Đổi Phu Quân - Đào Hoa Vị Độ

Chương 1




1.

Ta và Sở Tinh Lạc là đôi khuê mật như hình với bóng, gia thế hiển hách, danh tiếng lẫy lừng.

Thái tử và Lục hoàng tử, con ruột của Hoàng hậu, đã đến tuổi thành gia lập thất, bà bèn mở Bách Hoa yến đích thân chọn con dâu vừa ý.

Thái tử giỏi văn chương, đức tài vẹn toàn, việc trị quốc an bang không hề khó khăn.

Lục hoàng tử giỏi võ nghệ, một cây trường thương múa đến xuất thần nhập hóa, từng đánh đuổi quân địch hơn tám trăm dặm.

Hai vị đều là lang quân hiếm có, lại thêm thân phận đích xuất, nên biết bao gia đình quyền quý muốn kết thông gia.

Các quý nữ của thế gia cũng ra sức thể hiện, đua nhau khoe sắc ở Bách Hoa yến, thật náo nhiệt.

Ta và Sở Tinh Lạc cũng đã đến tuổi cập kê, ghé tai nhau thì thầm: “Thế nào? Hai vị này đều là nhân trung long phượng, có gả không?”

Sở Tinh Lạc phe phẩy chiếc quạt lụa, nheo mắt: “Ngươi thấy sao? Ngươi gả ta cũng gả!”

Đã quyết chí, hai ta dốc hết sức mình, thi triển sở trường.

Ta từ nhỏ đã tập võ, đặc biệt giỏi cưỡi ngựa bắn cung, kéo cung, bách bộ xuyên dương, thắng được tràng pháo tay tán thưởng của tất cả mọi người.

Sở Tinh Lạc được phụ thân chỉ dạy, tinh thông âm luật, một khúc cổ cầm dư âm còn văng vẳng, mọi người có mặt đều chìm đắm trong dư vị.

Chúng ta nhìn nhau mỉm cười, nhất định phải được.

Yến tiệc tàn, Hoàng hậu quả nhiên vui vẻ, lấy ra hai cây trâm vàng đặt trước mặt chúng ta: “Hai tiểu cô nương đều tài sắc vẹn toàn, rất được lòng bản cung. Đây là hai cây trâm do thợ lành nghề trong cung chế tác, bản cung muốn tặng cho hai người. Hai ngươi không bằng chọn trước xem thích cây nào?”

Ta và Sở Tinh Lạc liếc nhìn nhau, trong lòng tựa như gương sáng.

Một trong hai cây trâm vàng này được chạm khắc hình phượng hoàng sống động, rõ ràng là dành cho người được chọn làm Thái tử phi.

Cây còn lại kiểu dáng bình thường, chọn cây này dĩ nhiên sẽ phải gả cho Lục hoàng tử.

Đồ tốt tất nhiên phải dành cho tỷ muội trước, đường cho nàng, ta sẽ mở.

Ta đưa tay ra trước, chọn chiếc trâm vàng bình thường, cung kính cúi đầu: “Cảm tạ Hoàng hậu nương nương đã yêu mến, chiếc trâm này thanh nhã, giản dị nhưng lại chạm khắc tinh xảo, Vãn Ngưng thường ngày múa đao múa kiếm, rất thích hợp.”

Hoàng hậu gật đầu, hài lòng nói: “Tốt lắm, là một cô nương hiểu chuyện.”

2.

Sở Tinh Lạc được ban hôn cho Thái tử, hai người trai tài gái sắc, tâm đầu ý hợp, được truyền tụng là giai thoại.

Còn ta đã đính ước với Lục hoàng tử, chuyện cây trâm phượng hoàng vàng lan truyền, tiếng thơm của ta càng thêm vang dội.

Ngày đại hôn được định cùng một ngày, Đế Hậu thân lâm, chưa từng có cảnh tượng náo nhiệt như thế.

Phủ Thái tử và phủ Lục hoàng tử chỉ cách một bức tường, trong viện có cửa thông nhau.

