10.
Ngô tri phủ quả là người cẩn trọng, dù lời đã nói đến nước này, ông ta vẫn không lộ sơ hở, chỉ đích thân đưa chúng ta đến nơi nghỉ chân, còn luôn miệng cáo lỗi.
Trì Ngọc Bạch chẳng mấy để ý đến ông ta, kéo ta vào phòng, rồi không bước ra ngoài nữa.
Ngay cả nơi ở này, cũng được chọn dưới mức tiêu chuẩn thông thường, khiến người ta nghi ngờ, phải chăng đã trách lầm Ngô đại nhân?
Có lẽ nhìn ra sự nghi hoặc của ta, Trì Ngọc Bạch khẽ cười: “Đó là một con cá lớn, phải thả dây dài câu. Bữa tối chưa ăn gì, nàng có đói không? Ta sai người đi mua chút gì đó.”
Ta vội xua tay, giờ trong phòng chỉ còn hai chúng ta, ta đã đủ căng thẳng rồi, nào còn bụng dạ đâu mà ăn.
“Không đói, mấy người Lạc Lạc đang ở đâu, có cần đi gặp họ không?”
Trì Ngọc Bạch lắc đầu, vẫn sai người đi mua một đống món nghe đã thấy đắt tiền, rồi giải thích với ta: “Họ ở nơi khác, tiện cho việc điều tra ngầm. Nàng yên tâm, Lục đệ sẽ chăm sóc nàng ấy chu đáo.”
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác khác lạ, người này thật kỳ quái, thê tử mình ở riêng với đệ đệ, dù là vì đại cuộc, nhưng hắn lại chẳng hề sốt ruột.
Xem ra Lạc Lạc nói không sai, hắn nhất định không xem nàng ấy là thê tử, vẫn là phải sớm nghĩ cách hòa ly mới được.
Biết rằng đêm nay có thể phải ở chung một phòng với hắn, ta có chút bối rối.
Để xua tan không khí ngượng ngùng, đành phải tìm chuyện để nói: “Vậy mà người lại sai người mua nhiều món ăn như thế, hai chúng ta chắc chắn không ăn hết, há chẳng phải lãng phí sao?”
Hắn nhún vai, tỏ ra ung dung: “Một kẻ ăn chơi trác táng nếu không tiêu xài hoang phí, chẳng phải là không hợp lý sao? Không chỉ vậy… đêm nay, e rằng Lục đệ muội còn phải hy sinh thêm chút nữa.”
11.
“Hy sinh” mà Trì Ngọc Bạch nói, đối với ta mà nói, quả thật là một sự hy sinh to lớn.
Ăn tối xong, hắn chỉ vào cái bóng đen co rúm ngoài cửa, ghé sát tai ta nói nhỏ: “Con cá lớn rất cẩn thận, còn phái người đến nghe lén. Lục đệ muội… e rằng phải phát ra chút âm thanh mới được.”
Ta hiểu được ý sâu xa trong lời hắn, ngay lập tức có chút mặt đỏ tai hồng, muốn giả vờ không hiểu để qua chuyện, lắp bắp hỏi:
“Âm… âm thanh gì?”
Hắn không trả lời thẳng, mà lại nhướn mày hỏi ta: “Lục đệ muội lúc nãy ở nhà Ngô tri phủ diễn rất xuất thần. Chẳng lẽ, thật sự đã từng đến Xuân Phong Lâu?”
Ta sởn cả da gà, trong bầu không khí này, hắn thế mà còn hỏi những câu như vậy.
Để phá vỡ bầu không khí có chút khó nói này, ta đành cắn răng đáp: “Từng tò mò, nữ cải nam trang đi xem.”
Đủ gây sốc rồi chứ?
Đừng lại gần nữa a a a!
Nhưng hắn dường như không nhận ra sự lúng túng của ta, ngược lại còn tiến gần hơn: “Đi cùng Thái tử phi sao? Hai người tình như tỷ muội, tình cảm thật tốt. Làm phu quân của hai người, rất dễ sinh lòng ghen tuông.”
Ta lùi một tấc, hắn lại tiến một thước, lúc này gần như đã ở phía trên ta, nhưng hắn vẫn biết giữ chừng mực, không đè lên ta, chỉ là nếu có người ngoài nhìn vào lúc này, chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta đang làm chuyện gì mờ ám.
Ta dùng tay chống lên vai hắn, lo lắng kêu to: “Điện hạ, nếu Thái tử phi biết người như vậy, nhất định sẽ hòa ly với người!”
