Nơi xảy ra sự cố không phải là nội thành của tỉnh Nam, cách khá xa khu vực dân cư đông đúc. Hơn nữa, dải phân cách giữa đường trồng hàng cây cao hơn đầu người, thành ra cùng một vị trí, hai người ở hai bên đường không nhìn thấy nhau. Dù xe cảnh sát từ nội thành đi tới, cũng chưa chắc đã phát hiện địa điểm xảy ra tai nạn.
Người qua đường tụ tập dần đông. Ban đầu, họ tưởng chỉ xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, nào ngờ lại nghe thấy tiếng súng nổ.
Mọi người hoảng sợ chạy tán loạn, đồng thời gọi điện báo cảnh sát. Chiếc ô tô thứ hai bị lật, kính vỡ nát nhưng may mắn là người trong xe không nguy hiểm đến tính mạng. Phương Thạnh là người chui ra khỏi xe đầu tiên. Anh ta chạy ra sau, nói với Diệp Tĩnh Hiên: “Tam ca… chắc chắn là người của Hội trưởng.”
Anh ta vừa dứt lời, phía trước có mấy người đàn ông xông tới, nhả đạn về bên này. Phương Thạnh lập tức kêu đàn em bảo vệ Diệp Tĩnh Hiên.
Sự việc đã đến nước này, Hội trưởng và Đại đường chủ cuối cùng cũng lật bài. Người của Trần Dữ sốt ruột, không ngừng nhả đạn. Bọn họ đã tông vào xe của Diệp Tĩnh Hiên nhưng không biết anh sống chết thế nào. Bất kể dùng thủ đoạn gì, ngày hôm nay, bọn họ cũng phải dồn bằng được người đứng đầu nhà họ Diệp vào chỗ chết.
Diệp Tĩnh Hiên bị đè trong xe. Cửa kính bên anh đã vỡ nát. Nhờ có dây an toàn nên Nguyễn Vi vẫn được cố định ở chỗ ngồi của cô. Phương Thạnh định mở cửa xe nhưng cánh cửa đã bị đâm bẹp, nhất thời không mở nổi.
Bên ngoài vẫn không ngừng vang lên tiếng súng. Bắt gặp vẻ mặt tái nhợt của Nguyễn Vi, Phương Thạnh an ủi cô đừng hoảng sợ, hãy cùng anh ta nghĩ cách thoát ra khỏi ô tô.
Nguy hiểm đến quá bất ngờ nên vào thời khắc này, Nguyễn Vi cũng chẳng có thời gian nghĩ ngợi nhiều. Cô chỉ muốn xem Diệp Tĩnh Hiên có bị thương hay không. Cô được anh bảo vệ trong lòng nên không hề hấn gì, chỉ là bị ù tai một lúc. Khi thò tay ra sau lưng anh, sờ phải miếng kính vỡ, Nguyễn Vi thót tim, hoảng hốt gọi tên anh.
Diệp Tĩnh Hiên tạm thời không thể động đậy nhưng vẫn còn tỉnh táo. Anh ho khan một tiếng, vỗ nhẹ lên người cô, tỏ ý mình không sao. Nguyễn Vi thở phào nhẹ nhõm. May mà cô cài dây an toàn chứ không lúc xe lật nghiêng, chắc chắn cô đã bị văng ra ngoài.
“Chị Vi, cẩn thận kính vỡ….. Chị hãy đi ra đằng sau đã.” Phương Thạnh đỡ thắt lưng Nguyễn Vi, kéo cô ra khỏi ô tô rồi bảo cô lên chiếc xe thứ ba đỗ ở đằng sau chờ anh ta. Chiếc xe đó chỉ đâm vào hàng rào bảo vệ nên vẫn có thể chạy bình thường. Nguyễn Vi không chịu đi, ở lại giúp Phương Thạnh kéo Diệp Tĩnh Hiên ra ngoài.
Sau cơn mưa, bầu trời quang đãng, thời tiết mát mẻ. Chưa được nửa ngày mà đã xảy ra chuyện long trời lở đất tựa như ở hai thế giới khác biệt. Nguyễn Vi một mình đến nghĩa trang, cuối cùng lại ra nông nỗi này.
