Đỉnh điểm của sự tức giận , quái lạ cô đã yêu đương gì đâu mà cưới với sinh .
Cố hít thở sâu anh lấy chút bình tĩnh còn lại mà nói với cô nếu đó là người cô yêu thì thật tâm anh chúc phúc cho, chỉ mong quãng đời về sau cô bình an là được ....
- Cô thích người đó sao ?
Trả lời làm sao cho hợp lí, cô cũng không biết nói yêu thì không phải cô đã gặp bao giờ , nói không yêu anh sẽ hỏi tại sao lại cưới người mình không yêu thì cô phải kể lễ hoàn cảnh của mình ra sao ?
Cô không muốn than phiền nó với anh .
Ừm, là thanh mai trúc mã của tôi .Chúng tôi chưa dạm ngõ khi nào dạm ngõ ấn định ngày cưới tôi báo báo hỷ cho anh .Ngưng lại vài giây cô lại nói tiếp .
- Anh đến có được không ?
Với cô đây như là lời van xin anh đến nhưng anh lại nghe như cô hỏi mình có rãnh hay không .
- Không, tại sao tôi phải đến, cô cưới chứ đâu phải tôi, à tiền đó coi như là tôi đi đám cưới cho cô đi không cần trá lại .
Giọng anh lạnh lẽo những lời nói phát ra như kim châm chít vào tim cô khó chịu .
Anh trở lại quán bar, nốc không biết bao nhiêu là chai rượu mà chẳng khá khẩm hơn là bao, lòng ngực anh nhức nhối vô cùng , anh không muốn mất cô ấy ....
- Khùng hả mà uống nhiều vậy ?
Nhật Khang thấy có gì đó không ổn đi khi anh quay trở lại
Không gì hết, tao bị chó dại tha mất miếng thịt rồi nên đau lắm, uống cho quên ấy mà .Mầy nói Nhã Uyên sao ?Anh nhìn Nhật Khang chứ không đáp , vẫn tiếp tục uống lấy ly rượu trong tay .
Ơ mà này, hồi chiều cô ấy điện chị Lan xin nghỉ thú thật tao thấy mầy thích cô ấy một phần nữa thấy cô ấy khá tốt trong công việc nên cũng có gọi cô ấy để hỏi sao lại nghĩ thì cô ấy có nói là vì chuyện gia đình .Không biết mầy có biết không cô ấy từng nói với tao nhà cô ấy thiếu nợ hai tỉ gì đấy
- Chắc là về giải quyết.
Nhật Khang chầm chậm nói ra cho bạn mình ghe, hắn thật ra trong chuyện này có chút nhiều chuyện .
Mầy nói gì chứ nhà cô ấy thiếu nợ hai tỉ .Tại sao mầy biết ?Ê sao mặt cọc vậy là tao tự hỏi ,tao đi đòi nợ mướn mà mấy cái tình huống như Nhã Uyên tao gặp hoài nên cũng rõ sự tình nhà cô ấy chứ người ta thân thít gì mà kể cho tao .Thấy mặt anh đột nhiên đanh lại, cái mắt say rượu nóng rực lên lại còn đỏ hoe thú thật là kẻ chuyên đi đòi nợ mướn như hắn cũng có chút sợ sệt.
Anh đột nhiên không nói gì nữa lại đứng dậy định đi đâu đó .
- Ê đang mầy không tỉnh táo mầy định đi đâu ?
Nhật Khang chộp lấy vai anh .
Anh gỡ lấy tay hắn ra
Buông ra đừng cản đường tao .Mầy điên rồi để tỉnh táo muốn đi đâu thì đi .Tao mà tỉnh thì cô ấy làm vợ người ta mất rồi .Anh gào lên, bây giờ chất kích thích đã làm chiếm lĩnh cơ thể anh, hiện tai bây giờ theo chút tỉnh táo còn xót lại anh chỉ muốn tìm cô để hỏi cho rõ .
Cô thiếu nợ anh có thể giúp cô mà việc gì phải về lấy chồng chứ, sớm không lấy muộn không lấy bây giờ lấy thì chỉ là không trả được nợ mới hi sinh hạnh phúc của mình .
