Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 32: Vũ Đạo ghé thăm nhà




Buổi sáng ngày thứ sáu, Vũ Đạo vừa bước vào giảng đường, vẻ mặt u ám đến dị thường, anh ta không nói nhiều lời bắt đầu vào bài giảng luôn. Được nửa tiết học, đột nhiên chuông điện thoại của ai đó không biết sống chết thế nào lại vang lên. Vũ Đạo đen mặt quay đầu lại, đẩy đẩy gọng kính rồi từ từ quay người, híp mắt lướt qua sinh viên đang hoảng hốt tắt điện thoại đi, lành lung nói:

“Nếu như là điện thoại Bill Gates gọi cho em thì tôi sẽ tha thứ!”

Bạn sinh viên kia bắt đầu toát mồ hôi, Vũ Đạo lại tiếp tục nói: “Nếu không phải ông ấy, thì điện thoại của Hồ Cẩm Đào cũng được.”

Đây không phải là tuyên bố tử hình cậu sinh viên kia sao!

Giọng điệu thản nhiên của Vũ Đạo lập tức chuyển thành phẫn nộ: “Nếu không phải là điện thoại của bọn họ thì em có việc gì gấp nào, nhất định phải mở điện thoại trong giờ của tôi sao?”

Chúng tôi đều bị khí thế của Vũ Đạo dọa cho ngây người, từ trước đến giờ chưa bao giờ anh ta tức giận như vậy, bọn tôi vẫn nên sớm chuẩn bị cúc vàng cho cậu sinh viên kia thôi. Có điều chuyện kỳ lạ là, Vũ Đạo ngừng một lát rồi nhìn tôi, hình như lại nhớ ra chuyện gì đó, quay người tiếp tục giảng bài. Cậu sinh viên kia thấy mình không hiểu sao lại thoát được một kiếp, vội vàng lau mồ hôi trên trán.

Có lẽ lúc này đám sinh viên đã có cảm giác khủng hoảng rằng hôm nay sẽ có rất nhiều bài tập, lúc sắp hết giờ, đám nam sinh ra hiệu bảo cậu sinh viên lần trước hi sinh cuốn PLAYBOY nhanh chóng lấy tạp chí ra. Quả nhiên bọn họ bị Vũ Đạo phát hiện đúng như những gì mình muốn, Vũ Đạo nặng nề bước chân đến đó, cầm lấy cuốn tạp chí, không thèm liếc mắt một cái, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ. Gì đây? Động tác này sao lại quen thế nhỉ!

Nam sinh kinh ngạc hô lên: “PLAYBOY của tôi!”

Vũ Đạo cũng sững người, nhanh nhẹn nói: “Tan học!”

Nói xong, anh ta bước ra khỏi giảng đường đầu tiên. Đám sinh viên đi đến an ủi sinh viên kia, mặc dù hi sinh một cuốn tạp chí nhưng dù sao cũng đã thành công trong việc làm cho Vũ Đạo không giao bài tập về nhà. Có điều nam sinh bị ném mất tạp chí kia lại hậm hực nhìn chằm chằm vào tôi. Không phải chứ, sau này người khác ném sách lại vẫn đổ lỗi lên đầu tôi à!

Chúng tôi đi xuống tầng, đến cửa khoa thì thấy trên người Vũ Đạo có dính mấy cái lá, trong tay cầm cuốn PLAYBOY! Tôi ngất đây! Anh ta lao ra khỏi giảng đường đầu tiên là để chạy đến vườn hoa lượm sách sao. Sớm biết thế thì trước đó đừng có tàn khốc như vậy chứ?

Lúc tôi còn đang ngẩn ngơ thì Vũ Đạo đã bắt lấy tôi, nói: “Vừa hay! Tôi có chuyện tìm em đây!”

“Vừa rồi người có điện thoại đổ chuông, và người xem tạp chí cũng không phải là em mà!” Hôm nay tâm tình anh ta không tốt, tìm tôi chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp!

“Biết rồi, tôi có việc khác tìm em!” Nói xong, anh ta kéo mạnh tôi vào quay về giảng đường.

