Từ sau khi Vỹ cùng với cô gái kia xuất hiện, tôi cảm thấy thái độ của chồng tôi cực kỳ lạ. Anh không còn tập trung vào những cuộc làm quen với mấy vị lãnh đạo cấp cao kia nữa, mà ánh mắt từ đầu đến cuối thi thoảng lại dừng ở trên người cô gái kia, mang theo cảm xúc gì đó mà tôi không thể nào đoán được nó là cái gì. Cuối cùng không nhịn được, bản thân liền cất giọng hỏi.
– Anh quen cô ấy à? Nếu quen thì chúng ta đến chào hỏi một câu?
– Không quen. Chỉ là người giống người chút thôi.
– Nếu không quen thì đừng nhìn nữa. Anh cũng biết không một người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình bị người khác soi xét, nhất là với cái nhìn giống như của anh.
– Ừ. Cũng là người quen của em, em có cần đi đến hỏi thăm một chút không?
– Không cần đâu.
Tôi lắc đầu, thái độ không thay đổi. Gần hai năm nay, Vỹ biến mất khỏi cuộc sống của tôi, không nói chuyện cũng không gọi điện, nhìn thấy tôi tỏ ra như không hề quen biết, từng ấy cũng đủ cho tôi hiểu được rằng anh không thích có một người em gái là tôi. Như vậy, tôi bám theo anh để làm gì? Để nhận lấy sự chán ghét và khinh miệt của anh sao? Không, tôi không làm được.
Nghĩ đến điều ấy, tôi cảm giác trong lòng mình có một cảm xúc không ổn nên liền quay sang bảo với Nam cứ tiếp tục nói chuyện với mọi người, còn bản thân thì dứt khoát đi về phía ban công. Một phần là để thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt đang ào ào ở trong này, một phần là tôi muốn tìm một chỗ yên tĩnh để ổn định lại cảm xúc khó hiểu ở trong người mình.
Thất thần đứng ngắm nhìn toàn thành phố đang ngập trong ánh đèn sáng rực, tôi cũng không nhớ là mình đã uống cạn bao nhiêu ly rượu nữa, chỉ biết khoảnh khắc đang định rót ly tiếp theo, thì từ phía sau bất chợt có một chiếc áo khoác ấm phủ lên vai tôi, sau đó là chai rượu cũng bị một cánh tay khác nhấc đi mất một cách dứt khoát. Nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẹnh của Vỹ, tôi có chút giật mình, trong một khắc suy nghĩ trở nên mụ mị, không nghĩ được gì cả. Phải cho đến khi bên trong mọi người lại vang lên tiếng cười sảng khoái và cảm thán, bấy giờ tôi mới ý thức được sự thay đổi của mình thế nào, định cởi áo ra trả anh nhưng Vỹ đã nhanh tay hơn chặn lại. Anh bảo.
– Hôm nay Hà Nội có 11 độ.
Anh lạnh lùng nói, biểu hiện vừa thân quen, vừa xa lạ, kéo tay tôi giữ chặt trong tay anh. Hơi ấm của lòng bàn tay anh dần dần thấm vào da thịt, lẳng lặng mê hoặc tôi, động tác đó từ trước đến giờ Nam chưa bao giờ làm cho tôi cả, mà nếu có làm, thì người chủ động cũng sẽ là tôi, chứ không phải là anh – một người anh trai xuất hiện trong một hoàn cảnh không mấy tốt đẹp.
Sống mũi có chút cay cay, tôi không muốn sự yếu đuối của mình bị Vỹ nhìn thấy nên liền cất giọng, nhàn nhạt đáp lại.
– Anh làm thế này, để bạn gái của anh nhìn thấy, anh bảo tôi phải giải thích làm sao đây?
– Gần đây cuộc sống thế nào?
– Rất tốt.
– Có thường xuyên về nhà không?
– Không.
