HỒI ỨC.
1
Sau khi thi đại học xong, bà Thẩm hỏi Quan Kỳ rằng anh đã điền xong nguyện vọng chưa.
Quan Kỳ ngậm một viên kẹo trong miệng, nhìn chằm chằm vào chữ ‘Đại học A’ trên màn hình, lười biếng đáp lại.
“Đây chẳng phải là một lựa chọn tốt sao?”
Từ nhỏ Quan Kỳ đã có chính kiến, không khiến bà phải nhọc lòng, nên bà Thẩm cũng không nói nhiều nữa.
Quan Kỳ vui vẻ ra ngoài, nhân tiện còn ghé cửa hàng bánh ngọt mua một chiếc bánh kem xoài.
Sau đó nhanh chóng đi đến cổng khu chung cư và bắt đầu đợi.
Vài phút sau, một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu từ trong khu chung cư bước ra.
Quan Kỳ nhướng mày: “Chậc, trùng hợp thật.”
Cô gái nhỏ cũng nhìn thấy anh: “Sao cậu lại ở đây?”
“Trùng hợp đi ngang qua, cậu cho rằng tôi đặc biệt ở đây chờ cậu sao?”
“À, được rồi.”
Cô gái nhỏ vừa muốn rời đi thì liền bị chặn lại.
Quan Kỳ đưa bánh kem trong tay cho cô: “Tôi vừa mới mua, cậu ăn không?”
Cô gái nhỏ sững sờ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ thích dâu tây…”
Mặt Quan Kỳ co rút: “Vậy cậu ăn hay không ăn?”
“Ăn ăn ăn.”
Quan Kỳ cúi xuống nhìn cô nhận chiếc bánh, thản nhiên nói: “Nghe nói cậu cũng đăng kí đại học A, sao hả, học theo tôi?”
Cô gái nhỏ ngây ngốc: “Tớ đăng kí đại học H.”
“Cái gì?” Viên kẹo trong miệng Quan Kỳ rơi ra: “Không phải cậu nói chọn đại học A sao?”
Cô ngơ ngác, cất giọng nhẹ nhàng: “Nhất thời muốn đổi thành đại học H, sao vậy?”
“Không có gì.”
Ngữ khí của Quan Kỳ không tốt lắm, quay người rời đi, được nửa đường lại quay trở lại: “Cậu chắc chắn đăng kí đại học H, không đổi nữa?”
“... Không đổi nữa.”
Quan Kỳ quay người chạy đi.
Cô gái nhỏ nhìn theo bóng lưng đang dần dần biến mất mới phản ứng lại, chậm rãi nói: “Tớ nghe nói… cậu muốn đăng kí đại học H…”
Trong phòng khách, bà Thẩm vừa cắm hoa xong thì bỗng nhiên thấy Quan Kỳ lao thẳng vào phòng ngủ, mồ hôi nhễ nhại.
“Làm gì mà gấp vậy?”
“Không có gì.”
“Con đổi nguyện vọng.”
2
Năm nhất có một anh chàng đẹp trai độc thân nhưng tính tình không được tốt lắm.
Ai tỏ tình với cậu ta, cậu ta cũng nhăn mày nhăn mặt.
Theo như lời của bạn cùng phòng, anh chàng đẹp trai này lúc nào cũng đăng những ám hiệu về tình yêu lên vòng bạn bè.
Nhưng kì lạ là, bất cứ ai tỏ tình cậu ta, cậu ta cũng thẳng thừng từ chối.
Bất kể là ai.
Tình trạng này cứ vậy tiếp diễn cho đến năm hai.
Tất cả mọi người đều mặc định rằng anh chàng đẹp trai này không phải trai thẳng. Nhưng đột nhiên anh chàng này lại thoát kiếp độc thân.
Lại còn là do anh chàng đẹp trai này tỏ tình trước.
Vào ngày tỏ tình, sân trường chật ních người.
Nói một cách chính xác, tất cả mọi người đều muốn xem xem ai là người làm cho cây vạn tuế nở hoa.