Cô túm lấy cánh tay Diệp Tĩnh Hiên, cùng Phương Thạnh nhẹ nhàng đỡ anh ra khỏi chiếc ô tô bẹp rúm. Phía xa xa đã vang lên tiếng còi hụ của xe cảnh sát. Còn ở làn đường bên này, hai bên vẫn nấp sau ô tô, nhả đạn về phía đối phương.
Diệp Tĩnh Hiên kéo Nguyễn Vi vào lòng, không cho cô nhìn ra sau: “Mau đi theo anh, không có chuyện gì đâu.”
Biết tình thế hết sức nguy hiểm nên Nguyễn Vi ngoan ngoãn vâng lời. Phương Thạnh cầm súng đi đằng sau, bảo vệ hai người. Tai của cô vẫn ù ù, phía sau không ngừng vang lên âm thanh đáng sợ. Cảnh sát tỉnh Nam đã để ý đến Kính Lan Hội từ mấy năm nay, bọn họ lại dám ngang nhiên nổ súng giữa ban ngày nên sự việc này chắc chắn sẽ không dễ dàng kết thúc.
Diệp Tĩnh Hiên và Nguyễn Vi đang đi về phía chiếc ô tô thứ ba, đột nhiên có một người phá vòng vây lao tới. Phương Thạnh lập tức nổ súng bắn anh ta. Trước khi ngã xuống, đối phương cũng kịp nhả đạn về bên này. Viên đạn găm xuống mặt đất cách Nguyễn Vi chưa tới một mét, khiến cô giật nảy mình. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ở Phương Uyển, cô liền đứng chắn trước Diệp Tĩnh Hiên, van nài anh cứ đi đi.
Diệp Tĩnh Hiên bế ngang người Nguyễn Vi, cố gắng khống chế tâm trạng kích động. Diệp Tĩnh Hiên bảo Phương Thạnh lái xe rời đi. Phương Thạnh bỗng thốt ra một câu đầy kinh ngạc: “Tam ca, anh….”
Nguyễn Vi mở mắt, định xem xảy ra chuyện gì nhưng Diệp Tĩnh Hiên không cho. Anh vừa thở dài vừa vỗ vai cô: “Ngoan, đừng để anh lo lắng.”
Không muốn khiến anh phân tâm nên Nguyễn Vi im lặng, áp mặt vào ngực anh. Ô tô phóng rất nhanh trên đường. Cô vô thức vòng tay qua thắt lưng anh, nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.
“Tĩnh Hiên!” Tay Nguyễn Vi dính phải chất lỏng âm ấm. Nhận ra đây là máu của anh, trái tim cô lạnh buốt trong giây lát.
Cô muốn kiểm tra lưng anh nhưng anh hôn lên trán cô, cất giọng hết sức nhẹ nhõm: “Em đừng căng thẳng. Vết thương nhỏ ấy mà, anh chưa chết được đâu.”
Nguyễn Vi ôm chặt người anh. Anh càng tỏ ra bình tĩnh, cô lại càng lo lắng. Cuối cùng, cô mở miệng van nài: “Em chỉ ngó qua thôi…. Anh hãy quay lưng lại đi.”
Diệp Tĩnh Hiên vẫn bất động. Hôm nay tâm trạng của cô đã quá căng thẳng, anh không muốn kích thích cô thêm nữa.
Nguyễn Vi nghẹn ngào: “Em không yếu đuối đến thế… Em không sợ đâu…. Anh hãy để em cầm máu cho anh.”
Diệp Tĩnh Hiên dõi mắt về phía trước. Cảnh sát đã bắt đầu phong tỏa đường phố nên Phương Thạnh rẽ vào một con đường nhỏ, tương đối khó đi. Anh làm động tác suỵt, ôm Nguyễn Vi vào lòng rồi nhắm mắt. Trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh, một lúc sau, Phương Thạnh rẽ ra con phố chạy thẳng về nhà họ Diệp. Anh ta liếc qua gương chiếu hậu, nhìn hai người ngồi ở ghế sau rồi nhắc nhở Nguyễn Vi: “Chị Vi đừng xúc động quá. Thủy tinh đã găm vào người Tam ca…. không dễ xử lý. Lúc gỡ ra mà không cẩn thận, cắt phải mạch máu thì phiền to. Chúng ta sắp về đến nhà rồi, bác sĩ cũng đã chờ sẵn sàng.”