Kể từ khi chuyển ra ở riêng với Nam cho đến nay, số lần tôi về chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần gần nhất vừa rồi chắc là thời gian 3 tháng trước. Lý do thì đã quá rõ ràng rồi, căn nhà đó không còn là nhà của tôi nữa, những kỉ niệm cũng ký ức xưa cũng không còn nữa, bây giờ nó thuộc về mẹ của anh, khắp nơi khắp nơi đều là đồ của mẹ anh, hơi thở của mẹ anh, nó làm tôi khó chịu, thậm chí là muốn nổi cáu. Một câu trả lời quá hoàn hảo, nhưng cũng chỉ có tôi biết rằng, tận sâu nơi một góc nào đó, trong đầu tôi đã vang lên một câu nói nhỏ nữa :” Đó là anh không còn ở đấy.” Đúng, tôi đã khó khăn lắm mới chấp nhận gọi anh một tiếng anh trai, nhưng rồi cuối cùng anh lại đáp trả tôi một câu trả lời đầy phũ phàng ấy, tôi còn mong chờ và hi vọng điều gì nữa.
Sau câu trả lời đầy cụt ngủn ấy của tôi, Vỹ không nói gì nữa, anh im lặng dựa người vào lan can, lôi một điếu thuốc ra đưa lên miệng hút. Dưới ánh điện vàng, nửa khuôn mặt anh chìm trong góc tối, khói trắng lượn lờ như thật như ảo càng khiến cho anh trở nên thần bí quyến rũ hơn, cuốn hút hơn, nhưng cũng nguy hiểm chẳng khác gì một loài sói, vừa làm cho người khác cảm động, nhưng cũng đem lại cảm giác lo lắng.
Vài phút im lặng trôi đi, anh cuối cùng cũng đưa mắt nhìn tôi, nói tiếp.
– Có thời gian thì về nhà một chuyến. Tôi nghe nói ông ấy dạo này thức khỏe không được tốt.
– Thế nào là không tốt. Tôi tưởng từ ngày có mẹ của anh, ông ấy phải sung sức lắm chứ? Thế nào mới có được 2 năm đã ốm rồi. Hay là mẹ anh nóng lòng muốn lấy tài sản cho anh quá, nên là không nhịn được mà phải dùng đến thủ đoạn.
Tôi không chịu được liền quay sang nhìn anh, khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh ẩn ẩn hiện hiện sau làn khói thuốc, mỉa mai. Tuy nhiên, vẫn như thời gian trước, Vỹ không hề chấp nhặt với tôi những lời ấy, anh phớt lờ nó.
– Ai chọn cho bộ trang phục này đấy?
– Sao? Không đẹp à?
– Đẹp. Nhưng có vẻ cô không thích nó lắm.
– Anh cứ làm như anh hiểu tôi lắm đấy. Tổng giám đốc Vỹ, lời này của anh tôi có thể nghĩ là anh đang hạ bế tôi xuống đế giày bạn gái của anh không?
– Lần sau đừng mặc thế này nữa. Nó sẽ biến cô trở thành đồ ăn trong mắt người khác đấy.
Nếu anh chấp nhận coi tôi là một người em gái của mình, thì tôi sẽ rất vui vì những lời này chẳng khác gì một lời quan tâm cả. Chỉ tiếc.. đó là suy nghĩ của tôi, còn với anh, dường như tôi vẫn chỉ là một cái gai không hơn không kém, cần nhổ bỏ thì nhất định sẽ nhổ bỏ. Có điều, trước khi nhổ, anh vẫn phải ném tôi xuống bùn cái đã.
– Cậu ta đối với cô tốt hơn trước kia chưa?
– Chuyện này tôi thấy mình không có nghĩa vụ phải trả lời anh. Tổng giám đốc Vỹ, anh can thiệp quá sâu rồi.
– Đừng có ngốc nghếch giống như lần trước. Cái gì cần bỏ thì cứ mạnh dạn đứng lên bỏ.
– Anh đang dạy đời tôi đấy à?
Một nỗi tức giận không tên chợt bùng lên trong lòng, tôi lập tức bị kích động.
– Anh lấy tư cách gì mà đứng ở đây dạy đời tôi. Anh trai à? Con mẹ nó, bây giờ anh nghĩ tôi vẫn còn suy nghĩ sẽ gọi anh với cái từ đó sao? Tôi nói cho anh biết, tôi cực kỳ ghét cái thái độ ngông nghênh của anh, giả dối của mẹ con anh, nên từ bây giờ anh đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi.
– Lời nói này không thừa.
