Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 3: Sao lại là anh




Hôm nay là ngày cô đến phỏng vấn , cô sẽ được trực tiếp vị giám đốc đó phỏng vấn .

Sáng sớm cô đã dậy chuẩn bị quần áo tươm tất gọn gàng ngắm mình trong gương một lần nữa thấy mọi thứ đã tuyệt rồi cô mới rời đi . Sau đó nhanh chống bắt xe đến công ty đã hẹn .

Do hôm nay cô khá hồi hợp nên ra khỏi nhà khá sớm , đường phố bây giờ còn vắng vẽ , màn sương sớm vừa mới tan mất nhưng vẫn còn vương mùi tinh sương trong không khí , ánh nắng cũng bắt đầu loe lói qua những đám mây .

Cô đang ngồi trước hành lang công tỷ đối diện là căn phòng lát nữa cô sẽ vào để phỏng vấn , tuy là cô đến hơi sớm nhưng cũng đã có một vài người đến trước mình , cô cũng phải đợi mọi người đến đầy đủ và đến lượt mình .

Mọi người cũng dần dần đến đầy đủ , cô cũng quan sát từng lượt từng lượt người đến để phỏng vấn .

Người giám đốc đó cũng đã đến nhưng anh ta bị người trợ lý che mất nên cô không quan sát được khuôn mặt anh ta .

Người trợ lý cũng bắt đầu công việc của mình đọc tên từng người có mặt ở đây .

cô cảm thấy người có chút run rẫy hồi hợp , đây không phải lần đầu cô đi nhưng lần nào cô cũng run như lần nào .

Hai tay đan chặt lấy nhau mồ hôi lạnh từ bàn tay cũng theo đó túa ra không ngừng .

Người này ra lại đến người khác vô căn phòng ấy nãy giờ cũng đón tiếp không ít người rồi . Có điều những người đi ra cô quan sát sắc mặc họ không được tốt lắm .

- Trần Nhã Uyên đâu ạ . Người trợ lý lúc nãy ngó nghiên tìm tên mình vừa đọc .

- Dạ có em . Cô đứng lên từ hàng ghế gần dưới cùng

- Mời chị vào bên trong

- Mời chị ngồi ghế , chị đợi một lát , giám đốc đang bận một xíu ạ .

- Vâng . Nhã Uyên cười cười nhìn theo bóng lưng của người trợ lý vừa quay đi .

Đối diện với cô bây giờ là một bống lưng thẳng tắp phủ lên chiếc áo vest phẳng phiu làm cô cảm giác người này thật phong độ , tóc được hớt gọn gàng lộ ra phần ót cao ráo . Cô đoán được người này rất là đẹp trai luôn .

Sao mà cô may mắn thế mấy người cô gặp toàn là soái ca lịch lãm thế này ?



Nhìn xem kìa ngón tay đang cầm điện thoại đó đi , vừa thon mà lại dài nữa , người này đẹp trai chắc rồi , cô mà được làm chung với người này mỗi ngày chắc cô không thèm nghĩ luôn mất .

Người đang ông kia nghe điện thoại xong vẫn chưa vội gì nói chuyện với cô mà còn chăm chú xem gì đó , đôi tay thon dài lật từng trang giấy , sau đó môi mỏng kéo lên một đường tuyệt mỹ .

Người đàn ông xoay người đối diện với cô nhưng chỉ thấy cô đang cuối đầu cười tủm tỉm gì đó .

Anh quan sát thêm một lúc nhưng cô vẫn chưa ngẫn đầu lên , đôi tay anh khoanh lại trước ngực sau đó lại để trên mặt bàn ngón tay thon dài khỏ lên từng nhịp .

- Ngước mặt lên . Anh cuối cùng cũng lên tiếng trước .

Tế bào thần kinh của cô lúc này dường như ngưng hoạt động nó kéo căng hết mức làm cô cho cơ thể cô cũng không thể phản ứng được chút gì .

<> Cái giọng này là của cái tên đáng ghét đó .

Cô nghĩ trong đầu << không , không thể nào trùng hợp đến như thế , cô không thể nào xuôi xẻo như thế được >>

- Không đẹp trai một chút nào hết . Cô cắn chặt lấy môi mình khẽ lầm bầm

Sau đó lấy hết tình thần ngước lên đối mặt với anh .

- Sao lại là anh nữa ? Cô nhìn anh không mấy thiện chí

- Sao , bây giờ đi xin việc mà thái độ cô như vậy sao ? Giọng anh nghiêm nghị , chân mài cau chặt lại ánh mắt có chút lạnh người .

Cô nhìn anh như vậy có chút không quen , nhưng cô cũng ý thức được mình nói chuyện không phải nên vội thu mình khúm núm

- Tôi xin lỗi ,tôi lỡ lời .

Anh thấy cô khúm núm cũng biết được cô đang bị bộ dạng này của mình làm cho sợ hãi .Nhưng anh vẫn muốn làm như thế <> này anh phải cho biết tay mới được .

- Giới thiệu về bản thân. Anh cuối xuống tay cầm cây viết đánh dấu thứ gì đó tay vẫn trong trạng thái đón nhận câu trả lời từ cô .

- Hả ?

- Tôi kêu cô giới thiệu về bản thân mình ? Giọng anh vẫn như lúc nãy còn nhưng đã thêm chút nóng nảy



Giọng anh hơi lớn làm cô có chút giật mình vội vàng trả lời anh .

- Tôi tên Trần Nhã Uyên , hai mươi ba tuổi , đã có kinh nghiệm làm ở năm công ty khác nhau

- Hai mươi ba tuổi vậy cô ra trường khi nào mà hiện tại đã làm ở 5 công ty khác nhau ?

Anh nhíu mài hỏi lại

- Tôi vừa ra trường được 1 năm thôi . Giọng cô hơi nhỏ đây là nổi ô nhục của cô mà anh ta còn hỏi nữa .

- Ha vừa ra trường được một năm mà cô đã nhảy 5 công ty khác nhau cô đúng là có năng lực .

Anh khinh khỉnh nhìn cô , miệng cũng hiện lên nét giễu cợt

Nhưng cô không thấy được biểu cảm đó của anh ,cô đơn giản đến mức tưởng anh khen mình thật .

- Cảm ơn anh đã khen .

Anh nghe cô nói thì muốn bật cười thật lớn .

Không biết có thù từ kiếp nào mà hôm nay anh hành cô ra bã luôn , anh phỏng vấn cô lâu hơn người khác gấp hai lần . Trước khi buông tha cho cô về anh còn nói với cô một câu làm cô cảm thấy bị anh xem nhẹ .

- Với kinh nghiệm và thái độ như thế này , cô không phù hợp với vị trí mà tôi đã đưa ra . Mời cô về cho .

Không những như vậy anh còn làm hành động tiễn cô về .

Cô lúc này đã tức đến mức nghẹn cả cổ họng nhưng cũng không biết phải làm sao với anh nên chỉ đành gật đầu ,bộ dạng thất thỉu đi ra khỏi căn phòng .

Vừa đóng cửa lại cô năm chặt tay mình thành nắm đấm hít cô lúc này rất muốn chửi thề một câu , anh ta ghét cô thì nói .

Việc gì phải mượn việc công mà trả thù riêng . Cô khinh , khinh chết anh ta .

Cái tên đó rất rất là đáng ghét , nhưng mà đãi ngộ ở đây quá tốt mặc dù nếu sếp cô là tên đó thật thì cô cũng ráng bấm bụng mà làm . Nhưng mà cái tình thế này chắc là không được rồi .