Đến đó, tôi cẩn thận hỏi Vũ Đạo: “Thầy tìm em có chuyện gì vậy?”

“Em còn nhớ mình từng nợ tôi một bữa cơm chứ.”

Tôi gật gật đầu.

“Thời gian hẹn là tối nay, địa điểm… là nhà em!”

“Hả?” Tôi kinh ngạc, “Vì sao lại phải là nhà em? Bố mẹ em ở nhà cả đấy!”

“Không sao, ăn cùng bố mẹ em đi!”

“Em không chấp nhận việc ghé nhà!” Sớm biết vậy thì đã không đồng ý để anh ta quyết định thời gian và địa điểm rồi.

“Không phải là thăm nhà, là em mời tôi ăn cơm ở nhà!”

“Có chết em cũng không đồng ý!” Thái độ của tôi rất cương quyết.

Vũ Đạo vỗ đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, hôm nay tôi quên không giao bài tập về nhà rồi, hay là theo yêu cầu của em, cho bài tập không quá đơn giản nhỉ. Việc này phải làm thế nào cho tốt đây? Hay là thế này, để em sắp xếp đi giao bài tập cho các bạn trong khoa nhé!” Vũ Đạo nói xong, cười xấu xa đợi phản ứng của tôi.

Tôi hậm hực liếc nhìn anh ta, không cam lòng nói: “Có phải là mời thầy đến nhà em ăn cơm là không có bài tập không?”

“Bạn học Vưu à, em đúng là thông minh, theo học lớp Điện từ học của tôi đúng là không uổng mà.” Vũ Đạo vỗ đầu tôi nói.

Anh đi chết đi! Kiếp này có lẽ điều sai lầm nhất của tôi chính là theo học lớp Điện từ học của anh! Tôi hừ một tiếng với Vũ Đạo, tức giận quay người bỏ đi, chợt nghe thấy Vũ Đạo ở đằng sau lớn tiếng dặn dò tôi: “Chiều tôi sẽ gọi điện cho em!”

Tôi cũng chẳng thèm quay đầu lại mà bỏ đi mất hút.

Vì sao tôi là sinh viên còn anh ta lại là giáo viên chứ? Ông trời ơi, ông nhẫn tâm nhìn một sinh viên đáng thương như con ngày ngày bị tên thầy giáo cầm thú đó chèn ép sao?

(Ông trời: Nhẫn tâm chứ!)

Giữa trưa, càng nghĩ càng thấy không ổn, hôm qua bác sĩ Trương vừa đến nhà tôi, hôm nay Vũ Đạo lại giở trò đòi đến, rốt cục là làm sao vậy? Hôm qua bác sĩ Trương đến nhà tôi đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi vội vàng gọi điện cho mẹ nhưng lại nghe thấy mẹ khen bác sĩ Trương không tiếc lời, nói sau này phải cảm ơn anh ta thật nhiều, còn nói anh ta là đại quý nhân của tôi! Bác sĩ Trương, anh cho mẹ tôi uống thuốc gì vậy?

Tôi lại đi đến bệnh viện tìm bác sĩ Trương. Bác sĩ Trương thấy tôi, mời tôi ngồi xuống còn nhiệt tình hơn cả trước kia. Tôi còn chưa kịp hỏi anh ta thì anh ta đã lên tiếng trước: “Tiểu Dung à, em thật may mắn vì có được người mẹ như vậy!”

Tôi cười gượng một tiếng, “Vậy sao? (Em không thấy thế.) Hôm qua ở nhà em thế nào?”

“Cực kỳ tốt! Lâu lắm rồi tôi không thấy vui vẻ như vậy!” Bác sĩ Trương thành thật nói.

Cũng phải, một tay bắt thú như bác sĩ Trương và một người dạy thú như mẹ tôi, xét trên một góc độ nào đó thì chắc hẳn có rất nhiều tiếng nói chung!

“Bác sĩ Trương, ngoài việc bàn về bệnh tình của con chó nhà em, anh với mẹ em còn nói chuyện gì đặc biệt không?” Tôi vẫn thấy rất bất an.

Bác sĩ Trương cười bí ẩn, nói: “Tiểu Dung à, rồi em sẽ biết nhanh thôi.”

