Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 50




Sương đêm giá rét cái rét cuối năm lạnh buốt .

Dù cho Miền Nam nóng nực nhưng những ngày cuối năm thật sự rất lạnh .

Nhưng những điều đó cũng không thể nào làm cản bước chân cô .

Về tới nhà thuê cô thư sếp vội mớ quần áo vào va li vội vã ra chuyến xe để bắt xe về quê .

Lâu lắm rồi nơi đó chẳng còn là nơi để muốn về.

Nhịp lắc lư theo lườn xe chạy từ đây về nhà cô cũng tầm bốn tiếng mà suốt đêm đó cô chẳng chợp mắt được chút nào .

Cứ môi khi hai hàng lông mi gặp nhau cô lại đau đáu về chuyện gia đình người cô lo bây giờ nhất là Nhã Trân .

Cô sợ chỉ một giây một phút mình còn nán lại nơi xứ người thì con bé sẽ ra sao, sẽ bị người chủ nợ đó làm hại hay là bị gã cho một kẻ đáng tuối cha chú của nó .

Cô không muốn bất hạnh tuổi thơ lại kéo dài đến lúc nó trưởng thành nữa thà là cô hi sinh hạnh phúc của mình để tương lai của nó được êm đẹp thà là cô ....thôi nhớ mong người đó để .... con bé sau này được lấy người nó yêu .

Gần năm giờ sáng cô được đứng trên cái mãnh đất quê hương, cái nơi chôn nhau cắt rốn mà người đời hay nói khi nói về nơi minh được sinh ra .

Cô bắt một chiến xe máy nữa để có thể về tận nhà .

Dọc đường hai bên cánh đồng lúa trải dài một màu xanh mát con mắt khác với khói bụi chốn phố thị nơi đây bình yên đến lạ .

Ngày cô đi với ngày cô về nó khác nhiều lắm từ cảnh vật cho tới địa hình .

Thuở còn ở đây cô không có bạn nên bây giờ cũng đỡ một nổi nhớ mong luyến tiếc .

Trả tiền cho bác chủ xe cô đẩy nhẹ cái va li vào ngõ nhà .

Nhà cô vẫn chòi tranh vánh lá chẳng khác ngày xưa, mấy bác hàng xóm lúc trước thấy cô đã chẳng còn nhận ra .

Họ cứ ngờ ngờ nhìn cô mà không hỏi .

Bác Tám đi tập thể dục sớm ạ .Con là ? Bác nheo đôi mắt có dấu vết chân chim của thời gian cố nhìn cô cho rõ là đứa nào .Dạ con là con Uyên con ông Tâm nè bác .Lúc này bác Tám mới nhận ra cô bác cũng vui mừng đon đã

- Trời ơi đi đâu mà mất tiêu vậy con, tụi nghiệp mấy chị em mầy ba mẹ mầy sao đâu á, thương hai đứa nhỏ lắm giờ này là bắt đầu tụi nó đèo nhau ra chợ rồi đó .



Bác nhìn về phía nhà cô mà chỉ, bác cũng lắc đầu ê chề cho gia đình cô .

xởi lởi dí bác vài ba câu cô đi chấm chậm về hướng nhà mình.

Từ xa cô đã thấy bóng dáng một lớn một nhỏ cụm cụi hái hái nhổ nhổ .

- Nhã Trân, Minh Thăng .

Cô rung rung gọi hai đứa nó, nhưng chỉ thằng Thắng là nhanh nhảu nghe tiếng động là quay ra ngay

- Chị ba ai kêu mình kìa .

Nhã Trân nhìn theo lập tức buông bó rau trên tay mà chạy vù vù về phía cô, đất dính trên cũng chỉ kịp chùi vào quần cho sạch .

- Chị hai em nhớ chị quá .

Nhã Trân xà vào lòng cô mà khóc nức nở , dường như nó cũng nhớ cô nhiều lắm .

Và dường như cũng để tuông ra cái uất ức mà nó phải chịu trong thời gian chị nó đi xa .

