Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 69




Đã hai tuần trôi qua từ lúc cô đồng ý làm bạn gái anh .

Hai tuần này cô cảm thấy anh khác ơi là khác lúc xưa.

Bây giờ từ miếng ăn giấc ngủ anh điều lo cho cô

Mỗi sáng anh sẽ sang phòng đánh thức cô dậy khi mà đồ ăn sáng anh đã chuẩn bị xong hết rồi .

Cô nhớ lúc trước mình phải đến công ty thật sớm để pha cà phê cho anh còn bây giờ thay vào đó cô ở nhà ăn sáng cùng anh .

- Ngon không ?

- Tuyệt .

Cô nhai cả đầy cả khoang miệng nên chỉ có thể nói một chữ như vậy nhưng đây là sự biểu đạt thành ý chân thành nhất của cô rồi .

Còn phải nói, được anh nấu cho em ăn là phước của em rồi .

Phước này cũng khóc cạn nước mắt, cũng bị chửi lên chửi xuống mới có được suy ra đó là thành quả xứng đáng mà em phải nhận .

- Mồm mép thật đấy .

- Mồm mép vậy mà có người thích .

- Đứa nào làm chó mới thích em .

- Anh nói mình á hả .

- Em ....

Khung cảnh này quá quen thuộc trong hai tuần nay .

Thay vì lúc trước họ cãi nhau ở công ty thì nay họ cãi nhau ở bàn ăn ở nhà .

Ăn xong hai người lại đèo nhau đến công ty

Chuyện hai người yêu nhau ở công ty ai cũng biết mấy bữa đầu cô trở lại công ty mọi người ngạc nhiên lắm vì trước đó cô bị chính anh đuổi thẳng .

Nay được trở lại vị trí cũ còn ở trên cương vị là bạn gái của sếp nên không tránh khỏi những lời nói dèm pha móc mỉa .

Nhưng cô cũng mặc kệ, vì nó cũng đúng phân nữa còn gì .

Nhưng người vui nhất có lẽ là Hoàng, anh chàng không còn phải chịu cảnh làm việc trong nổi lo sợ, hồi hợp trong từng giờ từng phút làm việc cùng với sếp.

- Đi ăn trưa không ? Hoàng ôm lại gần bàn cô hỏi nhưng làm anh chàng hụt hẫng rồi

- Em đi với Kiệt rồi, anh có muốn đi cùng với bọn em không ?



-

Vậy hai người đi ăn vui vẽ, anh không muốn làm kỳ đà cản mũi .

Hoàng đi ăn một mình cũng buồn nên lúc trước thường hay rũ cô cùng đi bây giờ khi trở lại thì cô lại đi cùng với sếp nên Hoàng chỉ có thể đi một mình .

Không cần trông đợi người đó y như có đồng hồ sẵn trong người đúng giờ thì sẽ tự đến .

- Xong việc chưa ?

- Dạ xong rồi . Cô gấp cuốn tài liệu lại, đẩy ghế ra và bước đến đi song song với anh

Anh cũng thuận tay mà để sau lưng cô, một cao một thấp sóng vai nhau làm cho bao người ngưỡng mộ nhưng ghen tỵ thì cũng chẳng kém .

Anh với cô bây giờ mới bước vào cái giai đoạn còn thắm đượm tình nồng, trong mắt chỉ có đối phương mấy cái khó khăn hay trong gai của tương lại họ tạm thời không màn đến .

Nhưng để tính đến chuyện còn xa vời cùng anh xây đắp một một mái ấm thì cô còn chưa hình dung được, nhưng nghĩ thì vẫn có nghĩ vì khoảng cách giữa cô và anh quá lớn mà cô lại càng ngày càng yêu anh .

Mặc cảm và tự ti không thể không có, anh chấp nhận nhưng liệu ba mẹ anh có chấp nhận được không, cô còn hoài hoải đắn đo hắn đêm nhưng mà chuyện tương lai thôi thì để tương lai tính, bây giờ yêu anh trước đã .

Chiều nay cả nhóm có hẹn với nhau để trò truyện từ cái ngày anh khuấy động cả nhóm chat để tìm nhà cô thì ai ai cũng biết ít nhiều hai người đã ở một cương vị mới với một thân phận mới nên họ cũng không lấy làm bất ngờ cho mấy khi hôm nay anh và cô đến cùng nhau .

Đương nhiên cô sẽ bị Khánh Trâm và Tuệ Lâm cằn nhằn từ lúc buổi tiệc bắt đầu tới lúc buổi tiệc kết thúc .