Nguyễn Vi biết phân biệt nặng nhẹ, chỉ có thể mở mắt nhìn anh nhẫn nhịn mà không giúp được gì, trong lòng cô còn đau hơn anh bội phần.
Diệp Tĩnh Hiên hít sâu một hơi, áp má mình vào mặt cô, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Quần áo của hai người ướt nước mưa lẫn mồ hôi, nhớp nháp khó chịu nhưng chẳng ai để ý.
Phía xa xa lại sấm chớp đì đùng, báo hiệu cơn mưa lớn. Trong cuộc đời, Diệp Tĩnh Hiên chưa bao giờ có một ngày tồi tệ như hôm nay. Nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ một phen sống mái với người của Trần Dữ chứ chẳng bao giờ có chuyện bỏ đi trước. Nhưng vì hôm nay có Nguyễn Vi ở bên cạnh nên anh không thể mạo hiểm.
Sau lưng máu chảy ròng ròng nhưng Diệp Tĩnh Hiên không bận tâm, chỉ dùng sức ôm cô. Nhiệt độ thân thể cô khiến anh cảm thấy ấm áp. Mãi tới lúc này, anh mới phát hiện bản thân hết sức căng thẳng, may mà A Nguyễn của anh bình an vô sự.
Diệp Tĩnh Hiên đã không thể phân biệt mình đau ở chỗ nào. Nhưng mọi ý thức của anh chỉ tập trung vào người phụ nữ trong lòng. Anh vén tóc cô ra sau tai, nhìn cô chăm chú, đến mức cô bối rối. Sau đó, anh để mặt cô áp vào ngực mình. Đây là người phụ nữ anh yêu thương nhất trên đời. Anh muốn cô được bình an, yên ổn. Anh nguyện thay cô gánh mọi nỗi hiểm nguy.
Sợ anh lịm đi do mất quá nhiều máu, Nguyễn Vi mở miệng động viên: “Anh cố gắng chịu đựng thêm chút nữa. Chúng ta sắp đến nhà rồi…. Anh nhìn em đi!”
Tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng Diệp Tĩnh Hiên vẫn còn tỉnh táo. Anh khẽ cười một tiếng, cúi xuống hôn cô. Nguyễn Vi ngẩn ra vào giây rồi hé miệng, đón nhận nụ hôn của anh.
Một lúc sau, Diệp Tĩnh Hiên buông Nguyễn Vi. Anh chẳng nói chẳng rằng, thò tay vào trong túi quần lấy ra một chiếc nhẫn. Trong cuộc đời này, anh chưa bao giờ từ bỏ. Có những loại tình cảm có thể phong kín theo thời gian, nhưng có những con người đã hòa tan vào cốt tủy, cùng sống cùng chết với nhau. Nguyễn Vi không chỉ là tình yêu, mà còn là một phần cơ thể không thể tách rời của anh.
Diệp Tĩnh Hiên cũng từng có thời hăm hở theo đuổi danh lợi. Nhưng sau khi suýt qua “tử môn quan” vào ba năm trước, anh đã chẳng còn mong muốn bất cứ điều gì ngoài việc Nguyễn Vi được bình an vô sự. Cho dù tất cả đã thay đổi nhưng chiếc nhẫn này vẫn thế, dù dính đầy bùn đất nhưng viên kim cương vẫn sáng lấp lánh.
Diệp Tĩnh Hiên từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Nguyễn Vi. Lồng ngực từng cơn đau nhói, đôi mắt nhòe đi, cô ra sức gật đầu, ôm chặt lấy anh.
Diệp Tĩnh Hiên thở một hơi dài, sắc mặt trở nên nhẹ nhõm. Anh cất giọng mệt mỏi: “Bây giờ mà cho anh một phát đạn, chắc anh sẽ không tỉnh lại nữa.”
