Về đến nhà, Bùi Hoan nhận được điện thoại từ cửa hàng. Hai hôm nay nhiều việc nên cô quên mất có người hẹn mình đến cửa hàng xem đồ.
Mấy tháng trước, vợ chồng cô mở một cửa hàng bán đồ cổ ở ngoài phố. Cửa hàng được trang trí theo sở thích của Hoa Thiệu Đình nhưng anh chẳng để tâm, chỉ thỉnh thoảng mới ghé qua, ngắm đống bảo bối của mình. Phần lớn là do Bùi Hoan phụ trách.
Gần đây có người phải qua mấy cầu mới liên hệ được với Bùi Hoan để mua hai cái chặn giấy bằng sứ từ thời nhà Đường. Vật phẩm quý giá trong cửa hàng đều là đồ sưu tầm của Hoa Thiệu Đình, nên ban đầu Bùi Hoan từ chối. Tuy nhiên, đối phương tìm cô mấy lần, tỏ ra thành tâm thành ý, nói bà ngoại ao ước có chúng nên anh ta muốn thực hiện tâm nguyện cuối cùng của bà. Bùi Hoan về thương lượng với Hoa Thiệu Đình. So với những thứ khác trong đống đồ của Hoa Thiệu Đình, hai cái chặn giấy chẳng phải là hàng cực phẩm gì, chỉ có niên đại lâu đời mà thôi. Hoa Thiệu Đình chẳng bận tâm, nói cô muốn bán thì bán.
Bùi Hoan vội vàng đến cửa hàng. Đối phương đã chờ từ lâu. Cô giải thích: “Xin lỗi anh, gần đây nhà tôi có nhiều việc, hôm lại phải đi đón con nên trễ hẹn.”
Người mua tên Trang Hoa. Nhà họ Trang cũng được coi là một gia tộc lâu đời và khá có tiếng tăm ở thành phố Mộc. Trang Hoa chưa đến ba mươi tuổi, là bậc con cháu trong gia tộc. Hồi còn hoạt động trong làng giải trí, Bùi Hoan từng nghe nhắc đến tên anh ta nhưng chưa bao giờ gặp mặt.
Trang Hoa lắc đầu, tỏ ý không vấn đề gì. Bùi Hoan sai nhân viên đi lấy hai cái chặn giấy. Trong thời gian chờ đợi, hai người trò chuyện vài câu. Trang Hoa vô tình mà hữu ý nói với cô: “Tôi cũng vì người nhà nên mới bỏ tiền mua hai cái chặn giấy này. Trước đó không rõ tình hình, bây giờ nghe nói cô Bùi một mình nuôi con nhỏ. Nếu cô có khó khăn gì… chúng ta có thể thương lượng.”
Cảm thấy câu này nực cười, Bùi Hoan khẽ chau mày. Tuy nhiên, cô cũng chỉ lắc đầu chứ không giải thích rõ ràng. Trang Hoa nhắc tới điều này chứng tỏ đã dò hỏi về cô. Đối với bên ngoài, mọi người trong cửa hàng đều thống nhất nói chủ nhà đã qua đời.
Bùi Hoan ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương phía đối diện anh ta. Vào thời khắc này, cô hơi nghiêng mặt, để lộ đường nét tinh tế. Trang Hoa cảm thấy chuyến đi này của mình rất có giá trị, người phụ nữ kia còn đáng chú ý hơn đống đồ cổ quý báu xung quanh.
Bùi Hoan…. Anh ta nhớ trước kia cô từng là diễn viên, tham gia mấy bộ phim. Cô cũng dính vào mấy tin đồn lá cải. Nhưng sau vài lần tiếp xúc, Trang Hoa lờ mờ cảm thấy người phụ nữ này không giống như những gì báo chí từng viết.
Anh ta biết, chắc chắn cô đã kiếm được mối giàu có nên mới lặng lẽ rút khỏi làng giải trí. Đây là con đường mà nhiều ngôi sao nữ lựa chọn nên không ai bận tâm. Khi anh ta đến cửa hàng này, không ngờ bà chủ lại là cô, cũng không ngờ chồng mất sớm, phải một mình nuôi con nhỏ. Mặc dù vậy, cô không có vẻ gì là gia cảnh khó khăn.
