Câu trả lời của tôi khiến cho Mai cảm thấy dường như cô ấy đang nghe nhầm, đôi mắt nâng lên nhìn tôi chằm chằm, không hỏi nhưng tôi biết là cô ấy đang muốn xác định lại điều này có phải là thật không? Thật ra không phải chỉ mình cô ấy cảm thấy khó hiểu đâu, mà đến ngay chính bản thân tôi cũng cảm thấy không hiểu vì sao Vỹ lại đối xử với tôi như vậy. Kể từ khi phát hiện ra sự có mặt của anh, tôi đã coi anh là kẻ thù, tôi đã căm ghét anh, tôi đã mỉa mai, hơn thế nữa là chửi, là nguyền rủa. Nhưng anh thì lại khác. Anh không hề để bụng, hay là trả thù tôi, ngược lại dường như anh để tâm từng tí đến cuộc sống của tôi như thế nào, mối quan hệ của tôi ra sao? Anh cho tôi tiền, anh mua đồ cho tôi, anh nhớ lịch khám của tôi, chăm sóc tôi, nếu không phải là anh trai tôi, thì có khi đến chính bản thân tôi cũng còn xuất hiện cái suy nghĩ là anh đang có tình cảm mờ ám với mình vậy.
Không thấy tôi nói gì, Mai lại thở dài, cô ấy định hỏi tôi gì đó nhưng lại sợ làm phiền tôi nên đành nhịn xuống, an ủi tôi thêm mấy câu nữa rồi bảo tôi đi ngủ đi. Đến chiều, đúng như lời hứa, Vỹ quay trở lại lúc 3 giờ, trên tay cũng cầm một giỏ hoa quả và một chiếc cặp lồng. Nhìn thấy Mai, anh không tỏ ra cảm xúc nào, chỉ gật đầu một cái rồi tiến về phía bàn để đồ xuống, cẩn thận lấy gà hầm ra bát rồi đưa cho tôi, sau đó nói.
– Vẫn còn nóng, ăn đi.
– Tôi..
– Sao thế? Khó chịu à?
– Không phải.
– Thế ăn đi.
Vỹ nói xong cũng không hề có ý định rời đi. Tôi nhìn một cảnh đó, chỉ sợ anh lại giống như hôm qua đòi ở lại nên đành hướng đến anh cất giọng nói.
– Hôm nay có bạn tôi ở đây với tôi rồi, anh cũng không cần ở lại đâu.
– Cũng được.
– Mà tiền viện phí của tôi hết bao nhiêu, anh cho tôi gửi lại.
– Không cần.
Vỹ lắc đầu, anh liếc sang nhìn Mai, mặc dù là nhờ vả nhưng thái độ không hề thay đổi, vẫn lạnh nhạt vào tỏ vẻ không quan tâm như ngày thường. Cũng may cô ấy là bạn thân của tôi, nên tính cách của anh thế nào cũng ít nhiều hiểu được, vì thế chẳng có chuyện tranh luận. Tuy nhiên, lúc anh rời đi, Mai vẫn thắc mắc hỏi tôi.
– Nhà chồng cậu có biết được cậu có một người anh trai cực phẩm thế này không?
– Không. Nhưng mà mẹ chồng mình tưởng mình cặp bồ với anh ta, thậm chí bà ấy còn nghi ngờ đứa con trong bụng của mình không phải là con của Nam, mà là của anh ta.
– Sao lại…???
– Có người chụp ảnh mình với anh ta gửi cho mẹ chồng mình.
– Rồi bà ấy chửi cậu đúng không? Mẹ kiếp, ngay từ đầu mình đã biết cái gia đình này không thuộc vào dạng tốt đẹp gì rồi. Nếu không phải cậu nhẫn nhịn và yêu cái tên kia, thì nhà đấy làm gì có cửa so được với nhà cậu chứ?
– Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Mình hơi mệt, mình nằm ngủ một chút nhé.
– Ừ.
