Tư thế khép nép, mặt nghiên sàng một bên né cái mặt vẫn còn kề sát mặt mình
- Anh nói đúng ý em không hả ?
- Thì ..... Cô còn lưỡng lự
Nhưng anh thì lại được nước mà lấn tới, không hề mất kiêng nhẫn anh nhất quyết truy hỏi đến khi cô chịu thừa nhận thì mới thôi.
- Thì sao ?
- Cũng đúng một xíu
Cô đưa tay lên diễn tả cho anh xem, tuy không đúng ý anh cho lắm nhưng cũng hài lòng lắm rồi,kệ đi có có còn hơn không .
- Vậy nói thử cho anh nghe xem nào ?
- Nói cái gì chứ ? Cô toả ra không hiểu mà hỏi lại .
- Nói em yêu anh đi
Anh thì nhanh nhảu mà nói
-
Thôi ngại lắm
- Nói nhanh . Anh gắng giọng với cô
- Em yêu anh .
Cô nhắm mắt nhắm mũi mà nói nhanh thiệt nhanh
Mặt còn ửng đó, anh thì thích thú mà cười ngoặc nghẻo .
- Được chưa .
Cô bến lẽn nhìn anh hỏi nhỏ . Anh lúc này đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô .
Tóc cô vốn đã rối tung rối mù do từ nãy đến giờ hai người vô qua về lại bây giờ bị anh xoa đầu nó còn rối hơn nữa .
-
- Ngoan lắm .
Anh thấy bây giờ đây cô giống hệt một con cún con, đôi mắt long lanh chỉ nằm yên mặc cho chủ vuốt ve khác với con cún dại lần trước cắn anh đến phát sốt cả đêm .
Anh kéo cả người cô nằm gọn trong ngực mình .
Không biết anh bị gì nữa, người của cô nãy giờ bị anh kéo lên kéo xuống, đẩy qua đẩy lại quần áo đã không còn sạch sẽ, gọn gàng với lại khi nãy mồ hôi cũng thắm cả ướt cả lưng mà anh còn kéo cô ôm vào trong lòng ngực .
- Người em bẩn lắm, buông em ra đi .
Cô vùng vắng không chịu ngồi yên, anh đang ôm cô trong ngực thì không chịu được mà hét lên .
- Có chịu ngồi yên không hay muốn anh ném em xuống cái ao nước bên đó hả.
Cái ao nước cách đó cũng không xa tuy không sâu nhưng vì ao tù nước đọng nên dù có màu xanh thì cũng là xanh đen, nhìn thôi đã đủ làm mình vô thức mà ngứa ngáy .
Gió trưa nhè nhẹ, khung cảnh ở quê bình yên như một bức tranh xanh ngát .
Đã lâu lắm rồi cô mới trở về nơi này, cũng đã lâu lắm rồi mới được ngồi yên ở đây mà trong lòng không phải vướn chút nào suy tư bồn bề ngoài kia .
Cũng xế chìu khi mà Nhã Trân đã lót cót trở về, ngoài trời nắng làm má con bé ửng đỏ .
Cô thấy mà đâu hết cả lòng .
- Mai đừng đi nữa, ở nhà với Thắng chị đi làm được, không phải đi như vậy nữa nghe không ?
- Có gì đâu vui mà, ở nhà cũng buồn . Đã vậy còn bị la bị mắng, ra đường nắng vậy mà yên .
Nó treo cái nón lá lên vách nhà mà nói với cô .
- Đừng có cãi chị .
Cô vừa bưng nồi cơm lên bàn vừa nói với Nhã Trân .
- Đi thay đồ rồi ra ăn cơm .
Cơm nước đủ đầy, anh cũng loay hoay phụ cô bưng món lên .
Nhã Trân cũng đã đi ra, vốn là người ít nói nên thấy anh nó cũng chỉ gật đầu lễ phép mà không nói gì .
- Chừng nào chị đi ? Nó cầm cái chén cơm trên tay thẩn thờ nhìn cô .
- Ăn cơm xong chị sẽ đi, nhớ là mai ở nhà nghe chưa .
Em biết rồi .