Nguyễn Vi giơ tay bịt miệng anh, không cho anh nói những lời xui xẻo. Diệp Tĩnh Hiên nắm tay cô: “Hồi nằm ở bệnh viện, anh đã ép bản thân tỉnh lại. Bởi vì còn có người cần bảo vệ nên anh không thể cứ thế ra đi.”
Nguyễn Vi cắn môi để không bật khóc. Diệp Tĩnh Hiên chẳng bao giờ thốt ra những lời yêu đương ngọt ngào nhưng điều anh nói luôn lay động đến tâm can cô.
“A Nguyễn! Lúc đó anh thật sự hận em, nhưng không nỡ từ bỏ em.”
Đây là cô bé ngốc nghếch của anh. Cô đã làm sai nhiều chuyện, hại anh bị bắn vào đầu, nhưng câu đầu tiên anh nói sau khi tỉnh lại là: “A Nguyễn đâu rồi.”
Người sống trong giới hắc đạo có thể mất mạng bất cứ lúc nào nên chẳng bận tâm đến điều gì. Diệp Tĩnh Hiên hành sự tàn nhẫn và quyết đoán có tiếng, nhưng dù ngông cuồng đến mấy, con người đâu phải là cỏ cây, thế nào cũng có tử huyệt. Tình yêu khiến anh trở nên cố chấp, khiến anh lúc nào cũng canh cánh trong lòng.
Phương Thạnh lái xe vào trong khu biệt thự rộng lớn của nhà họ Diệp. Mọi cánh cổng đều mở ra, bác sĩ đã chờ sẵn ở tòa nhà chính.
Nguyễn Vi và Phương Thạnh đỡ Diệp Tĩnh Hiên xuống xe. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy lưng anh bị cắm miếng thủy tinh dài, máu chảy loang lổ trông rất đáng sợ. Phương Thạnh lập tức đỡ anh đi vào trong nhà.
Diệp Tĩnh Hiên bảo Nguyễn Vi lên tầng trên nghỉ ngơi trước. Cô muốn ở bên cạnh nhưng anh không chịu nhượng bộ: “Anh không muốn em chứng kiến cảnh này. Sao em cứ phải ép anh thế nhỉ?”
Nguyễn Vi đành nghe lời. Phương Thạnh an ủi cô, nói vết thương của Tam ca không nặng, Tam ca sẽ ổn thôi. Anh ta bảo thím Phúc đưa cô lên tầng trên, tắm rửa thay bộ quần áo sạch.
Ngôi nhà vẫn chẳng có gì thay đổi, y hệt lúc Nguyễn Vi ra đi. Thím Phúc đưa cô về phòng ngủ chính, nơi cô đã sống trước kia. Bà là người giúp việc sống ở nhà họ Diệp nhiều năm. Gặp lại Nguyễn Vi sau một thời gian dài, thím Phúc không khỏi cảm khái. Dù bây giờ không ai dám nhắc tới vụ Phương Uyển nhưng nó vẫn là bóng đen trong lòng mọi người.
Nguyễn Vi cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, nghẹn ngào gọi bà. Thím Phúc ôm cô, vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi: “Con bé này… ngày xưa cháu mềm yếu là thế, mèo trong nhà bị ốm còn buồn mất mấy ngày… làm sao có thể phản bội Tam ca cơ chứ?”
Thím Phúc chẳng khác nào người thân của Nguyễn Vi. Câu nói của bà khiến cô hoàn toàn suy sụp. Cô ôm bà, nức nở: “Anh ấy bị thương mà không cho cháu xem. Cháu biết anh ấy không muốn cháu lo lắng, nhưng anh ấy làm vậy chỉ càng khiến cháu đau đớn hơn mà thôi.”
Bây giờ cô đã biết tại sao Diệp Tĩnh Hiên lại bảo cô đi chỗ khác. Anh rất để tâm đến chuyện cô tự hành hạ bản thân. Anh sợ cô không kiềm chế nổi, lại rơi vào trạng thái kích động nên mới không cho cô nhìn thấy máu.
Thím Phúc nhẹ nhàng an ủi rồi lấy quần áo cho cô đi tắm. Cả ngày hôm nay tinh thần căng thẳng quá độ, bây giờ mới có thể thả lỏng nên cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cô phải chống tay vào bàn một lúc mới tỉnh táo đôi chút.