Hôm nay Bùi Hoan không trang điểm, chỉ mặc áo sơ mi đơn giản. Tuy nhiên, trông cô vẫn xinh đẹp rạng ngời. Trang Hoa bất giác nhìn cô chằm chằm. Thật ra trong làng giải trí, ngôi sao nữ xinh đẹp không thiếu, nhưng từ người Bùi Hoan toát ra một khí chất hết sức thu hút. Mặc dù đã làm mẹ, nhưng ở cô ẩn giấu một vẻ ngang ngược và bá đạo của vị tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ.
Đàn ông thích mạo hiểm và chinh phục. Đối với Trang Hoa, Bùi Hoan tựa như một câu đố thú vị khiến anh ta vô cùng hứng thú.
Phát hiện đối phương không rời mắt khỏi mình, Bùi Hoan vẫn giữ nụ cười lịch sự trên môi, tiếp tục trò chuyện với anh ta. Trang Hoa đột nhiên hỏi: “Nhóc nhà cô là con gái phải không?”
“Vâng. Bố nó cũng thích con gái.” Ý cười trên môi Bùi Hoan càng đậm hơn. Người đàn ông này đến đây vài lần, không ngừng dò hỏi về cô. Cô cũng không phải là kẻ ngốc nghếch mà không đoán ra ý đồ của anh ta.
Trang Hoa nói: “Con gái cũng tốt, lúc nhỏ dễ thương, lớn lên hiếu thảo với cha mẹ.” Anh ta hạ giọng: “Xin lỗi. Không phải tôi cố ý nhắc tới chuyện buồn của cô.”
Bùi Hoan cố nhịn cười. Đúng lúc này, nhân viên bán hàng mang đồ lên tầng hai, bày ra bàn. Trang Hoa đứng dậy xem xét, sau đó lại quay sang nhìn cô.
Bùi Hoan cười nói: “Tôi thấy anh Trang cũng không vội, chi bằng chúng ta ngồi xuống uống ly trà trước đã?”
Đến tầm chạng vạng, Bùi Hoan vẫn chưa về nhà. Lão Lâm gọi điện tới cửa hàng rồi lên tầng hai báo cáo với Hoa Thiệu Đình: “Phu nhân vẫn đang bàn chuyện với khách hàng. Xem ra hôm nay, cô ấy có thể chốt vụ chuyển nhượng hai cái chặn giấy.”
“Vẫn là người khách đó à?”
Lão Lâm gật đầu. Hoa Thiệu Đình chẳng nói gì, đưa vở bài tập cho Sênh Sênh làm phép tính. Sênh Sênh đột nhiên kéo tay anh, làm động tác suỵt, ra vẻ thần bí.
Con gái anh mỗi lần có chuyện nhưng không dám nói đều có dáng vẻ này. Hoa Thiệu Đình mỉm cười, bế con bé đặt ngồi trên tay vịn sofa, hỏi nhỏ: “Sao thế con?”
“Con biết chú đó. Chú ấy tưởng con không có bố.” Sênh Sênh có chút không vui, đung đưa hai chân: “Chú ấy đến cửa hàng mấy lần, toàn nhìn mẹ thôi.”
Lão Lâm cười, giải thích: “Bên ngoài đều tưởng Tiên sinh đã mất nên khó tránh khỏi sự hiểu nhầm.”
Hoa Thiệu Đình véo má con gái, hỏi: “Mẹ không nghe lời thì nên làm thế nào?”
Sênh Sênh nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh tia tinh quái: “Bắt mẹ về xử theo gia pháp.”
Lúc chiếc ô tô màu đen đến tiệm đồ cổ, Bùi Hoan đang tiễn Trang Hoa ra cửa. Anh ta mời cô mấy hôm nữa đi đánh golf ở ngoại thành. Hai người đứng trên hè phố, chuyện trò rôm rả.
“Sợi dây chuyền của cô Bùi chắc cũng là đồ cổ đúng không? Loại Opal này tương đối khó kiếm.” Trang Hoa nhìn chằm chằm vào cổ Bùi Hoan. Cô đang đeo sợi dây chuyền, mặt ánh lên màu tím nhạt, trông giống mắt mèo.
Bùi Hoan gật đầu: “Tôi đeo chơi ấy mà… Anh Trang thích đồ cổ à?”
Biết đồ cổ là lĩnh vực của cô nên Trang Hoa gật đầu, càng nói càng hưng phấn.
