6
Lần này Quan Kỳ ở lại lâu bất thường, trầm mặc một hồi lâu, anh lại bắt đầu nói chuyện.
“Thật ra anh vẫn chưa nói với em, khoảng thời gian trước anh đã chuyển nhà.”
“Chuyển đến gần đây hơn một chút.”
“Vậy nên sẽ tiện đến thăm em hơn.”
“Trong nhà rất trống trải, cách bài trí vẫn như căn phòng cũ của chúng ta. Có điều, anh đã lén thay đổi một chút.”
“Anh đổi ga trải giường rồi, anh không thích màu hồng.”
“Nhu Nhu, em sẽ không tức giận chứ?”
“Nhưng tất cả đồ đạc của em, anh đều giữ lại. Về đến nhà liền cảm giác em vẫn còn ở đó.”
“Chưa từng rời đi.”
“Trà Sữa dạo này rất kén ăn, nhưng vẫn mập hơn một chút.”
“Nó rất nhớ em. Mỗi khi anh mở giọng của em lên, nó đều lăn lộn trên mặt đất như một đứa trẻ.”
“.......”
Tôi nghe mà không cầm được nước mắt.
“Quan Kỳ.”
“Anh đang làm cái quái gì vậy?”
Đâu đâu cũng là bóng dáng em.
Vậy thì làm sao anh vượt qua được?
7
Quan Kỳ đi rồi.
Anh ấy đã đưa ra một quyết định.
Anh nói: “Nhu Nhu, một tuần trôi qua thật lâu.”
“Sau này mỗi ngày anh đều đến thăm em được không?”
8
Sau khi Quan Kỳ rời đi, ma nữ đi tới, đôi mắt đỏ hoe.
“Cô lúc nào cũng nói Quan Kỳ ngu ngốc, thực ra người ngu ngốc là cô.”
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Vậy cô nói xem ai ngốc hơn?”
Ma nữ quay đầu lại, tức giận đáp: “Đều ngốc đến hết thuốc chữa, không phân biệt được.”
Tôi cười: “Tôi nghĩ anh ấy là người ngốc hơn.”
Từ đó trở đi, Quan Kỳ thực sự đến mỗi ngày.
Anh ấy càng ngày càng nói nhiều.
Toàn là những lời vô bổ, nhưng tôi lại rất thích nghe.
Quan Kỳ đến suốt một tuần.
Sau đó, anh ấy biến mất một thời gian.
Khi anh ấy quay lại, tôi nhạy bén phát hiện ra, chiếc nhẫn trên tay anh đã biến mất.
Lòng tôi chợt lạnh, như nhận ra điều gì, tôi ngước lên nhìn Quan Kỳ.
Lần này Quan Kỳ không mang hoa tới, trên mặt xuất hiện một nụ cười.
“Nhu Nhu, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi.”
Anh vừa cất lời, ma nữ liền im bặt.
Chỉ có mình Quan Kỳ là đang nói.
Anh dựa vào bia mộ, im lặng một lúc, thở dài.
“Bỗng dưng anh cảm thấy hơi mệt mỏi đối với nơi này.”
“Hoá ra tình yêu nào cũng có hạn sử dụng, tình yêu của anh đối với em cũng vậy.”
Quan Kỳ cúi đầu cười: “Mấy ngày nay anh không tới, vậy mà cũng không có cảm giác gì.”
“Nhu Nhu, có lẽ là anh buông tay em được rồi.”
“Ở công ty có một cô gái mới đến, anh đã rung động trước cô ấy từ lâu.”
“Khi nhìn thấy cô ấy, trái tim anh lại vô thức loạn nhịp.”
“Khi anh nhìn thấy cô ấy mặc váy ngắn trong cơn mưa lạnh lẽo ngày hôm ấy, có một âm thanh vang lên trong tâm trí anh.”
“Nó nói, sau này phải bảo vệ cô ấy thật tốt.”
“Hoá ra động lòng lại bất chợt đến như vậy.”
Khi Quan Kỳ nói về những điều này, đôi mắt anh sáng lên.
Lấp la lấp lánh, tất cả đều là niềm vui và sự cưng nhiều.
“Nhu Nhu, em có trách anh không?”
Tôi đứng trong gió lạnh, cảm giác như cơn gió ấy đang thổi thẳng vào trái tim tôi.
Đau nhói.
Thì ra ma quỷ cũng biết đau.
Đợi lâu như vậy, nhưng đến khi nghe được những lời đó, tôi lại không thể dễ dàng mà chấp nhận nó.
“Sao có thể trách anh chứ? Em vui còn không kịp.” Tôi thu lại ánh mắt, cười hai tiếng thật to.
Tôi cười rồi lại cười. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Quan Kỳ, mũi tôi chua xót, không thể cười được nữa.
Tôi nhìn chằm chằm anh một lúc, khàn giọng nói: “Thật tốt.”
Thật tốt.
9
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, Quan Kỳ lại đến thăm tôi.
Từ xa tôi đã nhìn thấy Quan Kỳ.
Dáng người anh cao ráo, vừa nhìn là có thể thấy.
Lâu rồi Quan Kỳ không đến, bỗng dưng tôi có cảm giác không chân thực.