Ngày đại hôn, nam nhân ở tiền viện tiếp khách, hai chúng ta lén gặp nhau trong tân phòng.

Sở Tinh Lạc đổi sang một chiếc quạt lụa thêu mẫu đơn, phe phẩy tạo ra tiếng gió vi vu: “May mà ở gần nhau, sau này gặp nhau sẽ tiện hơn.”

Ta vén khăn voan lên đỉnh đầu, tiện tay lấy một hạt đậu phộng lăn trên giường, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng nàng, gật đầu tán thành: “Hơn nữa còn là huynh đệ cùng một mẹ, vĩnh viễn ở bên nhau!”

Đến giờ lành, chúng ta trở về tân phòng của mình.

Lục hoàng tử Trì Tễ Chu chân nam đá chân chiêu bước vào, ngay cả rượu giao bôi cũng chưa uống, đã ngã vật ra đất.

Ta phải dùng sức chín trâu hai hổ mới kéo được hắn lên giường, một mình hắn chiếm hết cả cái giường, không chừa cho ta chút chỗ nào.

Ta đành phải quay người, ngủ trên chiếc giường nhỏ ở gian ngoài.

Đêm động phòng hoa chúc, mỗi người chúng ta chiếm một giường, ngủ say như chết, tiếng ngáy vang trời.

Ban đầu ta cứ nghĩ chỉ vì say rượu nên đêm động phòng mới không thành.

Ai ngờ hơn một tháng sau, Trì Tễ Chu đêm nào cũng ngủ ở gian ngoài, chưa từng có chút tiếp xúc thân mật nào với ta.

Thấy sự tình có vẻ không ổn, ta ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.

May thay ngày ấy ta chọn Trì Tễ Chu, nếu để Sở Tinh Lạc đêm đêm phòng không gối chiếc, thì thật đáng thương biết bao!

3.

Thành thân rồi, ban ngày nhàn rỗi, ta và Sở Tinh Lạc thường hay ở bên nhau để giết thời gian.

Trước kia ở khuê phòng làm gì, nay gả đi rồi vẫn như thế, chỉ thêm một chuyện: kể xấu phu quân.

Ta và nàng chẳng có bí mật gì, chuyện Trì Tễ Chu bất lực dĩ nhiên cũng không giấu nàng.

“Về sau ta già rồi, không có con nối dõi, vinh hoa phú quý đều phải trông cậy vào ngươi cả đấy.”

Nghe xong, Sở Tinh Lạc trợn tròn mắt như chuông đồng, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó: “Thực ra, Thái tử hắn cũng…”

Lời còn chưa dứt, Thái tử Trì Ngọc Bạch đã che miệng khẽ ho, thong thả bước tới, phía sau còn có Trì Tễ Chu mặt mày sa sầm.

Nhìn bộ dạng như vừa nuốt phải ruồi của hắn, không biết cuộc trò chuyện của chúng ta đã bị nghe lén bao nhiêu.

Nói xấu người khác mà bị chính chủ bắt gặp, ta và Sở Tinh Lạc nhất thời xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Thấy hai ta đứng sững tại chỗ, Trì Ngọc Bạch khẽ mím môi, nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Lục đệ muội đến rồi. Lục đệ hôm nay săn được một con lợn rừng, lát nữa sẽ bảo đầu bếp trong phủ nướng lên. Đầu bếp của ta tay nghề rất cao, bữa trưa hai người nhất định phải ở lại thưởng thức.”

Trì Ngọc Bạch và Trì Tễ Chu ngày thường công việc bận rộn, không thường xuyên dùng bữa ở phủ, ngược lại ta và Sở Tinh Lạc lại thường xuyên ăn cùng nhau.

Như hôm nay bốn người cùng ngồi một bàn, chưa từng có chuyện này xảy ra.

Trì Ngọc Bạch không hề phóng đại, đầu bếp của hắn tay nghề thật sự rất cao.