Thế rồi mấy ngày nằm viện sau đó, Mai xin nghỉ ở bên cạnh tôi, chăm lo cho tôi từng chút. Vỹ vẫn thường xuyên gọi về hỏi tôi, nhưng cuộc gọi của anh chỉ diễn ra vào lúc nửa đêm bởi vì giờ đó mới xong việc. Còn về Nam, anh vẫn chung thành làm như bản hợp đồng của mình viết ra. Chuyện của ai người đó làm, không liên quan, không thắc mắc, không để bụng.
Đến ngày thứ 7, sức khỏe ổn định hơn, tôi không muốn nằm ở cái nơi ngột ngạt này nữa nên quyết tâm xin về. Ban đầu Mai cương quyết không đồng ý, thế nhưng nhìn thấy sự cố chấp của tôi, xong ở bên cơ quan lại liên tục gọi điện giục cô ấy trở về để dẫn chương trình, cuối cùng cô ấy không làm sao được đành phải gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, vẫn không quên hỏi tôi.
– Cậu về nhà bên này hay là nhà bên kia?
– Mình về nhà chồng. Mấy ngày nay nằm viện không có gọi điện về, chắc là mọi người cũng lo lắng.
– Nhà đó có lo lắng cho cậu hay không thì tự bản thân cậu biết rõ. Mình biết chuyện này là chuyện riêng của cậu, nhưng mà mình coi cậu là người thân của mình, nên mình không thể không quan tâm được.
– Mình hiểu mà.
– Trước kia còn có đứa bé, cậu cố chấp hi vọng chồng cậu có thể thay đổi, mình thông cảm được. Nhưng mà bây giờ đứa bé của hai người.. cũng đã không còn nữa rồi, cậu đừng tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa, được không? Người như anh ta, không xứng đáng với cậu.
– Mình…
– Mình hiểu cậu sợ gì? Cậu sợ bố cậu và anh trai cậu làm anh ta mất hết tất cả, đúng không? Kể ra cũng tàn nhẫn thật đấy, có điều kẻ bạc tình phải nhận kết quả ấy cũng chẳng oan gì.
Những lời nói này của Mai mặc dù chẳng khác gì con dao sắc nhọn cứa vào da thịt tôi đau nhói, nhưng tôi không thể phủ nhận, tất cả đều giống với hoàn cảnh hiện tại của tôi bây giờ. Nam lấy tôi, đơn giản vì bị bố tôi đe dọa và vì phải chịu trách nhiệm với đứa bé. Bây giờ đứa bé mất rồi, nói thẳng ra chúng tôi không còn ràng buộc nào nữa, việc rời đi bây giờ quá là dễ dàng. Chỉ là.. từ tận sâu trong lòng, tôi không hề muốn điều này xảy ra, bởi vì tôi vẫn yêu anh. Tôi yêu anh nên tôi luôn muốn chúng tôi có thể cùng nhau ngồi lại, hiểu nhau hơn, biết đâu sau này cả 2 sẽ có một kết quả kết quả tốt đẹp thì sao? Chỉ là… cái kết quả này, sẽ không bao giờ xảy ra cả.
Sau khi Mai đi rồi, tôi ngồi thêm một lúc thì xe cũng đến đón, cùng lúc ấy Vỹ cũng gọi điện cho tôi. Anh hỏi tôi.
– Nghe nói hôm nay xuất viện? Mọi thứ đã ổn chưa mà đòi về.
– Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi. Anh cũng không cần phải lo đâu.
– Ừ. Nếu không về bên nhà một chuyến. Ở đó có bố cô, có dì Lan, mọi người sẽ chăm sóc cô một cách tốt nhất.
– Tôi biết rồi.
Thật ra tôi chỉ trả lời Vỹ như vậy theo phép lịch sự thôi, chứ từ sâu tận trong thâm tâm của mình, tôi không muốn quay lại ngôi nhà kia nữa. Một phần vì tôi không muốn mình phải giáp mặt với mẹ của anh, một phần là tôi sợ bố biết được mọi chuyện xảy ra đến với tôi, đến lúc ấy kết quả như thế nào tôi cũng không kiểm soát được. Nên là suy đi tính lại một hồi lâu, tôi cũng quyết định bảo tài xế đưa mình về nhà chồng.