– Nhưng với tôi nó là thừa, anh hiểu chưa? À không, phải nói là tôi hận anh, nên bất cứ lời nào từ miệng anh nói ra, tôi đều cảm thấy buồn nôn, hiểu không?
– Vì sao?
– Vì sao à? Anh thông minh như thế còn không biết vì sao à? Hơn một năm trước, vào cái đêm đó, tôi đã vất bỏ hết liêm sỉ cùng hận thù của mình để gọi anh một tiếng “ anh trai”, nhưng anh thì sao? Anh không trả lời tôi, anh biến mất gần 2 năm, tôi gọi anh không nghe, tôi nhắn anh không trả lời, tôi tìm anh không gặp. Anh giả bộ quan tâm tôi, để tôi tưởng rằng anh hoàn toàn khác mẹ của mình, nhưng rồi sự thật anh không hề khác. Anh tát thẳng vào mặt tôi, anh trả thù tôi, anh muốn nhìn thấy tôi là một kẻ chật vật, sau đó anh sẽ đứng ở trên cao cùng với mẹ anh cúi xuống nhìn tôi cười cợt hả hê, cho rằng tôi là một kẻ ngu đáng đời.
Tôi không ngờ bản thân lại uất ức đến nỗi phải nói ra những lời này, cũng không nghĩ rằng mình sẽ khóc vì nó. Tuy không phải dữ dội, nhưng đủ khiến tôi thể hiện ra sự đau lòng cùng với phẫn uất của mình. Vỹ muốn đưa tay lau nước mắt cho tôi nhưng tôi dứt khoát đẩy ra, nhân tiện ném trả chiếc áo khoác đang khoác trên vai của mình, nghiến răng.
– Tôi hận anh cả đời này. Tốt nhất từ bây giờ anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi.
Nói xong, tôi định quay người nhưng Vỹ lại vươn tay kéo tôi lại. Chúng tôi giằng co trong góc tối, khoảng cách mỗi lúc một gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng phả ra từ hơi thở nóng ấm của anh. Bốn mắt nhìn nhau, vẫn như cũ, tôi không thể nào thoát được, chỉ có thể để mặc mình bị sức ép của anh đè bẹp.
Một phút, hai phút, rồi đến 3 phút trôi qua, Vỹ đột nhiên dơ ngón tay chỉnh lại mái tóc hơi rối của tôi lại, sau đó ngón tay dài trượt xuống nơi xương quanh. Ngón tay anh rất lạnh, lúc chạm vào da thịt tôi khiến tôi không khỏi run nhẹ người, cả người gần như muốn khụy xuống. Khoảnh khắc ấy, tôi không biết mình phải làm nên gì, chỉ có thể theo bản năng túm chặt lấy vạt áo của anh để giữ lấy thăng bằng, thành ra khoảng cách vốn đã gần bây giờ lại càng thêm gần, gần đến mức da thịt chúng tôi chỉ còn cách nhau một lớp áo mỏng tang.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, tôi chợt nhìn thấy đôi mắt Vỹ tối lại, giống hệt với đôi mắt của Nam cái ngày anh bị bỏ thuốc ấy. Nó không phải là cái nhìn thông thường, điều ấy làm tôi bị một phen hoảng sợ, vội giãy ra khỏi người anh, bước lùi lại kéo dài khoảng cách, miệng run rẩy. Thế nhưng, khi lần nữa nhìn vào đôi mắt kia của Vỹ, thứ đập vào mắt tôi lại là cái lạnh lẽo giống như ngày thường, giống như kiểu một khắc kia hoàn toàn không hề xảy ra vậy… Chẳng nhẽ là do tôi say quá nên nhìn nhầm sao?
Suy nghĩ trong đầu không ngừng chạy loạn, đúng lúc tôi đang không biết mình phải lên làm thế nào thì đúng vào lúc này, ở phía cửa, giọng nói của cô gái đi theo anh cất lên đầy nhẹ nhàng.
– Anh Vỹ, anh ra đây từ bao giờ vậy. Em tìm anh mãi?