Thím Phúc định ở lại với cô nhưng cô không yên tâm nên bảo thím xuống nhà xem tình hình Diệp Tĩnh Hiên thế nào. Người làm ở dưới cho biết, tình hình không nghiêm trọng. Thủy tinh đã được gắp ra, bác sĩ đang chuẩn bị khâu cho anh.
Thấy hai người gặp nhiều chuyện trắc trở như vậy, thím Phúc lén chùi nước mắt, nói với Nguyễn Vi: “Cháu có biết không? Tam ca chẳng bỏ được cháu… Nhà họ Diệp đời đời kiếp kiếp đóng đô ở tỉnh Nam, vậy mà Tam ca nhất quyết tranh giành vị trí Hội trưởng với người ở Lan Phường. Những việc cậu ấy làm đề là vì cháu cả.”
Nguyễn Vi đã chuẩn bị đi tắm. Nghe câu này, vô lập tức dừng bước. Bao nhiêu ý nghĩ dội vào đầu cô, vô số hình ảnh như những hạt tròn nhanh chóng được xâu chuỗi lại.
Thím Phím lau nước mắt: “Vì chuyện xảy ra ở Phương Uyển, nên Hội trưởng cho người tìm cháu khắp nơi. Làm sao Kính Lan Hội có thể tha mạng cho kẻ phản bội chứ? Nhưng Tam ca luôn cho rằng mình từng có lỗi với cháu nên không để cháu xảy ra chuyện lần nữa. Lúc đó, mọi người đều khuyên Tam ca nên lo cho gia tộc trước mà cậu ấy không nghe, nhất định chuyển đến thành phố Mộc, vì cháu đang sống ở nơi ấy. Với thế lực của Kính Lan Hội, nếu cậu ấy không đi, cháu sẽ….”
Chỉ e Nguyễn Vi đã chết cả trăm lần ấy chứ. Quần áo trên tay rơi xuống đất mà cô không hề hay biết. Cô còn nhớ, cô đã từng hỏi Diệp Tĩnh Hiên, liệu anh có thể từ bỏ Kính Lan Hội, từ bỏ tham vọng rồi cùng cô quay về tỉnh Nam hay không. Lúc đó, anh đã không nhận lời. Dù biết rõ đáp án nhưng cô vẫn thất vọng và đau lòng.
Diệp Tĩnh Hiên từng nói, tham vọng của anh chính là cô. Nguyễn Vi tưởng mình đã hiểu rõ con người anh, nhưng chưa từng đào sâu suy nghĩ xem tại sao anh lại cố chấp trong việc lật đổ Hội trưởng, giành quyền kiểm soát bang hội. Bây giờ cô mới biết, chỉ khi nào anh trở thành Hội trưởng, cô mới được an toàn một cách triệt để.
Nguyễn Vi cất giọng run run: “Vì vậy… anh ấy không phải vì con chíp mới luôn bám theo cháu, mà là vì sợ Trần Dữ tìm ra cháu….” Cô không thể nói hết câu.
Nguyễn Vi mở một cửa hàng hoa ở thành phố Mộc. Diệp Tĩnh Hiên tìm mọi cách, cuối cùng cũng được dọn vào Lan Phường. Anh ngày ngày đến quán cà phê ở phía đối diện cửa hàng hoa. Những lúc cô ở nhà, anh sẽ ở bên ngoài khu chung cư. Là một người đàn ông vô pháp vô thiên, vậy mà tự nguyện trốn trong bóng tối để bảo vệ cô suốt ba năm.
Thím Phúc thở dài: “Thím đã sống từng này tuổi rồi, chắc chắn hiểu đời hơn cháu. Cháu hãy tin thím, Tam ca thật lòng với cháu…” Nói đến đây, bà không cầm được nước mắt: “Tam ca muốn cưới cháu. Hôm đó ở nhà đã chuẩn bị đâu vào đấy mà cháu không trở về.”