Gần nửa không về nhà, cô Hoài đang tưới cây ở vườn nhìn thấy tôi thì sốt sắng chạy lại, không ngừng lo lắng hỏi.
– Trời ơi, cô An, cô đi đâu cả chục ngày này không về thế? Một cuộc gọi về cũng không gọi nữa, tôi lo cho cô quá.
– Cháu không sao. Cháu có chút công chuyện cần giải quyết thôi. Mà ở nhà có chuyện gì không cô?
– Không cô ạ. Ông bà chủ có hỏi cô một lần. Mọi thứ vẫn ổn hết.
– Dạ, vậy cháu vào nhà trước nha cô. Hôm nay cô nấu cơm giúp cháu với nhé, có gì mai cháu khỏe hơn thì cháu đỡ cô.
– Không sao đâu, không sao đâu. Nhưng mà…
– Nhưng mà sao ạ?
Cô Hoài nét mặt không được tốt, miệng ngập ngừng muốn nói gì đó. Nhìn một cảnh ấy, tôi đoán chắc là trong nhà lúc này đang có chuyện gì rồi, cho nên thái độ của cô ấy mới khó xử như vậy, giống như kiểu sẽ là một cú sốc lớn với tôi lắm. Kể ra bây giờ tôi còn gì để mất nữa đâu, cũng làm gì có nỗi đau nào bằng được nỗi đau mất con, cho nên những thứ khác cũng chỉ là tô điểm mà thôi. Tôi cười nhẹ đáp lại cô ấy một cái giống như an ủi, sau đó quay người bước thẳng vào nhà. Và rồi quả nhiên lúc này, tôi lại nhìn thấy mẹ chồng tôi đang ngồi với Vy ở phòng khách. Hai người nói chuyện vui vẻ chẳng khác gì mẹ và con gái vậy.
– Thế nào? Vừa rồi hai đứa ở bên Hàn Quốc, thằng Nam nó có dẫn con đi chơi không? Hai đứa chụp được bao nhiêu ảnh rồi.
– Cũng không nhiều bác ạ. Công việc bận rộn, anh Nam gần như phải đi gặp đối tác liên tục, xong lại tham gia vào những bữa tiệc, cho nên đa phần thời gian bọn cháu đều tối mặt mũi.
Là thư ký, việc phải ở bên cạnh giám đốc là chuyện quá bình thường, thế nhưng lọt vào tai mẹ chồng tôi, nó lại giống như việc làm đó là do Vy tự nguyện hiến dâng vậy. Bà cầm lấy tay của Vy, vỗ vỗ nhẹ, nói.
– Bác cảm ơn con vì đã ở bên cạnh thằng Nam nhà bác nhé. Thật là.. bác vẫn mong hai đứa thành đôi với nhau, sau đó con trở thành con dâu của bác, như vậy thì tốt biết mấy. Tiếc là.. thằng Nam nhà bác dại dột, bị người ta đổ vỏ cho vào tròng, tự dưng lỡ dở một đời. Bác khuyên nó như thế nào cũng không được, bây giờ chẳng biết phải làm sao nữa.
– Bác đừng nói như vậy, cháu áy náy lắm ạ. Với cháu, chỉ cần anh Nam hạnh phúc thì cháu cũng sẽ hạnh phúc, như thế là đủ lắm rồi ạ.
– Cái con bé này. Làm gì có ai chịu được cảnh nhìn người yêu mình đi lấy vợ chứ. Cháu cứ biết điều như thế này, bác đau lòng đấy.
– Nhưng mà bác bảo cháu phải làm thế nào bây giờ. Anh Nam bây giờ cũng đã có vợ rồi, thậm chí còn sắp có con. Cháu với anh ấy có yêu nhau đến mấy cũng không có danh phận nào, cháu làm gì có quyền ghen với An được hả bác.
– Đừng khóc. Thằng Nam nó chẳng yêu cái An đâu, hai bác cũng không thích nó, sớm muộn nó cũng không ở đây nữa. Cháu cố gắng đợi thêm một thời gian nhé, được không?