Vì tôi đứng ở trong góc nên cô ấy không nhìn thấy tôi, với cả Vỹ cũng không muốn bạn gái mình phát hiện ra việc anh đang đứng với một người con gái khác, nên bước chân anh nhanh chóng sải dài đi về phía chỗ của cô ấy. Anh ừ nhẹ một tiếng, rồi đáp.
– Ra đây hóng gió một chút. Thế nào, có làm quen được với ai không?
– Cũng có một chút. Có một số người xin số liên lạc, hẹn em là lần sau đi shopping cùng với họ.
– Ừ. Có thêm nhiều bạn cũng tốt, đỡ phải lủi thủi một mình.
– Anh vào đi. Có mấy vị giám đốc muốn nói chuyện với anh, chắc là muốn nói chuyện hợp tác gì đó.
– Ừ.
Cuộc nói chuyện kết thúc, bước chân cũng đi xa dần, tôi đứng thêm một lúc xác định là không còn ai mới từ từ bước ra, ổn định lại cảm xúc của mình bước vào trong phòng, ngó nghiêng một hồi tìm Nam rồi bước đến. Bấy giờ anh đang đứng với một vài người khác, nhưng cảm xúc không được tốt, điển hình là ai hỏi gì thì anh mới nói đó, còn không thì tuyệt nhiên sẽ không trả lời lấy dù chỉ một lần. Hành động ấy cũng ít nhiều làm cho đối phương cảm thấy khó chịu, tuy nhiên họ vẫn kiên nhẫn đứng lại, giả bộ hỏi về tôi.
– Nghe nói mọi người bảo sếp Nam đã kết hôn rồi. Không biết đây có phải là… người vợ bí mật của anh không thế?
Nghe đến câu hỏi này, Nam lúc này cũng giật mình. Anh lấy lại cảm xúc, dường như sợ tôi sẽ nói mình là vợ của anh vậy nên ngay lập tức mở lời. Tuy nhiên, anh không hề nói về mối quan hệ của chúng tôi mà lảng sang chuyện khác.
– Tôi nghe thư ký của tôi nói giám đốc Trường và giám đốc Tiến cũng đang muốn lấn sân sang thị trường công nghệ. Tôi thật sự hi vọng sau này chúng ta có thể cùng làm đối tác của nhau.
– Đương nhiên là được, đương nhiên là được. Tôi chỉ sợ tới lúc ấy giám đốc Nam lại chê chúng tôi chân ướt chân ráo, không đủ trình ngồi chung mâm thôi.
– Không có chuyện đó. Thêm một người bạn mà thêm một cơ hội, tôi luôn trân trọng những điều này.
Khi Nam nói đến đây, thì từ phía xa, đột nhiên Vỹ với cô gái kia cùng với thêm mấy người khác nữa bước lại. Bọn họ bắt tay với nhau, nói chuyện đầy khách sáo, sau đó một người đàn ông ngoại quốc tên Backer – người mà chơi cùng cả Vỹ và Nam hào phóng đứng lên rủ chúng tôi đi ăn. Thú thật, tôi chẳng hứng thú gì với bữa ăn vô duyên này, nhưng dù sao đây cũng là người có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của Nam, vì thế tôi không thể không chấp nhận được. Mà về phía Nam, đương nhiên là anh cũng phải gật đầu, cho dù hiện tại cảm xúc của anh đang không được tốt.
Tất cả đã đồng ý, Backer ngay lập tức tìm địa điểm, sau đó bảo tài xế đến đón chúng tôi. Lúc ngồi trên xe, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô gái kia ngồi yếu ớt dựa vào người Vỹ, bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy tay của anh, tôi đột nhiên cảm thấy hình như ở đây có một chút gì đó cực kỳ khó hiểu, nhưng mà khó hiểu vì điều gì thì tôi thật sự chưa thể hình dung ra được. Còn Nam, anh ngồi bên tôi mà giống như đang ngồi ở trong hầm băng rồi, sắc mặt tệ vô cùng, thậm chí từ lúc lên xe đến bây giờ, anh không có cầm tay tôi thêm một lần nào nữa, mà giống như kiểu tâm trạng đang ở trên mây vậy.