Là nam hay là nữ.
Anh chàng đẹp trai này không phải ai khác, chính là Quan Kỳ.
Từ nhỏ anh đã vô cùng tự tin vào mị lực của bản thân, vậy nên anh mới an tâm chờ đợi lời tỏ tình của Nhu Nhu.
Âm thầm quan tâm hồi lâu mà vẫn chẳng đợi được. Lại thêm 2 năm nay có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, liên tục bị trì hoãn.
Lại còn bị trì hoãn đến khi sắp lên năm 3.
Tỏ tình thành công. Khi Quan Kỳ cẩn thận nắm tay Nhu Nhu, tim anh đập dồn dập rất lâu.
Tay của cô thật nhỏ, thật mềm.
Mẹ nó, đáng lẽ anh nên tỏ tình từ lâu rồi.
Trong khi đi dạo, anh bất chợt nói xin lỗi mà không có nguyên do.
Khi đó Nhu Nhu không hiểu.
Đến nhiều năm sau cô cũng không hiểu.
Lẽ ra Nhu Nhu đã muốn tỏ tình từ năm nhất.
Nhưng thật tình cờ là vào ngày muốn thổ lộ, cô lại bắt gặp Quan Kỳ từ chối lời tỏ tình của người khác.
Quan Kỳ từ chối cô gái kia, chỉ đưa ra một lý do: “Xin lỗi, tôi là gay.”
Nhu Nhu đứng nép trong góc, bị những lời này dọa đến ngớ người.
Vì những lời này mà bọn họ phải yêu thầm nhau 2 năm.
Sự kiện yêu thầm chấn động đại học H ra đời từ đó.
3
Nhu Nhu thích trồng hoa.
Cũng thích dạy Quan Kỳ trồng hoa.
Nhu Nhu dạy, Quan Kỳ đều nghe.
Nhu Nhu vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Quan Kỳ.
Quan Kỳ không thèm nhìn hoa một chút nào, trong mắt chỉ có cô.
“Anh hay thật đấy, lén lút lười biếng đúng không?”
“Đâu có.”
Quan Kỳ chột dạ: “Phiền cô giáo Nhu Nhu của chúng ta dạy lại lần nữa nhé.”
Nhu Nhu đầy nhẫn nại bắt đầu dạy lại lần nữa.
Đến lần thứ 3, Nhu Nhu dần mất kiên nhẫn.
Cô chống nạnh: “Quan Kỳ, sao anh ngốc thế?”
Quan Kỳ bắt đầu chơi xấu: “Có sao đâu, em biết là được rồi.”
4
Tính khí của Nhu Nhu dưới sự chăm sóc của Quan Kỳ càng ngày càng lớn.
Nhưng cũng rất dễ dỗ.
Sau khi bị trêu đến phát bực, cô chạy về phòng ngủ. Giây tiếp theo, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
“Chẹp, có ai muốn ăn bánh kem dâu hong?”
Quan Kỳ cầm chiếc bánh trong tay, đếm thầm: “3… 2….”
Chưa đến một, cửa đã được mở ra.
Quan Kỳ dương dương tự đắc nhìn qua, sau cánh cửa là một khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ.
“Em em em!”
“Em muốn ăn!”
5
Tuyết rơi rồi.
Nhu Nhu bước từng bước trên tuyết, vui vẻ reo hò.
Quan Kỳ chầm chậm theo sau cô, trong tay vẫn đang cầm hạt dẻ rang đường mà Nhu Nhu chưa ăn hết.
Nhu Nhu bất chợt quay người cất lời, trong giọng nói còn mang theo tiếng cười.
Cô ngẩng đầu hỏi Quan Kỳ.
“Anh có yêu em không? Anh sẽ yêu em bao lâu? Anh có yêu em mãi mãi không?”
“Sẽ.”
Quan Kỳ kéo cô vào lòng, cụp mắt xuống và trịnh trọng trả lời.
“Anh, Quan Kỳ, sẽ mãi mãi yêu em.”
“Thật lâu thật lâu.”
- HOÀN -