Lớn rồi không còn như cái ngày cô đi, đầu cổ bù xù cọng ngắn cọng dài, làn da đen nhẻm mắt mũi lem luốt nữa bây giờ là một thiếu nữ tóc dài đến ngang hông nhưng cũng cháy nắng khá nhiều tuy vậy cũng đỡ đen hơn rồi ngược lại còn có chút trắng trẻo .

Thằng Thắng nghe chị ba mình gọi đó là chị hai nó cũng lật đật xách lưng quần mà chạy theo nó thấy hai chị ôm nhau cứng ngắt quên cả mình thì bật khóc .

- Chị Hai chị hai

Tiếng khóc cũng làm hai bà chị của nó tách ra khỏi nhau .

- Nào nào để chị hai bế nhá, Minh Thắng lớn chừng này rồi ấy, hồi chị đi Thắng có chút xíu hà.

Nó được chị bế vùi cái mặt còn nước mắt nước mũi vào cồ chị mình mà khóc .

Nhớ chị hai ...em muốn gặp chị hai .Chị về rồi nè khóc là xấu chị không chơi cùng đâu nhé .Nó không nói gì nữa chỉ thút thít với chị .

Thật ra cô lớn hơn nó khá nhiều tuổi nên nhìn cô chã khác gì mẹ nó cả . Mà mẹ nó cũng chưa từng bế nó mà vỗ về nó như thế này .

- Lớn rồi còn đồ mít ướt .



Nhã Trân vỗ đích nó , nó cũng quay sang nhìn cô .

- Chị ba cũng khóc chị ba cũng là đồ mít ướt .

Cả hai chị nó đều bật cười .

Đến lúc này cô mới để ý ba mẹ không ra đón cô sao ? Mong ngóng gì chứ họ liệu có thời gian rảnh cho cô sao ?

Ba mẹ đâu rồi ?Đi rồi , bận lắm đâu có thời gian .Nhã Trân nói gương mặt không cảm xúc , nhìn thôi cũng đủ thấy tuổi thơ nó đầy rẫy những vết thương rồi .

Thôi mặt trời lên luôn rồi em đi học đây , bữa nay Thắng ở nhà với chị hai nhé .Dạ.Nó dạ ỉu xìu, nó muốn đi với chị ba nó sợ chị ba một mình sẽ buồn nhưng nó không muốn bỏ chị hai ở nhà một mình .

Nhã Trân thay đồ xong xuôi định dắt chiếc xe đạp của mình đi thì tiếng thắng xe chát chúa làm cô kinh hãi .

Vợ lên đây anh chở .Chào chị , lâu quá em mới thấy chị luôn .Do ở cùng quê từ sớm nên ít nhiều Duy cũng biết Uyên , mà Uyên cũng vậy .

- Cha dạo này bãnh dữ vậy ta ?

Duy nghe vậy thì đắc ý đưa tay vuốt lấy mấy ngọn tóc chồi ra từ cái nón bảo hiểm .

Em mà đẹp từ nhỏ đến lớn .Em xin phép chị cho em chở vợ em đi học .Cô còn tính trêu nó là chưa chắc gì Trân đã chịu đi cùng thì đã bị Thắng cướp lời .

- Chị ba ghét anh Duy mà anh Duy hỏng biết .

Lời nói ngây ngô nhưng sát thương vô cùng lớn .

Thắng bình thường không dám nói nhưng hôm nay có chị hai nó sẽ làm lừng một bữa với cái người mà nó không ưa lại còn hay bắt nạt nó .

Ơ , nhóc nói vậy không sợ anh buồn sao ?Không .

Nó lắc đầu .

Đi chỗ khác, tôi trễ học đừng trách sao tôi đánh mấy người .Lên đây anh chở .Không né ra .Bắc đắc dĩ Duy đành ngậm ngùi lùi xe lại phía sau nhường đường cho Trân đi .

Sau đó cậu cũng chào tạm biệt cô mà đi theo viên kẹo đường của mình .

Ngày hôm nay có lẽ là ngày vui nhất của Trân không thì Duy đã bị đánh cho u đầu từ cái câu cậu kêu cô là vợ rồi .