Một miếng sườn heo nướng mật ong da giòn rụm, thịt săn chắc, hương vị đọng lại trên môi, ta nhất thời không để ý, ăn no căng bụng, suýt nữa không đứng dậy nổi.

Dùng xong bữa, ta toan cáo từ hồi phủ nghỉ ngơi, chẳng ngờ lại bị Thái tử Trì Ngọc Bạch giữ chân: “Bách Hoa yến hôm nọ, lục đệ muội bách phát bách trúng, tiễn tiễn hồng tâm, ta thật tâm bội phục. Ít ngày nữa Thái phó sẽ khảo nghiệm tài cưỡi ngựa bắn cung của ta, nhưng ta lại không am hiểu lắm. Chẳng hay… hôm nay lục đệ muội có thể chỉ điểm cho ta đôi chút?”

Ta ôm bụng, há miệng nhưng chẳng biết nên trả lời thế nào.

Hắn đường đường là Thái tử, việc học ắt có thầy giỏi chỉ dạy, nào đến lượt ta?

Song nếu cự tuyệt thẳng thừng, e lại thất lễ với hắn.

Ta đưa mắt nhìn Sở Tinh Lạc cầu cứu, nàng cũng nháy mắt ra hiệu, tựa hồ bảo ta nhận lời.

Đang lúc khó xử, Trì Tễ Chu cũng lên tiếng, nhưng lại hướng về Sở Tinh Lạc: “Ít ngày nữa ta cũng có khảo hạch âm luật. Chẳng hay hoàng tẩu có rảnh không, chỉ điểm cho ta đôi chút?”

4.

Cuối cùng, mọi chuyện lại phát triển theo một hướng thật kỳ lạ.

Lẽ ra sau yến tiệc, ta và Sở Tinh Lạc theo phu quân về phủ, nay lại đổi ngôi cho nhau.

Ta cùng Thái tử tỷ phu đến Diễn Võ Trường luyện bắn cung, còn Sở Tinh Lạc lại cùng tiểu thúc ngồi bên cổ cầm thân truyền âm luật.

Chuyện bên Sở Tinh Lạc ta không rõ, chỉ riêng bên này, ta cảm thấy có chút xấu hổ.

Truyền dạy bắn cung, tay cầm tay chỉ bảo, ắt có đụng chạm thân thể.

Thái tử vừa là huynh trưởng của phu quân, lại là phu quân của tỷ muội ta, ở riêng như thế này có vẻ không ổn.

Có lẽ nhận ra sự lo lắng của ta, Thái tử Trì Ngọc Bạch phất tay cho người hầu lui xuống, sau đó trịnh trọng thi lễ với ta: “Lục đệ muội chớ bận lòng. Thái phó rất nghiêm khắc, lại không tiện thường xuyên đến phủ ta dạy học, ta chỉ muốn tranh thủ thời gian luyện tập nhiều hơn, nếu trong kỳ thi có tiến bộ, chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng mẫu hậu yên tâm.”

Nói xong, hắn lại thở dài:

“Chỉ trách thân ta bạc nhược, không được cường tráng như lục đệ, ngay cả bắn cung cũng không tốt, thật khiến người ta chê cười. Nếu lục đệ muội cảm thấy bất tiện khi dạy riêng cho ta, ta cũng không ép.

Nếu có kẻ gièm pha, chê cười ta yếu đuối, không xứng làm Thái tử, thì cứ mặc kệ họ. Dù sao cũng đã bị cười nhạo bao nhiêu năm nay, ta cũng quen rồi.”

Ta thoáng ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ, so với Trì Tễ Chu chỉ là mãnh hổ giấy, “ngoài mạnh trong yếu”, Trì Ngọc Bạch quả là chẳng thể so sánh được!

Trì Ngọc Bạch vốn tuấn tú, thân hình cao lớn, làn da trắng mịn, tuy có phần gầy yếu, nhưng so với Trì Tễ Chu cường tráng, trông thật có vẻ mong manh dễ vỡ.