Hắn lại không hề nao núng, kéo dài giọng nói, khiến người ta nghe thấy mà đỏ mặt tía tai: “Vậy thì cứ hoà ly thôi.”
Nói xong, hắn lại hạ thấp giọng, dùng âm thanh chỉ hai chúng ta mới nghe thấy được mà khẽ hỏi: “Vậy Lục đệ muội… có phải cũng muốn hoà ly không?”
Ta bị hắn hỏi bất ngờ, đang ngơ ngác, hắn đã đưa tay nhẹ nhàng véo vào eo ta, khiến ta không nhịn được khẽ rên một tiếng.
12.
Mặt ta bỗng chốc đỏ bừng, tuy ý thức được hắn có thể đang đánh lừa kẻ nghe trộm, nhưng thân thể vẫn không khỏi run rẩy.
Không biết có phải nhận ra sự khác thường của ta hay không, hắn nghiêng người buông ta ra, trong mắt một mảnh thanh minh: “Oan ức Lục đệ muội rồi, vừa rồi bất đắc dĩ mạo phạm, mong thứ lỗi. Người đã đi rồi, hẳn là sẽ không quay lại nữa.”
Ta ôm lấy ngực đang đập thình thịch, lùi ra xa hắn một đoạn, co rúm ở góc giường để bình ổn tâm tình.
Căn phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường, cả đêm nay phải làm sao đây?
Đang suy nghĩ, Trì Ngọc Bạch đã nằm xuống mép giường, giữa chúng ta cách một khoảng trống lớn.
Dưới ánh trăng, ta thấy hắn nhắm mắt, hàng mi dài như cánh quạt khẽ run, yết hầu chuyển động, cả người được ánh trăng phủ một lớp bạc nhàn nhạt, đẹp đến kinh người.
“Oan ức Lục đệ muội cùng ta chung giường vài ngày, ta mà nằm dưới đất e sẽ bị người phát hiện, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, sẽ hỏng hết đại sự. Nàng yên tâm, ta chỉ nằm ở mép giường, sẽ không qua đó.”
Ta đỏ mặt đáp một tiếng “dạ”, trong lòng thầm niệm “Xin lỗi Lạc Lạc” mấy lần, rồi cuộn tròn trong chăn, nép sát vào tường, không dám nhúc nhích nữa.
Lúc đó ta nào biết, cùng thời khắc ấy, Sở Tinh Lạc cũng đang ngửa mặt lên trời than thở: “A Ngưng, ta có lỗi với ngươi quá…”
13.
Trằn trọc nửa đêm, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngày hôm sau mở mắt ra, trước mặt bỗng xuất hiện một gương mặt tuấn tú phóng đại, đang nghiêng đầu, mày mắt cong cong nhìn ta cười.
Đầu ta oanh một tiếng, vừa định mắng to đồ háo sắc, thì chợt nhận ra chính mình đã lăn tới mép giường, tay chân còn bám chặt lấy hắn, nhất quyết không buông.
Còn Trì Ngọc Bạch toàn thân cứng đờ đang co rúm ở mép giường, một chân sắp rơi xuống đất, nhưng không dám động đậy.
Ta vội buông tay nhảy dựng lên, lảng tránh ánh mắt hắn đang mỉm cười, cố tình nói sang chuyện khác: “Giờ nào rồi, hôm nay có việc gì phải làm không?”
Trì Ngọc Bạch vươn vai duỗi chân, cũng ngồi dậy: “Không vội, có thể ngủ thêm chút nữa, công tử bột mà không ngủ đến mặt trời lên cao ba sào mới dậy thì thật không hợp lý.”
Ta thầm nghĩ còn ngủ được nữa sao, ta chỉ ước gì bay ngay về kinh thành, cách huynh đệ bọn họ càng xa càng tốt.
Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng, mãi đến giữa trưa, hắn mới chậm rãi đứng dậy mở cửa, bên ngoài đã có người của Ngô đại nhân đợi sẵn.
“Điện hạ có muốn đi xem đê không, tiện thể thăm hỏi dân chúng bị nạn?”
Trì Ngọc Bạch không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ phất tay tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Việc cứu trợ đã có Lục đệ lo liệu, đám điêu dân đó có gì đáng xem? Thà đi dạo phố xem có gì hay ho còn hơn. Đêm xuống, gấm vóc Thông Châu trứ danh thiên hạ, bản cung sẽ dẫn nàng đi may vài bộ y phục đẹp.”