Bầu không khí trong xe vì những chuyện kỳ quái này mà trở nên ngột ngạt đến khó chịu, tôi định hỏi Nam có làm sao không nhưng lại thấy anh tỏ vẻ không quan tâm đến mình nên đành bỏ cuộc, dựa đầu vào cửa kính nhìn ra bên ngoài màn đêm đen kịt, thả trôi cảm xúc. Thôi được rồi, anh đã không thích thì tôi cũng không làm phiền nữa. Sự cố gắng của con người có giới hạn, tôi đã chờ anh gần 10 năm rồi, với anh có thể không là gì, nhưng với tôi, nó gần như là cả thanh xuân và cả tuổi trẻ..
Đang nghĩ, đột nhiên tôi nghe thấy Backer lại cất giọng hỏi cô gái đi cùng với Vỹ.
– Linda, em lại thấy không khỏe à? Có cần đi bệnh viện không?
– Em không sao đâu anh.
Cô gái kia nhẹ giọng đáp lại, ngỏ ý từ chối, cánh tay lại siết chặt Vỹ hơn. Thế nhưng mọi chuyện lại không dừng ở đó, khi mà ngay lúc này, Nam đột nhiên quay người buông ra một loạt câu hỏi, đôi mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào người kia.
– Nếu không thấy khỏe thì để họ đưa cô đến bệnh viện. Bữa ăn này không ăn thì để hôm khác ăn? Không vẫn đề gì hết.
Vì câu nói này, bầu không khí vốn đã ngột ngạt lại càng trở nên ngột ngạt hơn, mỗi người đều mang theo một loại cảm xúc. Tôi sợ Vỹ nổi giận, bởi vì dù sao đây cũng là bạn gái của anh, anh đương nhiên không muốn bạn gái của mình bị người khác nhòm ngó một cách công khai, như vậy chẳng khác nào không thèm giữ mặt mũi cho anh. Rồi tôi lại thấy tủi thân cho chính mình, những đau lòng của quá khứ tưởng chừng như đã quên bây giờ lại ùa về chẳng khác gì thước phim tua chậm. Chồng tôi chưa bao giờ quan tâm tôi như vậy, kể cả khi đứa con của chúng tôi mất đi, anh cũng chưa bao giờ chủ động hỏi tôi một câu sức khỏe tôi như thế nào, có khỏe hay không? Tất cả đều bắt đầu từ việc cả hai cãi nhau một trận long trời lở đất…
Như một trò cười, tôi không biết mình phải nên nói cái gì cả, đôi mắt lần nữa nhắm lại đầy mệt mỏi. Vỹ cũng không lên tiếng, Backer càng không, đến cùng Linda là người phá vỡ đi sự im lặng đó. Ngữ điệu cô ấy hơi ngượng ngùng, càng nghe càng cảm thấy cực kỳ yếu ớt, bất kỳ ai cũng muốn được lao đến che chở.
– Tôi không sao. Cảm ơn giám đốc Nam đã quan tâm.
– Nhưng mà tôi thấy.. sắc mặt của cô không được tốt. Hay là cô cứ thử đi khám xem sao?
– Tôi…
Linda ngập ngừng. Sau đó vài giây, tôi lại thấy Vỹ nói với Nam.
– Cảm ơn giám đốc Nam đã quan tâm đến người của tôi. Cô ấy đã nói không sao rồi, cậu đừng làm cô ấy khó xử.
– Tổng giám đốc Vỹ, rõ ràng mặt cô ấy hơi tái. Tôi thấy cô ấy không được khỏe thật.
– Thế à? Sao tôi lại thấy cô ấy rất ổn nhỉ.
– Anh…
– Tôi thấy người không được khỏe ở đây là cô gái đang ngồi bên cạnh anh mới đúng.
Đột ngột chuyển hướng sang tôi, Vỹ vừa nói vừa nhếch miệng, thành công biến tôi trở thành tâm điểm. Linda nhìn tôi dò xét, Backer cũng nhìn tôi hứng thú, còn Nam.. hình như bây giờ anh cũng mới phát hiện ra sự có mặt của tôi ở nơi này, cái nhìn đầy tránh né.
Thu hết một màn đó vào mắt, tôi siết chặt tay đang cầm vạt váy của mình, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhún vai nói với Nam.
– Anh không cần phải nhìn em như thế. Em rất khỏe.