- Mầy không coi tụi tao là bạn sao Uyên . Giọng Tuệ Lâm lạnh tanh .

- Hỏi thừa, không coi nên mới không nói cho tao với mầy biết đấy . Khánh Trâm cũng vì bực mình cô quá mức mà nhịn không được lên tiếng .

- Tao xin lỗi, tao sợ bây lo cho tạo thôi.

Cô buồn bã lên tiếng nhưng cũng chỉ mong hai đứa kia bớt giận một chút

- Mầy mầy mầy .

.......

Khánh Trâm tức đến nổi lắp bắp .

- Vậy mầy nghĩ mầy giấu thì tụi tao không lo phải không ? Vậy thì sao này đừng chơi với nhau nữa để tụi tao không lo cho mầy

Tuệ Lâm nhướn mài nhìn cô, Khánh Trâm bên cạnh thì mặt hầm hầm tức giận như muốn nuốt sống cô .

-

Cô cả kinh, người cũng rung nhẹ .

- Tao xin lỗi, bây đừng giận tao nữa được không .



Sau đó cô còn dơ ba ngón tay lên trên ngan tầm trán mà nói .

- Tao thề là lần sau dù có bị táo bón tạo cũng sẽ nói với bây mà .

Ba người đàn ông và một đứa nhỏ vẫn ngồi trầm tư theo dõi nhưng tuyệt nhiên không người nào lên tiếng, chỉ có anh vẫn nhìn cô thương sót .

Mặc dù họ bên nhau đủ lâu, lâu hơn cả anh rất nhiều, anh thương cô ở một kiểu khác họ thương cô với một kiểu khác nhưng nhìn cô bị họ áp đảo khí thế như bây giờ anh có chút sót xa nhưng nếu lên tiếng bênh vực hay khuyên nhủ chắc chắn anh sẽ bị hai thằng bên cạnh đấm cho không còn nguyên vẹn mặt mũi.

Bởi vì đây là chuyện của con gái bọn họ anh không nên xen vào .

Thấy anh cứ vươn mắt nhìn lo lắng Tuấn Anh nghé tai anh thì thầm nhưng cũng làm Gia Hưng bên cạnh bật cười .

- Vợ tao nhìn đáng sợ thật đấy, nhìn cô ấy như muốn nhai sống Nhã Uyên .

Anh bực mình nên đẩy cả người Tuấn Anh xê ra, anh chàng nào chịu ngồi yên quay sang lại tiếp tục nói với Gia Hưng .

- May thật cô ấy toàn đối xử nhẹ nhàng với tao .

Hưng cười nhẹ rồi lại nói

- Mầy thử chọc giận vợ mầy xem, xem cô ấy có còn nhẹ nhàng với mày không .

Tuấn Anh ngây người nhìn Hưng rồi lại hỏi

- Vợ mầy bình thường có nhìn mầy kiểu đó không Hưng .

- Không, toàn đánh thắng này vì nó lý hơn tao .

Tay Hưng ôm Gia Huy trong tay không gần gại mà chỉ vào người thằng bé .

Đúng vậy càng lớn cái tên này càng quậy, kiếm chuyện chọc phá khiến Khánh Trâm đau hết cả đầu nhưng câu nói của Gia Hưng cũng vài phần lấm liếm đi cái xấu của mình, nói thẳng ra thì lớn nhỏ như nhau lỳ không khác gì.

Cuộc hội thoại của ba người con gái vẫn chưa dứt.

Hai người kia vẫn chưa có dấu nguôi giận cô thì năn nỉ muốn khô cả cổ nhưng cô biết nếu là mình thì cô còn giận hơn cả .

Lúc tan tiệc ra về, thì cả hai mới chịu hoà nhã với cô, cả ba ôm nhau khóc một lúc lâu làm ba người đàn ông cũng chỉ biết lắc đầu .

- Họ không giận em chứ ? .

Anh nắm lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan chất giọng ân cần mà hỏi .

- Không, em năn nỉ mãi ấy chỉ .

Cô cười xoà rồi dựa đầu vào cánh tay anh

Trút bỏ được một gánh nặng trong lòng, mặc dù mấy tuần nay họ không la mắng gì cô nhưng họ cứ im lặng làm cô như có tản đá trong lòng, bây giờ đã xem như tất cả mọi thứ đã dần ổn thỏa, cô muốn sống cho chính mình .