Khóe mắt phát hiện ra chiếc xe từ từ tiến lại gần nhưng Bùi Hoan vẫn giả bộ không nhìn thấy. Khó khăn lắm, cô mới có thể nhịn cười.
“Cô Bùi cứ sắp xếp thời gian. Lúc nào cô rảnh, tôi sẽ đến đón cô.” Trang Hoa cất giọng chân thành.
Bùi Hoan lộ vẻ khó xử: “Chuyện này…. tôi sợ người nhà không đồng ý.”
Tưởng cô nhắc đến con gái, anh ta liền nói: “Không sao. Cô hãy đưa cả cháu đi cùng. Chị gái tôi cũng có hai con nhỏ, tụi trẻ có bạn chơi sẽ rất vui.”
Hiếm có dịp phát huy khả năng diễn xuất, Bùi Hoan tận dụng triệt để. Sắc mặt lộ vẻ do dự, nhưng cô chưa kịp lên tiếng, có người dừng lại bên cạnh cô, tùy tiện hỏi một câu: “Đi đâu vậy?”
Mặt trời vừa khuất bóng, đèn đường đã bật sáng, tạo thành một cái bóng dài trên mặt đất. Cái bóng không xa không gần nhưng vừa vặn cắt giữa Bùi Hoan và Trang Hoa.
Bùi Hoan thản nhiên khoác tay Hoa Thiệu Đình, tựa má lên vai anh: “Đi chơi ngoại thành. Trời sắp chuyển lạnh là em lại chẳng muốn ra ngoài.”
“Được.” Hoa Thiệu Đình lại hỏi cô: “Em đã bàn chuyện xong chưa?”
Bùi Hoan gật đầu, giới thiệu qua về Trang Hoa với anh. Nói xong, cô cười tủm tỉm, vẻ mặt ngây thơ vô tội. Trang Hoa cố gắng đè nén sự nghi hoặc, đứng bất động. Anh ta không biết người vừa xuất hiện là ai nhưng đối phương có vẻ kỳ quặc, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Bùi Hoan chứ chẳng mảy may để ý đến anh ta.
Trang Hoa có chút khó chịu. Trong hai mươi tám năm cuộc đời, anh ta chưa từng bị coi là không khí bao giờ. Anh ta miễn cưỡng cất giọng lịch sự với Bùi Hoan: “Vị này là….”
“Anh cả của tôi.” Bùi Hoan nghiêm túc giới thiệu rồi nhìn trộm Hoa Thiệu Đình nhưng anh không hề tỏ ra tức giận.
Trang Hoa thở phào nhẹ nhõm, giơ tay về phía Hoa Thiệu Đình: “Chào anh. Tôi tên Trang Hoa. Anh cũng sống ở gần đây à?”
Hoa Thiệu Đình vẫn nắm tay Bùi Hoan, chẳng hề có ý khách sáo với đối phương. Trang Hoa ngượng ngập thu tay về.
Lúc này, Hoa Thiệu Đình mới nhìn qua đối phương, bình thản mở miệng: “Cậu có thể mang cái chặn giấy đi, khỏi cần tính toán giá cả. Tổ tiên nhà họ Trang là người của hoàng thất nên coi như cái chặn giấy cũng là đồ của nhà cậu. Nể mặt bà ngoại cậu nên tôi trả vật về với chủ cũ.”
Đây là quyết định chứ không phải thương lượng. Trang Hoa không rõ lai lịch của người đàn ông trước mặt. Còn chưa kịp phản ứng, anh ta vô tình chạm phải ánh mắt của đối phương, thế là bao nhiêu nghi vấn cũng không thể thốt ra miệng. Hơn nữa, Hoa Thiệu Đình một câu hàn huyên cũng không có, như thể anh ta mấy lần đến cửa hàng cũng chỉ vì mục đích đợi đối phương quyết định.
Trang Hoa không chịu tỏ ra lép vế, lập tức từ chối. Dù sao anh ta cũng là người nhà họ Trang, đâu đến nỗi không thanh toán nổi. Nhưng không đợi anh ta lên tiếng, Hoa Thiệu Đình tựa như đã giải quyết xong phiền phức, vừa chỉnh lại áo của Bùi Hoan vừa nói: “Em chẳng rút kinh nghiệm gì cả. Đừng để bị cảm rồi lại than vãn với anh đấy nhé.”