Nhận được câu trả lời của tôi, Nam lúc này cũng gật đầu, anh thở hắt ra một hơi dài, không nhìn tôi với Linda nữa, suốt cả chặng đường giữ im lặng đến tuyệt đối. Có có điều, sự im lặng này của anh lại khiến cho tôi cảm thấy lòng mình thật sự có chút bất ổn, và nghi ngờ mỗi ngày một dâng lớn hơn. Đó chính là cô gái kia… có thể chồng tôi quen với cô ta, hoặc giữa hai người có điều gì đó mà người thứ ba không ai hay biết được.
Sau 10 phút di chuyển, chúng tôi cũng đến được một nhà hàng Tây rất là sang trọng. Bên trong trang trí vô cùng đẹp, với cả dường như chủ quán lại là người quen của Vỹ nên khi thấy chúng tôi bước vào, ông ta liền hớt hải chạy lại, trên mặt hiện rõ sự vui sướng không ngừng, hỏi.
– Giám đốc Vỹ, mấy tháng nay không thấy anh qua chỗ chúng tôi, tôi còn tưởng là nhân viên ở đây đắc tội với anh khiến cho anh không vui, đang định khiển trách đây.
– Chú đừng có đề cao tôi như thế. Ở cái đất này, quán chú không ngon thì quán nào ngon nữa.
– Hahaa. Được giám đốc Vỹ khen là chúng tôi vui rồi. Nào nào, mời cậu lên phòng ạ. Tôi sẽ bảo nhân viên chuẩn bị những món ngon nhất để mang lên.
– Hôm nay không ngồi phòng nữa. Để chúng tôi ngồi ở đây là được rồi.
– Ôi sao lại thế được. Căn phòng đó chúng tôi chuẩn bị riêng cho giám đốc Vỹ, tuyệt đối không có mùi của người khác đâu ạ.
– Chúng tôi vừa từ bữa tiệc đi qua, muốn tìm chỗ ngồi thoải mái một chút.
– À vậy ạ. Vậy thì cậu lên tầng 6 nhé, ở đó có một bàn ở ngoài bàn công, view cực đẹp ạ.
– Được.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Vỹ, vị chủ quán đó cũng nhanh chóng đưa chúng tôi đi lên chiếc bàn ở tầng 6. Qủa thật đúng như ông ta phô diễn, view ở đây cực đỉnh, có thể ngắm nhìn thành phố, thi thoảng lại đón những cơn gió lạnh se se lùa vào, khiến cho bản thân đang ủ rũ cũng trở nên tỉnh táo hắn. Backer chọn một loạt những món hạng sang đắt tiền, lúc nhân viên mang lên cũng hào phòng tips cho họ rất nhiều, thái độ ga lăng như vậy bảo sao khiến cho rất nhiều cô gái phải ngoái đầu lại nhìn.
Bữa ăn diễn ra trong một bầu không khí không mấy vui vẻ, tôi cúi đầu cẩn thận cắt miếng bít tết của mình, yên lặng lắng nghe mọi người nói chuyện. Người khơi nguồn câu chuyện này đều là Backer, anh ta hết nói chuyện về công việc, rồi lại chuyển sang nói chuyện về mấy cô nàng người mẫu nổi tiếng gần đây bị anh ta đá, rồi lại chuyển hướng sang Linda hỏi chuyện. Câu chuyện vốn chẳng có gì, cũng chỉ là hỏi quê quán ở đâu, hiện tại làm công việc gì, đối với tôi nó không quá ảnh hưởng lắm, nhưng mà đối với chồng tôi, nó lại khiến cho anh im lặng lắng nghe không bỏ xót bất kỳ một chi tiết nào. Nhất là khi ngồi ở bên cạnh tôi, nhưng đôi mắt anh lại dán lên người cô ấy, và cất giọng hỏi.
– Cô Linda đã bao giờ đến chùa Mẫu Sơn chưa?
( Địa danh này không có thật, do tác giả tự nghĩ ra. )
– Tôi chưa. Cũng không biết chùa ấy như thế nào.