– Bác…
– Nghe lời bác. Việc của cháu bây giờ là chờ tin vui của bác thôi.
– Dạ vâng ạ.
– Mà sinh nhật sắp tới của cháu, cháu với thằng Nam đã định tổ chức ở đâu chưa?
Mẹ chồng tôi không hề biết việc tôi đã trở về, nên vẫn nói rất nhiều với Vy. Mãi cho đến khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa, cô ta mới giả bộ hốt hoảng, cười gượng quay sang nói với mẹ chồng tôi.
– Bác, đây là vợ anh Nam đúng không ạ?
Mẹ chồng tôi bấy giờ cũng mới dừng lại câu chuyện dang dở, mắt nhìn về phía tôi, thái độ vẫn đầy chán ghét như thế. Mà tôi, đối diện với bà, biết sớm muộn gì cũng sẽ không có kết cục nào tốt đẹp, tuy nhiên vì là phận con, bản thân vẫn phải cúi đầu chào bà, sau đó theo phép lịch sự quay sang gật đầu với Vy.
– Chào cô.
Ngay lập tức, cô ta cười sởi lởi hơn, đứng dậy đi về phía tôi, rất tự nhiên cầm lấy tay tôi, nói.
– Chúng ta đúng là có duyên mà. Không ngờ An lại là bạn của anh Nam, là bà chủ của tôi.
– Tôi thấy đúng thật là có duyên. Không ngờ Vy lại là “ bạn “ của chồng tôi. Trái đất này đúng là tròn thật.
Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “ bạn”, cũng không hề ngần ngại mà nhìn thẳng vào mắt của cô ta, ra dáng chủ nhà nói tiếp.
– Vy đến lâu chưa?
– Nghe nói là bác bị ốm, nên Vy đáp máy bay cái là đến đây luôn. Mà An vừa đi đâu về sao?
– Ừ. Tôi có chút việc.
Mặc dù rất không ưa con người của Vy và không thích tính cách của mẹ chồng, nhưng mà sau khi nghe cô ta nói là bà bị ốm, phận làm con dâu như tôi đây đương nhiên không thể nào làm ngơ được, liền cất giọng hỏi bà.
– Mẹ, mẹ ốm thế nào ạ? Mẹ đã đỡ hơn chưa?
Mẹ chồng tôi quay đầu nhìn, quả nhiên như tôi nghĩ, bà nguýt tôi một cái thật dài, mỉa mai.
– Không dám. Tôi không nhận nổi cái từ mẹ này của cô. Cô coi cái nơi này là nhà trọ của mình, thích đi thì đi, thích về thì về, chứ coi nó là nhà chồng sao?
– Mẹ, con… con xin lỗi mẹ về việc vắng mặt vừa rồi. Thật ra.. con có việc đột xuất, cho nên là..
– Thì tôi bảo rồi, tôi có dám ý kiến gì về cô đâu.
– Con xin lỗi mẹ.
– Thôi, cô tháo cái vẻ mặt giả tạo ấy của cô xuống ngay cho tôi. Nhà này ai cũng nhìn rõ bản chất thật của cô rồi, cô có diễn thế, diễn nữa cũng không ai vừa mắt đâu. Ai đời có cái ngữ con dâu nào đi biền biệt không thèm xin phép, không thèm gọi điện, cô coi nhà tôi là cái gì? Tôi nói cho cô biết, thằng Nam nhà tôi nó ngu nó mới dây vào cô, chứ loại như cô, không bao giờ, mãi mãi không xứng được với nó đâu nhé. Chồng thì bận đi làm biền biệt kiếm tiền, vợ ở nhà đã không làm ra được đồng nào còn ăn chơi đua đòi mua sắm nọ kia. Đã thế còn dở thói lăng loàn, cắm sừng con trai tôi. Lúc cô đi lấy chồng, bố mẹ cô không dạy cô phải sống thế nào à? Hay từ đầu cô đã không có mẹ để dạy.