Nhưng hắn mày mắt thanh tú, tự nhiên mang theo một vẻ u buồn, khiến người ta nhìn mà không khỏi động lòng, muốn xoa dịu đôi mày chau nhẹ của hắn.

Ta bị chính suy nghĩ này của mình làm cho giật mình, cố nén cảm giác khác lạ trong lòng, cũng đáp lễ lại hắn: “Điện hạ tài cao học rộng, chớ nên tự coi nhẹ mình. Vãn Ngưng luyện tập bắn cung nhiều năm, có chút am hiểu nho nhỏ, được điện hạ không chê, ta nhất định biết gì nói nấy, tận tâm giúp đỡ.”

5.

Có lẽ Trì Ngọc Bạch thật sự không giỏi về võ nghệ.

Ta chỉ dạy bằng lời đã lâu, hắn vẫn cứ bắn lệch hết mũi tên này đến mũi tên khác.

Bất đắc dĩ, ta đành phải tự mình ra tay.

Hắn cao hơn ta, đứng sau lưng cũng không với tới tay hắn, ta bèn bê một chiếc ghế nhỏ đứng lên, tay cầm tay chỉ dạy.

Vì đứng gần, ta gần như mặt đối mặt với hắn.

Mùi long diên hương thoang thoảng, ta có chút thất thần.

Định thần lại, ta nắm lấy tay hắn, kéo dây cung về phía sau, khẽ dặn dò: “Nhìn thẳng về phía trước, tập trung tinh thần, nín thở, tâm không tạp niệm.”

Dây cung vừa buông, mũi tên thế như chẻ tre, trúng ngay hồng tâm.

Ta vui mừng reo lên, đang muốn hỏi hắn có cảm nhận được không, hắn bỗng quay đầu, đôi môi mềm mại lướt qua chóp mũi ta, cả hai đều sững sờ.

Tuy ta đã thành thân, nhưng hơn một tháng qua, Trì Tễ Chu vẫn luôn ngủ riêng, ta chưa từng có chút tiếp xúc thân mật nào với nam nhân.

Trong khoảnh khắc, lòng ta bối rối không thôi, lại cảm thấy mình như vậy với phu quân của tỷ muội thật là có lỗi với nàng, chỉ muốn mau chóng rời khỏi tình huống khó xử này.

Nhưng ta quên mất mình đang đứng trên ghế, vừa nhấc chân bước, đã đạp hụt, cả người ngã thẳng xuống đất.

Eo ta được nhẹ nhàng ôm lấy, ta chỉ cảm thấy cả người mình xoay một vòng, khi hoàn hồn lại, đã được Trì Ngọc Bạch ôm vào lòng.

Hắn mỉm cười, dường như không cảm thấy có gì bất ổn, đỡ ta đứng vững rồi buông tay: “Lục đệ muội cẩn thận. Hôm nay được nàng chỉ dạy, ta dường như đã nắm được chút manh mối. Trời cũng về chiều rồi, ta đưa nàng về, ngày mai nếu có thời gian, xin hãy tiếp tục chỉ bảo ta.”

Thấy hắn điềm nhiên, chẳng có gì khác lạ, mặt ta nóng bừng, chỉ cảm thấy mình đã lấy lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử, xấu hổ không thôi.

Nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, ta vẫn phải nói rõ với Sở Tinh Lạc mới được.

Nếu không, ngày sau nếu vì giấu giếm chuyện này mà sinh ra điều tiếng, sẽ thật là không đáng.

Ai ngờ khi gặp Sở Tinh Lạc, mặt nàng ấy còn đỏ hơn cả ta.

Nàng đảo mắt liên hồi, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua người ta, dường như có điều muốn nói lại thôi.

Chúng ta trao đổi ánh mắt, đều thấy trong mắt đối phương một chút áy náy.

Chà chà, chẳng lẽ hai người họ cũng đã xảy ra chuyện gì đó không nên có?!