– Nó là một ngôi chùa ít được mọi người biết đến, nằm sâu trên đỉnh núi ở Tam Đảo. Trong ngôi chùa ấy chỉ có một sư thầy, cả đời hướng về với Phật. Lúc tôi biết nhận thức, thì đã thấy mình ở trong chùa đó rồi. Thầy nuôi tối lớn, cho tôi ăn, cho tôi mặc, đến khi tôi 7 tuổi thì được một gia đình đến cúng dường ở đó nhận nuôi và đưa đi.
Lấy nhau 2 năm, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Nam kể về cuộc sống của mình, và cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh để lộ ra cái cảm xúc nghẹn ngào đau lòng ấy. Rốt cuộc tuổi thơ của anh là như thế nào, có giống như Lucky đã từng nói với tôi lần trước hay không? Còn nữa, người mẹ hiện tại của anh bây giờ, là mẹ ruột sao? Hay là ai? Tôi không biết nữa, tất cả mọi thứ xung quanh anh bây giờ đều là một dấu chấm hỏi to đùng..
Sau câu nói ấy của Nam, người tỏ ra hoảng hốt nhất có lẽ chính là Bạcker. Vì anh ta là người ngoại quốc, lại không thể hiểu hết nghĩa của Tiếng Việt nên rất vô tư hỏi.
– Ôi trời, vậy là cậu lớn ở trong chùa hả Nam? Thế cậu có phải là nhà sư không?
– Không.
– Thế bây giờ cậu còn ở trong chùa không thế?
– Thầy ấy đã viên tịch cách đây nhiều năm rồi. Ngôi chùa đó bây giờ đã có người khác, tôi cũng ít khi trở về.
– Vậy hôm nào rảnh cậu đưa tôi đến đó chơi nhé. Rủ cả Vỹ với Linda đi cùng. Tôi thật sự tò mò, rất muốn biết nơi đó như thế nào.
– Cũng được.
Thế rồi không biết là vì phải nhớ lại chuyện cũ đau lòng hay không mà buổi tối hôm đó, Nam uống nhiều đến nỗi trở nên say khướt. Tôi khó khăn lắm mới đỡ được anh về phòng, còn chưa kịp giúp anh rứa chân tay và thay quần áo thì đã bị anh túm lấy cổ tay kéo lại, cả người co rúm như một đứa trẻ, miệng lẩm bẩm.
– Tại sao? Tại sao lại không nhận anh, tại sao em lại vờ như không quen biết anh, tại sao lại tàn nhẫn với anh như thế? Chuyện năm đó anh thật sự không biết đã xảy ra cái gì, em phải nghe anh giải thích chứ, em phải cho anh một cơ hội chứ? Anh đã chờ em rất lâu rồi, rất lâu rồi, em có biết không hả?
Có một điều đau lòng là chồng tôi đã nhận nhầm tôi thành người phụ nữ mà anh đang cất giấu trong lòng, cho nên dù tôi có cố gắng gạt tay anh ra như thế nào thì anh cũng không hề buông tôi ra, ngược lại còn túm chặt hơn như thể sợ tôi sẽ chạy mất vậy. Và đương nhiên với một màn này, tôi thật sự không thể nào vui nổi, nhất là khi nhớ lại một loạt biểu hiện của anh lúc tối, cảm giác còn lại bây giờ chỉ là sự chua chát và nực cười. Sau khi đứa con mất đi, tôi đã bảo với anh rằng nếu anh không muốn tiếp tục, tôi sẵn sàng cùng anh ra tòa, nhưng anh lại là người kéo tôi lại. Để rồi bây giờ, khi tôi đang cảm thấy mình muốn kỳ vọng vào cuộc hôn nhân này, thì anh lại là người đạp tôi xuống.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình thật sự không ổn, thật không thể ngồi lại với Nam được nữa nên đành mặc kệ anh, quay người vào trong phòng tắm ngâm mình lại cho tỉnh táo. Lúc trở ra, tiếng chuông cửa cũng kêu lên từng hồi, tôi còn tưởng là mẹ anh tìm đến nên đành lững thững ra mở cửa. Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của người ở bên ngoài, bước chân tôi trở nên khựng lại, bởi người đó không ai khác chính là Vỹ.
Bóng anh cao lớn dựa vào một bên tường, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đang cháy dở, khói trắng bay lượn lờ. Nhìn thấy tôi, anh cất giọng nói.
– Tâm trạng có ổn không?