc giường mà hối thúc .

- Đợi anh .

Anh chậm chạm bước đi dưới sự thúc hối của cô, đến khi anh đã chuẩn bị xong xuôi thì cô đã khệ nệ đem đồ đạc ra xe .

Anh tặc lưỡi một cái, rồi nhăn mặt mà nói với cô .

Bạn trai em để làm cảnh à

- Biết sao được anh cứ lề mề như phụ nữ mới yêu ấy .

Tay cô cầm mấy túi đồ miệng thì nói chân thì đi .

Anh hùng hổ bước đến giựt phăng mấy cái túi giấy từ tay cô .

- Đưa đây cho anh .

Cô còn ngơ ngác thì anh đã đem chúng đến cốp xe mà xếp gọn gàng .

- Nhanh lên đi thôi nào, không phải em nôn lắm sao mà còn đứng thừ ra đó vậy.

Anh thấy cô vẫn còn ngơ ngác mà lên tiếng .



Xe chuyển động bon bon trên những con đường, đường về quê là con đường tuyệt nhất dù xa cũng thấy gần .

- Ngủ một chút đi, còn sớm lắm .

- Không em muốn thức nói chuyện với anh .

Anh nghe cô nói thì hứ một cái, mắt cũng liếc liếc nhìn cô .

Thương anh vậy mà đêm qua anh năn nỉ mãi mới chịu ở lại với anh .

Nhắc đến đêm qua anh lại vươn vấn, cái mùi hương của oải hương từ người cô từ tóc cô vừa thơm vừa dễ chịu làm anh mê mẩn .

Anh đã sớm nghiện cái mùi này rồi nhưng đêm qua lúc ôm cô trong vòng tay lại càng thêm say đắm .

Lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm anh biết thế nào là cảm giác lo lắng, đau lòng cho một người lúc nào cũng chỉ muốn bảo bộc người đó trong vòng tay.

Muôn vàng cách yêu khác nhau nhưng với anh thay vì để cô ấy tự đứng vững trên đôi chân của mình thì anh sẽ muốn làm cánh đại bàng để dang rộng mà che chở cô trong đôi cánh của mình .

Anh không đành lòng nhìn cô tự mình gánh chịu nữa, quá khứ của cô anh không có mặt nhưng tương lai của cô anh mong mình sẽ là kẻ đồng hành để đoạn đường mà cô đi không phải một mình cô độc .

Mỗi ngày bên cô anh lại biết thêm những điều trong quá khứ về mái nhà về nơi mà cô sống và lớn lên .

Đó cũng là một những nguyên do khiến anh không dám để cô trở lại nơi đó một mình .

Không có sự tổn thương to lớn nào bằng sự tổn thương về tình cảm gia đình Nếu thất tình thì sẽ mất một đoạn hay một khoảng thời gian nào đó để chữa lành và rồi bắt đầu một mối quan hệ mới vì dù sao ta và ngươi đó cũng chỉ là người lạ thoáng qua nhưng nếu tổn thương về mặt gia đình thì sẽ phải rất rất lâu và có thể sẽ đeo bám cả đời để quên đi hoặc là không thể quên đi .

.

Biết hết mọi thứ anh mới nhận ra trái đất xoay quanh mặt trời ngày và đêm luân phiên thay đổi cũng giống như việc anh là ban ngày nơi bán cầu được mặt trời chiếu rọi còn cô là đêm tối nơi còn lại của bán cầu nếu không có duyên nợ chắc chắn anh và cô sẽ không thể nào gặp nhau vì sự cách biệt giữa cô và anh quá lớn .

Anh sống trong tình yêu bảo bộc của mẹ cha trong khi cô phải cố vươn mình ra biển lớn chóng chội với từng nhịp sống của cuộc đời đang về lấy mình .

Chỉ mong tết này cô được chọn vẹn như ba chữ " tết đoàn viên ".

Băng băng trên những con đường vượt ngang qua cánh đồng lúa bạt ngàn như thảm cỏ vì đây vụ mùa đông đông xuân .

Xe chầm chầm rẻ vào hướng đường làng, tí nữa thôi là đến nhà rồi .

Cô tựa cằm lên ô cửa của xe mà nhìn ngắm d đất trời, hai lần về nhà là hai khung bật cảm xúc khác nhau .

- Anh này

- Hum ?

À không có gì .

Cô cười hì hì nhìn anh, chỉ là đất trời quá dịu êm nên muốn chọc anh một chút .

- Em lúc nhỏ có té ở đâu không ?



Có.

Cô ngây thơ nên nói thật lòng cho anh nghe .

- Phải rồi, bây giờ đầu óc em lúc nào nó cũng lỏng lẻo kiểu gì ấy .

Anh vẫn chăm chú quan sát đường đi, bởi đường ở đây không quá rộng anh không dám lơ là .

Cô vươn tay gõ một cái vào vai anh rõ to .

- Anh mới là bị khùng ấy .

Đến nơi anh giúp cô đem đồ đạc vào nhà .

Đúng như cô dự đoán ba mẹ cô vẫn không có nhà.

Không biết hai đứa nhỏ ở đâu cũng không thấy .

Anh giúp cô xong xuôi, nhưng lại quyến luyến nhìn cô đắm đuối không nỡ quay gót .

Cô cũng vậy nhưng cứ để anh ở lại sẽ về đến trên ấy trễ mất .

-

Anh về đi kẻo trễ .

Cô bịnh rịnh nắm lấy tay anh, đưa cho anh các nước lọc để anh thắm giọng .

- Muốn đuổi anh về hả ? Anh nheo mắt nhìn cô

- Không có, anh về trễ em lo .

- Ừm, tạm chấp nhận .

Anh buông tay cô ra, bỏ các nước lên bàn sau đó lùi hai bước anh đưa tay ôm lấy mặt cô mà hôn xuống .

Dư vị ngọt ngào dành cho nhau, âm thanh trầm bổng nhẹ nhàng từ cuộc giao hoà này . Cô cũng thuận thế mà đáp trả dù có vụng về những khiến đối phương hài lòng .

Từng giây từng phút trôi qua, mật ngọt vẫn còn nhưng hơi thở đã có phần gấp gáp .

Anh nhẹ nhàng buông cô ra, mặt cô đã ửng đỏ, đôi môi còn ướt át của cô đã đỏ hơn lúc ban đầu . Anh đưa tay miết nhẹ rồi khẽ cười thích thú .

Tạm xa nhau vài bữa nhé, nhớ anh đừng có khóc .

- Ừm về cẩn thận .

Sau đó hai người cùng nhau bước ra sân thì chưng hửng khi thấy đứa lớn che mắt đứa nhỏ hai đứa cùng nhau nhắm tịt cả mắt .

Anh nhìn cô, cô nhìn anh cả hai ngượng đến nỗi chẳng nói thành lời .