Tôi biết mẹ chồng không vui, mà bị mẹ chồng chửi thế này tôi cũng không vui nổi, nhưng mà phận làm con, nên đành nhịn xuống, coi như là để bà phát tiết vậy. Nhưng tôi không ngờ, mẹ chồng tôi lại không thèm nể mặt tôi, ở ngay trước mặt nhân tình của chồng tôi, miệt thị tôi không khác gì một con người rẻ rách, đã vậy bà còn chạm vào giới hạn duy nhất của tôi – đó là mẹ tôi. Với tôi, miệt thị tôi, mắng chửi tôi đều được, tôi có thể bỏ qua, nhưng tuyệt đối đừng bao giờ động vào mẹ của tôi. Tôi không cho phép.
Hít vào một hơi thật sâu, tôi siết chặt tay, đôi mắt lúc này cũng đã trở nên đỏ.
– Mẹ, con biết việc con chục ngày không về nhà là con sai, mẹ có tức giận thì cứ nhắm vào con, đừng có lôi mẹ con vào. Con không đồng ý.
– Cô không đồng ý thì cô làm gì được tôi. Cô nhảy lên cô đánh tôi à? Á à, bây giờ lại còn có loại con dâu nhảy lên đầu mẹ chồng ngồi giống như cô hả? Cô thử nhìn lại mình xem, tôi nói đúng hay là sai? Cái người không được dạy dỗ như cô nhân cách không bao giờ bằng được một góc của người được dạy dỗ đâu.
Mẹ chồng tôi lần này tức giận thật sự. Bà chửi tôi không thương tiếc, chửi lớn đến nỗi người làm cũng rén, không dám bước ra, không dám to nhỏ bàn tán. Vy đứng ở bên cạnh bà, cô ta bước lên, giả đò nói chuyện nhưng cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
– Bác đừng quá tức giận. Chắc là An có chuyện riêng cần giải quyết thật nên cô ấy không có gọi về được thôi. Đều là người trong nhà, bác đừng thành kiến với chị ấy quá.
– Cháu không cần phải nói giúp nó. Cháu có nói giúp nó nó cũng không biết ơn cháu đâu, ngược lại còn nghĩ xấu cho cháu ấy. Loại người như này không hiểu sao thằng Nam nó lại dây vào được nữa.
– Kìa bác, chuyện cũng không có gì to tát, bác ngồi xuống nói chuyện được không? Bác vừa khỏi ốm dậy, đừng nên kích động quá, nếu không sẽ nguy hiểm lắm. Bác quên lời bác sĩ dặn rồi sao ạ? Bây giờ bác cần phải thả lỏng mình, đừng để căng thẳng, vừa rồi bác cũng hứa với cháu như vậy mà.
– Nhưng mà càng nhìn thấy mặt nó thì bác càng không thể nào chịu nổi.
– Vậy.. cháu dìu bác lên phòng ngồi nhé bác.
– Không cần. Cháu bảo nó cút ra chỗ khác cho khuất mắt bác, đừng để bác phải nhìn thấy hạng người như nó.
Lời nói này của mẹ chồng tôi chẳng khác nào đang ngầm ám chỉ với Vy rằng, trong cái ngôi nhà này, tôi không có một tý quyền hành hay tiếng nói nào, nhưng mà cô ta thì có rất nhiều. Về phần cô ta, cũng tỏ vẻ ra mình là một người hiểu chuyện, hướng đến tôi ngập ngừng nói.
– Hay là An lên phòng trước được không? Đợi lát nữa bác đỡ hơn, thì mình nói chuyện sau.
– Tôi nghĩ chuyện nhà tôi thì vẫn nên để tôi giải quyết thì hơn. Dù sao Vy cũng là người ngoài, Vy làm sao hiểu hết được nội bộ.
– Tôi..
Mẹ chồng tôi thấy Vy bị tôi nói thì càng thêm nổi điên. Bà chửi tôi lớn hơn, thậm chí còn muốn đuổi tôi, khiến cho tôi ở trước mặt nhân tình của chồng càng không đáng một xu nào cả. Đúng lúc không biết nên làm thế nào, thì đột nhiên lúc này, Nam lại từ bên ngoài bước đến. Anh nhìn mọi thứ bừa bộn dưới đất, rồi lại nhìn sắc mặt của mẹ chồng tôi, nhíu mày bước đến hỏi.