Trong bữa ăn do có hai đứa nhóc một đứa chưa đủ tuổi vị thành niên một đứa đủ tuổi trưởng thành nên, anh và cô mạnh ai nấy ăn không có nói chuyện gì với nhau, lâu lâu Minh Thắng lại đưa bát nó lên chỉ cô gắp cho nó món này,
món no .
Hôm nay gần đi nên cô cho chúng nó ăn toàn là đồ ngon, nó ăn bắt miệng lắm hết bát này đến bát kia .
Bữa ăn kết thúc anh cũng biết cũng phụ dọn chén đũa với hai chị em, Nhã Trân thấy vậy nói .
- Anh bỏ xuống đi để em dọn, anh nói chuyện với chị em đi .
Anh còn ngơ ngác chưa kịp nói gì thì nó đã đem chén dĩa xuống hết rồi .
Anh quay sang nhìn cô .
- Em gái em lạnh lùng thật đấy .
- Ừm, nhìn nó ít nói vậy thôi chứ nó tốt bụng lắm .
Anh cũng gật gù theo cô .
Trời đã xế chiều, anh giúp cô kéo cái vali ra xe .
Nhã Trân với Minh Thắng cũng đi theo tiễn cô .
Lần này về có ít hôm vậy mà nó đã quyến luyến cô rồi,nó mếu cả mặt .
- Chị hai đi chừng nào hai về nữa.
Nó dụi cái đầu nhỏ vào cổ cô thút thích,cô bế nó trong tay vỗ vỗ nó như ngày đầu cô về
- Ngoan đừng khóc, tết hai về với thắng với chị ba được không, Thắng ở nhà phải ngoan thì phải ngoan và nghe lời chị ba biết chưa hả ?
Cô cứ vỗ về nó mà nó vẫn còn ôm chặt lấy cổ cô không rời .
Con nít là vậy ai mà thương yêu nó là nó bám dính lấy, ai mà la mắng thì có thể ghét từ thuở nhỏ đến lúc bọn nó trưởng thành .
Nên để một đứa bé mà tổn thương lúc nhỏ hay gieo vào đầu chúng cái gì đó thì có thể chuyện đó sẽ đeo bám chúng mãi đến quảng đời về sau .
Một ví dụ điển hình là Duy, Duy là cái người mà Thắng ghét nhất lắm, thật ra thì nó cũng không biết ghét là gì ?
Chỉ biết nếu người này xuất hiện thì nó sẽ khó chịu và không muốn người đó đến gần nó và cả chị nó nữa .
Tiếng còi xe inh ỏi như một thằng trẻ trâu, không biết là chuẩn bị đi đâu nhưng quần áo bảnh bao, ma sát trượt làm bánh xe ngừng lại .
Duy nở một nụ cười tươi rói, nhìn cô và mọi người .
- Chị Uyên lại đi nữa sao ạ ?
Nghe tiếng Duy, Thắng quay đầu ra nhìn rồi lại mặc kệ mà rút vào lòng cô .
Cô cũng mĩm cười với Duy mà nói .
Ừm chị chuẩn bị đi, em đi đâu vậy ?
- Em đi kiếm vợ em ? Duy vẫn còn ngồi trên xe, chân đá chống Duy gỡ nón bảo hiểm mà xuống xe .
Thấy anh dựa vào xe nhìn , Duy cũng gật đầu chào hỏi miệng còn nhanh nhảu hỏi cô .
Bạn trai chỉ sao ?
Cô nghe hỏi nhìn anh, rồi nhìn Duy nhướn mài .
- Này là người giúp việc của bạn trai chị, ảnh xuống để rước chị thôi .
Duy nó cũng gật gù theo cô bởi vì nó nghe đồn người phá hỏng đám cưới của cô là bạn trai cô gì đó, mà còn đẹp trai giàu có nên nó cũng không biết đúng hay sai, nên nó đành tin theo lời cô vậy
Duy ít nhiều gì cũng nghe mọi người đồn thổi chuyện nhà cô,nhưng đa số nói toàn là lời ác ý xấu xa, nhưng nó mặc kệ nó chỉ quan tâm đến vợ nó .
Đồng thời lời nói đó cũng làm mặt mũi người đàn ông kia xám xịt.