Nhưng lần này, bên cạnh anh có một cô gái khác.
Tôi đứng bật dậy, toàn thân cứng đờ.
Quan Kỳ đưa cô ấy đến gặp tôi.
Anh nắm tay cô ấy, nhìn vào bia mộ tôi, mỉm cười.
“Nhu Nhu, sau này anh sẽ không đến thăm em nữa.”
“Anh muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
10
Ánh nắng mặt trời thật chói chang.
Mắt tôi không thể mở nổi, chỉ có thể nheo mắt lầm bầm: “Đúng là một tin tốt.”
“Em đã nói là anh phải bắt đầu một cuộc sống mới, anh xem anh hiện tại đi, trông có sức sống hơn nhiều.”
“Anh vẫn nên đứng dưới ánh mặt trời đi Quan Kỳ.”
“Vậy mới là anh.”
Tôi nói đến nghẹn ngào, phải dựa vào ma nữ mới có thể đứng vững.
“Tôi bị hạ đường huyết một chút… tôi…tôi…”
Cảm xúc của tôi đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
May là Quan Kỳ không nhìn thấy.
Anh nắm tay cô ấy rất chặt, ánh mắt khi nhìn xuống cũng không còn thiết tha như trước.
Hình như Quan Kỳ… đã thực sự buông bỏ rồi.
Người ta đều nói yêu một người khác chính là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương cũ.
Quan Kỳ có thể vượt qua nỗi đau này, tôi là người vui mừng hơn ai hết.
Tôi trộm lau nước mắt, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Quan Kỳ, em rất mừng cho anh.”
“3 năm rồi, cuối cùng cũng đi đúng hướng.”
Anh nói, ngữ khí giống như đang nói chuyện với một người bạn bình thường.
“Anh đã từng nghĩ sẽ cứ vậy phí hoài cả cuộc đời.”
“Nhưng thật may là anh đã gặp được người mà anh muốn ở bên cả đời này, anh thật may mắn.”
“Những năm tháng qua, anh sẽ xem như một giấc mơ.”
“Anh đã buông tay. Khi yêu, anh chỉ yêu duy nhất một người.”
“Toàn tâm toàn ý yêu, không thể đặt bất cứ ai khác vào trong tim.”
Khi nói, tay anh khẽ chạm vào tay cô ấy. Lúc này tôi mới nhìn thấy chiếc nhẫn đôi trên tay họ.
Trên đó còn khắc tên, thật là chu đáo.
Cũng phải, khi Quan Kỳ yêu sẽ vĩnh viễn nồng nhiệt phô trương như vậy.
Anh là ánh nắng chói chang, và tình yêu của anh cũng vậy.
Quan Kỳ lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đặt lên bia mộ.
“Nhu Nhu.” Anh nói khẽ, giọng nói ấm áp.
“Tạm biệt.”
11
“Anh đi sớm thế?” Tôi đứng bật dậy, hốc mắt ươn ướt, nước mắt che mờ khuôn mặt anh.
Tôi đã cố gắng lau đi những giọt nước mắt kia, nhưng lau thế nào cũng không hết.
Một lần cuối cùng.
Một lần này nữa thôi.
Đừng biến em trở thành một phần mờ nhạt trong ký ức.
Em chỉ là không thể vượt qua, nhưng càng như vậy, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Em muốn nhìn anh kỹ một chút, muốn cẩn thận ghi nhớ…
Lần cuối cùng lại đến vội vã như thế, không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào.
Quan Kỳ không nán lại lâu, anh cẩn thận nắm tay cô ấy, chuẩn bị rời đi.
Khi anh vừa quay người đi, tôi không kiềm được mà cất lời, nhưng trong giọng nói lại chỉ toàn tiếng nghẹn ngào: “Quan Kỳ… anh còn có thể…”
Nói được một nửa, Quan Kỳ đã quay người đi.
Giọng tôi run run.
“Còn có thể…”
“Nói yêu em một lần nữa không?”
12
Quan Kỳ đi rồi.
Anh đi, cũng mang theo toàn bộ sức sống đi.
Xung quanh chìm vào im lặng.
Tôi cụp mắt, lặng lẽ đứng đó thật lâu.
Chiếc nhẫn lẻ loi nằm đó. Tôi đưa tay ra, cố gắng cầm nó lên.
Tôi thử đi thử lại, nhưng chiếc nhẫn vẫn nằm đó.
Tôi bắt đầu lo lắng, đưa hai tay ra muốn chạm vào.
Ma nữ hoảng lên, rối riết kêu tôi: “Nhu Nhu, Nhu Nhu?”
“Cô sao vậy? Cô đừng doạ tôi….”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi muốn đeo nó.”
Tôi chỉ vào chiếc nhẫn: “Tôi muốn đeo nhẫn.”
Ma nữ im bặt.
Cô ấy đứng đó và lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
Tôi lại bắt đầu nhào lên.
Ma nữ ôm chặt tôi, nói khẽ:
“Không đeo được đâu Nhu Nhu.”
“Chúng ta không đeo được.”
“3 năm rồi, cô cũng nên buông bỏ đi.”