Ngốc ! Ngốc lắm ngốc đến ngu luôn rồi .
Nếu mà gặp cô anh sẽ đá cho một cái để cô tỉnh táo ra nhiêu là cách tại sao lại chọn cách cực đoan như vậy ?
Nhưng anh đâu biết với cô cách đó là ánh sáng duy nhất loé lên giữa cái màn đêm tâm tối lúc này , cô không có tài chính càng không thể đi vay mượn ai nữa cô không có khả năng chi trả từ hiện tại đến tương lại .
Vậy nên lấy chồng trả nợ, điều này ở cái thế kỷ hai mươi mốt khi mà thời kì công nghệ đang tân tiến con người cũng đang dần chuyển mình từ vật chất đến tư duy thì nhà cô lại đi ngược lại số đông .
Sao bao nhiêu sự ngăn cản quyết liệt của Nhật Khang anh cũng chịu nhắm mắt ngủ yên đến sáng sẽ đi tìm cô , tuy là nhắm mắt ngủ say nhưng tìm thức cứ nơm nớp lo sợ không yên .
Cùng với mốc thời gian đó nhưng ở một không gian khác lại là cái không khí không mấy nịnh người .
Cái bàn trong bằng gỗ với ấm trà đã nguội lạnh ba cô ngồi chẽm chệ trên cái ghế gỗ chân vắt chân buông .
Về rồi đấy à, tưởng bỏ đi như thế nào về nhà cũng chẳng có cắt bạc nào trong người mẹ phải mầy chịu cưới cái thằng Tây thằng Tàu gì đó thì có khi giờ đã vàng đeo đầy người rồi .Về cũng chẳng mua nổi cho cái bánh cho cha cho mẹ bất hiếu thì bao năm mầy vẫn vậy thôi .Bởi vậy cái loại vịt trời mà trông chờ gì không biết .Ông vừa chắc hít vừa nói bâng quơ, chắc lúc chiều lại lời được số vốn nếu không mấy lời đó đã thay bằng đòn roi rồi .
Mẹ cô nằm trên cái võng đã rách được khâu vá chi chít, hai tay bà gối sau đầu .
Ông nói nó bất hiếu tôi chịu chứ vịt trời là sao, nó mà không gả cho con bà dựa gạo là ông chết nơi bây giờ .Lại binh , số mầy mà chả đẻ được thằng Thắng thì tao cũng bỏ mầy lâu rồi .Ba cô cãi lại mẹ cô nhưng chất giọng châm biểm vô cùng .
Ông vốn không coi đó là nghĩa đồng đạo nên mới chẳng tiếc lời biếm nhẽ vợ mình .
Mẹ cô cũng vậy cũng chẳng ngán mà cải cho hả cái cơn giận sục sôi trong người
- Chắc tao thèm ở với cái loại vô dụng như mầy, vu phu đánh vợ đánh con mà làm như mình hay mình giỏi .
Ba cô nghe vậy cũng liền bỏ chân xuống ghế, đưa tay xách cái ghế ném mạnh về phía bà .
Nhưng cô kịp thời cản tay ông, nên lực ném trở thành lực kéo thế nên chân ghế đậm vào má làm cô đau đến thở không nối .
Nhã Trân thì bịt chặt tay và mắt Minh Thắng đâu dám cho thằng bé thấy cảnh này .
Cô thiết nghĩ sao ba mẹ mình không bỏ nhau từ sớm cho rồi, họ không yêu thương nhau càng không phải vì con cái mà nhịn nhục sống với nhau vậy tại sao không bỏ nhau cho rồi để ba đứa tụi cô không phải khổ như thế này .
Mà cũng phải < gian sơn dễ đối, bản tính khó dời > dù bốn năm hay mười năm nữa họ cũng không bỏ được thói cờ bạc nếu bỏ nhau sớm họ lại tìm thêm mãnh ghép mới không chừng lại gây ra cho thêm nhiều người cùng khổ.