– Nhà có chuyện gì mà mẹ ầm ĩ đến nỗi ném hết đồ đạc như thế này?
– Anh còn hỏi tôi? Không phải là cô vợ quý hoá của anh làm tôi tức điên lên à?
– An làm gì mẹ sao?
– Làm gì? Nó chỉ còn thiếu nước ngồi lên đầu tôi ngồi thôi. Không, nó ngồi lên bàn thờ cái nhà này ấy. Ngồi chỉ đạo cho tất cả phải nghe theo nó.
– Mẹ, mẹ hơi nặng lời với vợ của con rồi đấy. Có chuyện gì mẹ nói nhẹ nhàng với cô ấy không được à?
– Anh… anh lúc nào cũng bênh nó. Tôi nuôi anh đúng tốn công tốn sức, để giờ anh đi bênh kẻ khác máu tanh lòng, cãi lại mẹ anh chem chẻm.
– Mẹ bây giờ giống mấy cái bà mẹ chồng chanh chua trên Ti vi rồi đấy.
– Anh…
Mẹ chồng tôi nghẹn họng, dù sao cũng là con trai cưng, bà không thể dùng những lời cay nghiệt giống như là với tôi được. Về phía Vy, Nam đưa mắt nhìn một cái, hạ giọng nói.
– Em về trước đi.
– Nhưng mà bác… em thấy bác không được khỏe. Anh để em dìu bác lên phòng đã.
– Không cần. Em về trước đi.
– Vậy.. vậy em về đây ạ.
Bị Nam đuổi thẳng thừng, đôi mắt Vy đỏ hoe mang theo phần uất ức, tuy nhiên cô ta chẳng dám chống đối lại với anh, cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi rời đi. Lúc tiếng xe nổ lên rồi mỗi lúc một xa dần, bấy giờ Nam mới lại hướng đến mẹ chồng tôi, nhàn nhạt nói tiếp.
– Mẹ mệt thì con bảo cô Hoài dìu mẹ lên phòng. Có chuyện gì thì để hôm sau nói đi.
Trước những lời cằn nhằn của mẹ mình, chồng tôi bỏ ngoài tai hết, hướng đến tôi nói.
– Lên phòng đi.
Tôi hiểu là Nam đang giải vây cho mình nên cũng không có từ chối, hướng đến mẹ chồng chào một cái rồi cũng theo anh đi về phòng của mình. Lúc cánh cửa đóng lại, tôi nhìn anh đang bước lại phía ghế ngồi xuống, cất giọng nói.
– Cảm ơn anh đã giúp tôi.
– Ừ.
Nam gật đầu, tuy chỉ ừ một tiếng, nhưng đôi mắt lúc này đều tập trung lên người của tôi, chờ đợi. Tôi biết là anh cũng đang chờ ở tôi một câu trả lời, cho nên liền nói tiếp.
– Tôi có việc quan trọng.
– Việc quan trọng? Bố cô gọi cô về?
– Không phải. Chuyện riêng của tôi?
– Với người đàn ông kia à? Cô gấp gáp đến nỗi bây giờ không cần giữ mặt mũi của mình, công khai đi với thằng đó à?
Thời gian qua tâm trạng tôi rất tệ, nên đối với việc Nam đang mỉa mai mình, bản thân đương nhiên không thể nhịn được, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, đáp.
– Anh đang chất vấn tôi đấy à? Thật nực cười, anh lấy tư cách gì chất vấn tôi? Chồng sao? Nếu anh thật sự là chồng tôi, vậy anh cũng nên giải thích cho tôi việc anh với cô ta cùng nhau đi Hàn Quốc như thế nào đi? Có ngủ cùng nhau không? Làm đến đâu rồi?
– Cô đừng có ăn nói hồ đồ.
– Tôi ăn nói hồ đồ, hay là do tôi nói quá đúng nên anh mới không có gì để nói lại.
– Cô..
– Nếu anh thật sự yêu cô ta như vậy, thì anh cứ đi với cô ta, chúng ta kết thúc cái hợp đồng này. Dù sao thì.. bây giờ tôi với anh cũng chẳng còn cái gì để giàng buộc nhau hết.
