Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 47




Buổi sáng chúc phúc đi chung vui cho đứa bạn đến chiều cô vẫn đi làm như thường lệ .

Đúng giờ này thường bữa anh sẽ đến nên cô có chút mong ngóng nhưng đồng đồ đã quay lâu hơn ba mươi lần mà bóng anh vẫn chưa thấy suất hiện .

Cô định bụng hôm nay có lẽ anh bận việc gì đó nên không đến .

Nhưng thấp thoáng đã thấy bóng dáng anh suất hiện nơi phía xa xa bên đường .

Do là quán bar với không gian mở nên ở dưới tầng không có gì che chắn lại nằm giữa khu trung tâm sầm uất chuyên dành cho giới trẻ hoặc các đại gia muốn trải nghiệm mà ghé qua nên có thể nhìn thấy phía bên kia đường .

Khi cô nhìn sang chỉ thấy anh đi trước phía sau còn thấp thoáng bóng một cô gái tóc dài, da trắng mang một chiếc váy xanh lá dài đến mắc cá chân .

Khi anh sang đường cũng quay lại nhìn xem cô gái đó có an toàn không .

Cô thấy hết tất cả , lồng ngực như trì trệ cô cảm tưởng mình hít thở không thông nổi, nơi lồng ngực một cảm giác đau nhức đâm chồi .

Cô đã thấy cảnh tượng này nhiều lần ở lúc trước, lúc trước cô còn khinh khi anh tại sao lại làm được như vậy lại có thể quen được nhũng cô gái xinh đẹp đó nhưng bây giờ cô phải ngưỡng mộ ngược lại cô gái đó vì sao có được anh.

Sự đảo chiều cảm xúc này đã làm cô biết được mình đã thích người đó hơi nhiều .

Con người vẫn chăm chăm dõi theo từng bước của chàng trai và cô gái .

Cô gái đó lúc này cũng đuổi kịp anh , tiến lên khoát tay mình vào tay anh .



Cô chỉ chăm chú nhìn hai cánh tay đang khoát vào nhau mà bỏ xót cái biểu cảm trên mặt anh mãi đến khi họ bước vào cửa .

Cô không nghe họ nói gì cả chỉ biết lúc anh đến cửa hình như có nói gì đó mặt anh lúc đó nhăn lại nhưng cô cũng tưởng mình nhìn nhầm anh làm sao có thể cau có với mấy cô gái xung quanh mình anh chỉ cau có với mình cô .

Đối diện với anh bây giờ là hình ảnh cô đang mở to mắt ra nhìn mình, còn anh thì đang khoát tay cô gái bên cạnh .

Có chút chột dạ anh liền gỡ tay Trúc Anh ra làm , làm Trúc Anh phụng phịu không đồng ý .

Đừng có giỡn vợ anh ghen .Em mới là vợ anh . Trúc Anh dậm chân nói với anh .Anh không thèm .

Anh nói lớn nhưng tiếng nhạc rất to nên cô đương nhiên không thấy và anh cũng biết việc đó .

Khi anh tách tay Trúc Anh ra và cố gắng đi gần lại phía cô chỉ thấy cô bĩu môi với mình .

Anh cũng không hiểu hàm ý đó là gì nhìn như đang khinh bỉ anh .

Nè cái bĩu cảm đó là sao hả ?Bĩu cảm gì , anh bị gì vậy ? Cô ngơ ngác hỏi anh .Thì cái bĩu môi vừa rồi ?Tôi làm vu vơ vậy đó sao anh hay để ý quá vậy ?Cô .... đồ mồm mép .Anh đồ nhiều chuyện, đồ vô duyên .Ai cho cô mắng anh ấy hả? . Trúc Anh đi lại hùng hổ quát vào mặt cô làm cô giựt điếng người .Đừng có hỗn Trúc Anh .Anh dù đang đấu khẩu với cô nhưng nhìn hành động vừa rồi của Trúc Anh làm cô hoảng hốt anh mặc dù rất mắc cười nhưng vẫn chỉnh đốn .

Thấy Trúc Anh vẫn còn phụng phịu anh sợ con bé lại nói gì không hay với cô nên mới kéo đi .

Đi thôi .Cô ấy mắng anh . Trúc Anh vẫn cảm thấy không vừa lòng khi anh chấn chỉnh mình .Cô ấy không có mắng anh , cô ấy chỉ đang mắng yêu anh .Vừa nói anh vừa kéo tay Trúc Anh đi mất cái .



Thật ra cái bĩu môi vừa rồi là vì cô hiểu lầm là anh làm bạn gái mình giận nên mới bĩu môi khinh bỉ người không có năng lực dỗ bạn gái .

Còn cái quát vừa rồi cũng nằm ngoài dự đoán của cô .

Hôm nay Nhật Khang đi công việc nên nó nhờ anh đến đón Trúc Anh dùm vì con bé trở lại thành phố này để sinh sống và làm việc .

Anh biết việc Trúc Anh thích mình nên khăng khăng từ chối nhưng vì Nhật Khang không nhờ được ai cả lại sợ con bé không có người quản lại đi chơi bời lung tung, hết cách anh đành phải nhận lời .

Ớ đây đợi anh em về đón không chạy lung tung nó mà biết được nó đánh em nhừ đòn .Anh không ở đây nói chuyện với em à .

Không anh sang phòng anh còn giải quyết công việc, em sang làm phiền thì đừng trách anh .Đáng ghét , em nhớ anh như vậy mà anh không thèm ở lại nói chuyện với em nữa .Trúc Anh thì đang ngồi trên ghế anh thì đang đứng nên bây giờ cô ấy chồm tay lên nắm lấy ngón tay anh mà lắc lắc chẳng khác nào em gái đang vòi quà từ anh trai .

Anh tặc lưỡi

- Con nhỏ này muốn ăn đòn không hả, bỏ anh ra coi .

Anh đang phát hả, Trúc Anh vẫn làm nũng đòi anh ở lại nói chuyện với mình dây dưa một hồi anh cũng là người thắng cuộc .

Tiếng cửa đóng sầm lại

Anh bước ra với gương mặt nóng bừng trên trán còn lấm tấm mồ hôi .

Đúng lúc gặp cô mang khay nước từ dưới lầu đi đến .