Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 27




Khi anh đến, đã thấy mẹ mình đang nắm lấy tay nói gì đó cô thì mĩm cười với bà .

Không biết do chột dạ hay thế nào đó cô cứ cảm nhận được một luồng sát khí phẫn nộ từ người anh phát ra . Từ khi anh bước vào đến giờ cô không dám ngước lên nhìn anh lấy một lần .

-

Mọi người gọi món rồi, còn chả thèm hỏi ý anh .

Uyên này con đã có bạn trai chưa .

Dạ chưa ạ

- Thế ....con thấy thằng Khôi nhà bác thế nào ?

- Dạ anh ấy rất tốt ạ là một người siêu tốt bụng luôn .

Bà cười tít cả mắt khi nghe cô nói về con trai mình như vậy nhưng ý mà bà muốn hỏi cô không chỉ đơn giản như vậy.

- Vừa hay thắng Khôi nhà bác nó cũng chưa có người để trong lòng nếu không chê thì bác muốn hai đưa làm quen di nhau

- Phải đó .

- Phải cái gì mà phải con không đồng ý, nhà mình như thế nào con dâu ít nhất cũng phải là người gia giáo chứ không phải người tùy tiện .

Anh cảm thấy bực dọc khi nhìn cô e thẹn nghe mẹ mình làm mai làm mối cô cho Minh Khôi .

Nhưng anh nào đâu biết lời nói này đã làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của cô .Dạ sếp con nói phải ạ, con và anh ấy không hợp với nhau đâu ạ hơn nữa còn

chỉ xem anh ấy như anh trai mình .

Bà Thu khẽ liếc thằng con trai quý tử của mình . Thằng này bà chưa nói tới đâu nhá . Nói thì hay lắm chớ mấy đứa bạn gái của anh, dù không dẫn về nhà bao giờ nhưng anh quen ai bà điều rõ cả và không một đứa nào bà thấy vừa mắt .

- Con nói hay lắm chứ mấy đứa mầy từng quen mẹ chã chấm được đứa nào, gia giáo môn đăng hộ đối hay không mẹ không quan tâm chỉ cần nó tốt là được rồi .



Anh bực dọc bỏ ra ngoài không thèm điểm xỉa đến lời bà nói nữa .

Ông Minh nhìn theo mà tức đau cả ngực .

- Cái thằng thiệt tình, con đừng để ý lời nó nói .

Dạ vâng .

Dù nói vậy nhưng ánh mắt cô đã đượm buồn, đúng nhà cô không gia giáo càng không phải là gia cảnh đàng hoàng nhưng không hiểu sao khi nghe anh nói mình như vậy cô có chút đau lòng .

Bên ngoài anh cảm tức giận bực dọc không rõ nguyên nhân cuối gầm mặt đi trong vô định đột nhiên đụng phải một người nọ .

- Không sao chứ ? Tôi xin lỗi tôi thật không cố ý

Anh đưa tay kéo lấy cô gái vừa rồi mình vô tình đụng phải .

- Không sao đâu mà nhưng hình như tay tôi bị xước rồi thì phải .

Cô gái cảm nhận được vẽ rát ở tay mới phát hiện tay mình bị trầy một mảng tuy không quá to nhưng đã nhuốm máu .

Anh thấy vậy thì lấy một miếng băng gạc từ túi áo mình gỡ ra dán vào vết thương giúp cô .

Cô gái đó nhìn anh trong giây phút bẽn lẽn ngày ngùng dần xuất hiện nhiệt cảm nơi khuôn mặt cũng làm da cô trở nên đỏ hơn .

- Cảm ... cảm ơn anh .

- Cảm ơn gì chứ ? Là tôi đụng phải cô trước cô không trách mắng đã là tốt rôi.

Giọng anh từ tốn, nổi tức giận lúc nảy cũng đã biến đi từ lúc nào .

- Tôi phải đi rồi, tạm biệt cô nhé !

- Anh .... Anh có thể cho tôi biết tên được không ?



Giọng cô gái gấp gáp khi thấy anh bóng dáng anh dần xa mình .

Không cần thiết đâu ... nếu có duyên gặp lại tôi sẽ cho cô biết nhé .

Anh mĩm cười thật tươi kèm theo cái nháy mắt phong lưu .

- Chết thật chứ, người đâu đẹp thế ! . Cô gái khẽ cảm thán lấy một câu .

Nhưng chỉ biết tiếc nuối thôi lướt qua nhau một lần là đã có duyên lắm rồi .

Về phần anh sau khi rời khỏi chỗ đó thì đi đến một chỗ khuất người, lấy ra điếu thuốc lá kẹp vào giữa hai ngón tay mình đưa lấy chiếc bật lửa để tạo nhiệt cho điếu thuốc .Làn khói nhanh chống được bay ra, lâu lắm rồi anh mới đụng đến thuốc lá, thứ này chẳng tốt lành gì ngược lại còn rất độc hại nhưng mỗi khi cảm giác bí bách khó chịu một điều gì đó anh lại lôi nó ra .

Từng hơi này đến hơi khác, làn khói này biến mất đến làn khói khác nhưng đâu đó trong lòng vẫn còn rất khó chịu . Anh không biết tại sao gần đây mình rất thường như vậy mà hầu như điều là vì người phụ nữ chết tiệt đó .

- Anh ... anh hút thuốc sao ?

Giọng nói trong trẻo phát ra từ sau lưng mình, khỏi cần nói anh cũng biết đó là ai, nhắc tào tháo tào tháo liền đến .

- Ra đây làm gì vô mà nghe mẹ tôi làm may cô cho Minh Khôi ấy .

Anh vùi lấy điều thuốc xuống vách tường bên cạnh xoay người đối diện với cô.

Cô thấy anh có vẽ tức giận điều đó nhưng không tài nào đoán ra được .

Vừa rồi lâu quá không anh trở lại ba mẹ anh cũng sốt ruột thấy vậy cô mới đề nghị để mình đi tìm anh .

- Sao anh lại hút thuốc chứ ...thứ đó thật sự không tốt .

- Thì sao ? Muốn quản chuyện của tôi à .

Ánh mắt anh bây giờ nhìn cô lạnh như băng khiến cô có chút lạ lẫm bình thường tuy anh hung dữ với cô nhưng bao giờ nhìn cô với đôi mắt như thế này.

Vừa rồi thấy làn khói phát ra từ người anh làm cô có chút cả kinh, cô nghĩ anh sẽ không bao giờ tiếp xúc với mấy thứ này nhưng cô sai rồi cô nào biết mấy thứ này theo anh suốt cả những năm tháng cuồng ngông ở tuổi trẻ, về sau anh thấy mình cũng đã trưởng thành nên mấy cái thứ đàm đúm tuổi trẻ anh đã gạc bớt rồi .