Ném cho Nam một câu nói như vậy, tôi chẳng muốn chú ý đến cảm xúc hiện tại của anh như nào, quay người đi về phía nhà tắm. Chỉ có điều mới bước được có vài bước, khuỷu tay tôi đã bị anh giật mạnh lại, ép tôi phải mặt đối mặt với mình. Khoảng cách rất gần, tôi nhìn ra được trong đôi mắt đó có sự tức giận nhen nhóm. Anh cau mày, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi.
– Không giàng buộc là thế nào? Cô nói thế là có ý gì?
– Anh buông tôi ra, anh đang làm người khác đau đấy.
– Tôi hỏi cô, cô nói thế là có ý gì? Trả lời tôi?
Tôi cũng không có ý định giấu diếm Nam, nên trước sự chất vấn của anh ta, bản thân cũng nghiêm túc trả lời.
– Đứa bé không còn nữa. Mối liên kết duy nhất giữa tôi và anh bây giờ đã biến mất, tôi nghĩ bây giờ anh nên gọi điện cho nhân tình của mình, báo cô ta đặt phòng để hai người cùng nhau ăn mừng đi là vừa.
Trước giờ Nam chưa bao giờ quá quan tâm đến việc tôi có thai, nên tôi cứ nghĩ rằng khi nghe được cái tin này, anh ắt hẳn phải vui mừng mới đúng, hoặc là chỉ cau mày một cái, sau đó cảnh cáo tôi rồi bỏ đi ra ngoài. Có điều vào hiện tại, mọi thứ hoàn toàn trái ngược. Anh bóp chặt vai tôi như muốn nghiền nát, đôi mắt long lên, nếu không phải là đang cố gắng kiềm chế thì tôi nghĩ anh đã tặng cho tôi một cái tát rồi.
– Cô nói cái gì? Đứa bé mất rồi? Sao lại mất? Nói mau?
– Bác sĩ nói lưu thai.
– Từ bao giờ. Mẹ tôi có biết chuyện này không?
– Mười ngày trước.
– Mười ngày trước trước. Mẹ kiếp, từ mười ngày trước mà cô không hề gọi điện cho tôi, báo cho nhà tôi một lời. Là nó lưu thật, hay là do cô phá nó hả? Hả?
Tôi vốn đã không muốn đôi co với Nam, tôi thậm chí còn không muốn để tâm đến thái độ của anh cơ. Nhưng mà anh lại nghi ngờ tôi là người phá bỏ đứa bé, anh ra cái vẻ mình cao thượng nhất, còn tôi chỉ là một kẻ tội đồ mang trên lưng đầy rẫy những tội lỗi. Anh không hề hỏi tôi một câu thời gian qua thế nào, tôi đã vượt qua ra sao, mà lại ném cho tôi cái danh phá thai, tôi có yêu anh nhiều đến mấy bây giờ cũng không nhịn được nữa, dồn hết sức hất mạnh cánh tay đang ôm mình ra khỏi, bản thân cũng không vừa quát lại.
– Tôi gọi cho anh, anh nghe điện thoại của tôi sao? Không, anh không hề nghe, thậm chí anh còn để cho cô ta nghe, để cô ta khiêu khích tôi, lên mặt với tôi. Anh có hiểu được cảm giác của tôi lúc đó là thế nào không? Con mẹ nó, tôi đau lòng, anh hiểu không hả? Tôi thừa nhận là tôi yêu anh, tôi thừa nhận là tôi muốn cùng với anh vun đắp một gia đình thật sự, nhưng mà anh thì không có thế? Anh coi thường tôi, nhà anh coi thường tôi, sỉ nhục tôi..
Nói đến đây, hốc mắt tôi đỏ hoe, một vài giọt đã lăn dài trên má. Tôi phải đưa tay lên lau đi mấy lần, cổ họng nghẹn ứ, đau đến mức không thể chịu nổi.
– Không phải anh không thích cuộc hôn nhân này sao. Được thôi, chúng ta ly hôn.