Sau đó, mặc cho tôi có gặng hỏi như thế nào, bác sĩ Trương cũng không cho tôi biết, vậy nên tôi đành phải thất vọng rời đi, đi được mấy bước lại nghe thấy bác sĩ Trương hô lên ở sau lưng: “Tiểu Dung, ở cửa nhà em có một bà cụ họ Trương cực kỳ vui tính, tôi và bà ấy nói chuyện rất vui!”

Tôi vừa nghe thấy tên bà Trương thì chân đã lảo đảo, coi như không nghe thấy gì, chạy mất hút. Bác sĩ Trương và bà Trương đã biết nhau như vậy rồi, nếu như hai người bọn họ liên thủ lại… hậu quả đúng là không thể tưởng tượng được!

Buổi trưa, nhận được điện thoại của Vũ Đạo, hai người chúng tôi gặp nhau ở cổng trường. Tôi miễn cưỡng nói với Vũ Đạo: “Đi xe bus! Mỗi người tự chuẩn bị tiền lẻ, mời anh ăn cơm chứ không nói là trả cả tiền vé xe!”

(Xe bus của Thiên Tân tự động thu tiền, một đồng rưỡi một người!)

Tôi tìm được một đồng và năm xu, Vũ Đạo mò cả nửa ngày mới tìm được hai tờ một đồng, tôi lườm anh ta một cái, cất tiền vào túi áo, dĩ nhiên tôi không đồng ý hai người trả chung ba đồng với anh ta rồi. Vũ Đạo cười, anh ta cũng không để ý. Nhìn xung quanh, lúc này vừa hay có một người ăn xin đến xin tiền, anh ta cười rồi thương lượng với người ăn xin kia: “Tôi có thể cho cậu năm xu, nhưng tôi không có tiền lẻ, tôi đưa cậu một đồng, cậu tìm cho tôi năm xu đi, nếu không tôi không cho được!”

Người ăn xin kia đầu tiên ngẩn ra, sau đó lấy từ trong bát tiền của mình ra năm xu đổi tờ một đồng với Vũ Đạo. Vũ Đạo cầm năm xu đắc ý cười với tôi.

“….” Đồ cầm thú nhà anh! Đúng là việc gì anh ta cũng có thể làm được!

Xe bus đến, trên xe có rất nhiều người, Vũ Đạo đỡ tôi đến một chỗ khá rộng rãi, dùng cơ thể chắn những người khác lại, đứng trước người anh ta, xung quanh tôi không phải chen chúc nữa, cũng có chút ngại ngùng nên cố tình đứng quay lưng lại, tránh để anh ta nhìn thấy mặt tôi.

“Xuống ở trạm nào?” Vũ Đạo hỏi phía sau tôi, bởi vì đứng quá gần nên anh nói như thổi hơi vào tai tôi, tôi thấy ngứa ngứa, tim không kiềm chế được đập nhanh hẳn lên, ấp úng nói: “Đến rồi… sẽ nói với anh!”

Cả đường không nói lời nào. Lúc này, xe đột nhiên phanh gấp, tôi đứng không vững, đập mạnh đầu vào lòng Vũ Đạo. Vũ Đạo một tay ôm lấy lan can, tay kia nhanh chóng đỡ tôi, ôm trọn tôi vào lòng. Còn tôi, giây phút tiếp xúc với vòng ôm ấm áp của anh ta, tái tim đập loạn, đầu óc trống rỗng. Đợi xe ổn định, tôi vội vàng đứng lại. Vũ Đạo đúng lúc cũng thả lỏng cánh tay đỡ lấy tôi, xoa xoa chỗ ngực bị tôi đụng phải, trêu đùa nói: “Em đụng vào làm tim tôi đập thình thịch thình thịch rồi đây này.”

Câu nói đùa của anh ta lại khiến mặt tôi thoáng đỏ lên. Vũ Đạo thấy tôi đỏ mặt, đầu tiên có một giây kinh ngạc, sau đó thành cười cười. Còn tôi sợ bị anh ta cười nhạo nên lời nói mắc ở cổ họng nửa ngày vẫn không biết nên phản bác lại thế nào, cuối cùng đành thở dài một tiếng, ấm ức quay đầu đi, tiếp tục quay lưng về phía anh ta. Vừa rồi đúng ra nên mắng anh ta một trận ra trò mới đúng, đúng là không có tiền đồ mà!

Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới bến, vừa xuống xe, tôi liền không khách khí hỏi Vũ Đạo: “Này, lát nữa thầy sẽ nói thế nào với bố mẹ em đây!”

Nghĩ đến việc bố mẹ gặng hỏi chuyện sao lại đưa một người về ăn cơm là tôi lại đau đầu.

“Nếu em thấy ngại, vậy tôi nói là mình đến thăm nhà nhé.”

“Thầy nói đến thăm nhà, mẹ em sẽ không giữ thầy ăn cơm đâu, đến lúc đó thầy đừng đòi bữa khác đấy nhé!” Đối đã với thầy giáo cầm thú, nhất định phải thận trọng!

“Em yên tâm, lần cam kết này, kể từ lúc đến nhà em coi như đã được thực hiện rồi!” Có lần nào anh khiến tôi yên tâm chứ?

Đi đến cổng nhà, nhìn thấy bà Trương, tôi lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu toàn diện. Lần này bà Trương lại không đặt sự chú ý lên người tôi, bà cười ha ha nhìn thẳng Vũ Đạo: “Cậu là cha của con Vưu Dung phải không!”

Tôi suýt chút nữa thì ngã xuống đất, bà Trương ơi bà đúng là ‘lời chưa làm kinh động người khác thì thề chưa yên’ mà! Cháu vẫn còn trong độ tuổi chưa được phép kết hôn ở Thiên Tân đấy ạ, chẳng lẽ nhìn cháu thật sự già như mẹ trẻ con sao? Bà Trương à, càng ngày bà càng làm tổn thương người ta trong vô hình đấy ạ! Tôi kéo Vũ Đạo định bỏ đi, Vũ Đạo lại gỡ ra, đi đến chỗ bà Trương, cúi người, cười vui vẻ nói: “Bà là bà Trương phải không ạ?”

Không phải chứ, thì ra bà Trương là nhân vật nội tiếng như vậy sao!

Bà Trương cẩn thận đánh giá Vũ Đạo, “Hôm qua anh chàng bác sĩ kia là anh trai cậu phải không?”

Anh trai? Ai vậy? Bác sĩ Trương sao? Tôi nghi ngờ nhìn về phía Vũ Đạo, lại thấy Vũ Đạo cười gật gật đầu. Tin tức cực kỳ chấn động đây! Thì ra bác sĩ Trương lại là Võ Đại Lang mô hình kiểu mới!

Bà Trương thở dài một tiếng, nói giọng cực kỳ tiếc nuối: “Bà và anh cậu nói chuyện rất hợp, chỉ có một điểm bà không thể khuyên nổi nó. Lúc về cậu khuyên người anh bác sĩ của cậu nhé, Vưu Dung lớn lên trong sáng xinh xắn như vậy, ngàn vạn lần đừng để cậu ta phá hỏng vẻ đẹp đó!”

Xinh xắn?! Bà Trương ơi trước giờ cháu vẫn hiểu nhầm bà, thì ra trong lòng bà, cháu lại hoàn mỹ như vậy! Không biết là vì quan điểm thẩm mỹ của bà, hay là vì bản thân cháu không cẩn thận lại hợp ý với hợp thẩm mỹ của bà đây!

Tôi kéo Vũ Đạo nhanh chóng rời đi, bà Trương hô lên sau lưng: “Vưu Dung, sau này cháu nhất định phải sinh con trai nhé!”

“Vì sao?” Tôi không nén được quay lại hỏi một câu.

“Đứa trẻ đó sẽ giống cháu lắm, cũng giống Triệu Bản Sơn nữa.”

“….”

Triệu Bản Sơn, ông mau ký tên cho bà Trương đi, ông cứ coi như làm việc tốt để cứu cháu đi mà. Bà Trương à, cháu không biết là bà lại cố chấp lưu danh tướng mạo của cháu muôn đời như vậy đấy!