Phòng ngủ chính rất rộng, phía đông nam có một cánh cửa thông sang phòng tắm. Lúc này, Nguyễn Vi đang đứng trước cửa phòng tắm, vừa vặn nhìn thấy tấm ảnh của cô treo trên tường phía đối diện. Tấm ảnh chụp cô đang ôm Ma Nhĩ trong một ngày mùa đông nào đó. Hồi ấy, Ma Nhĩ còn nhỏ xíu, trông rất đáng yêu. Nguyễn Vi nở nụ cười vô cùng rạng rỡ và mãn nguyện. Diệp Tĩnh Hiên đã tình cờ chụp được bức hình này. Anh rất thích nên sai người phóng to treo lên tường. Anh còn nói với cô: “Em nhìn đi, vợ con đều có cả.”
Nguyễn Vi khịt mũi: “Anh đừng nằm mơ.” Vậy mà bây giờ nhìn lại, phảng phất như cách một đời.
Sau khi tắm xong, Nguyễn Vi ngồi bên giường, bất giác rùng mình. Hôm nay bị dính nước mưa nhưng vì thần kinh quá căng thẳng nên cô không để ý. Bây giờ cô mới thấy toàn thân lạnh toát. Thím Phúc vội xuống bếp đun cốc trà gừng nóng mang lên cho cô. Biết ốm vào lúc này sẽ khiến Diệp Tĩnh Hiên lo lắng, cô nhanh chóng uống hết rồi trùm chăn cho toát mồ hôi.
Bên ngoài sấm chớp liên hồi, trời muốn đổ mưa mà chưa mưa được. Chợt nhớ ra một chuyện, thím Phúc mở tủ, chỉ cho Nguyễn Vi xem: “Váy cưới nằm trong đó, Tam ca không cho ai động vào.”
Đó là bộ váy cưới được may thủ công rất đẹp. Bộ váy cưới được làm bằng vải ren, thêu hoa tinh tế, bên dưới đính ngọc trai và kim cương vụn nên vô cùng rực rỡ.
Nguyễn Vi lại nhờ thím Phúc đi xem tình hình ở bên dưới rồi lôi bộ váy ra ngoài. Đuôi váy dài gần hai mét, trải rộng dưới sàn nhà. Cạnh giường có bàn trang điểm nhưng Nguyễn Vi hầu như không bao giờ dùng đến. Hồi còn sống cùng Diệp Tĩnh Hiên, anh không bao giờ đưa cô đi tiếp khách nên cô toàn để mặt mộc. Thói quen đó duy trì đến ngày hôm nay.
Nguyễn Vi ôm váy cưới ướm lên người rồi soi gương. Căn phòng không bật đèn nên tối mờ mờ. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy gương mặt mộc mạc và tiều tụy của người phụ nữ ở trong gương không xứng với bộ váy lộng lẫy này.
Nguyễn Vi luôn cho rằng mình chẳng có tư cách nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ lấy Diệp Tĩnh Hiên. Tuy nhiên, ước mơ sau cùng của mỗi người phụ nữ đều là khoác lên người bộ váy cưới rồi gả cho người đàn ông mà mình yêu thương, cô cũng không ngoại lệ. Tình yêu luôn khiến con người ta trở nên tham lam, cũng may là cô đã trở về.
Bên dưới vang lên tiếng động, tựa như ai đó chạy nhanh ra ngoài. Biết bây giờ mình xuống dưới cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, có khi khiến tình hình rối loạn thêm nên Nguyễn Vi ở lại trong phòng, dỏng tai lắng nghe. Đáng tiếc là tai trái của cô vẫn bị ù từ sau vụ lật xe nên nghe không rõ mấy.
Hình như Phương Thạnh nói: “Hội trưởng đã gạch tên nhà họ Diệp khỏi Kính Lan Hội. Những kẻ có thù oán với Tam ca cuối cùng cũng đợi được cơ hội này.”
Đây không phải tin tức tốt lành. Sau đó, bên dưới lại trở nên yên tĩnh. Trải qua một ngày căng thẳng, tinh thần và thể xác của Nguyễn Vi đã kiệt quệ, cô dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sau khi xử lý xong vết thương, Diệp Tĩnh Hiên lên tầng trên xem Nguyễn Vi thế nào. Anh gọi bác sĩ đi theo để kiểm tra cô có bị thương hay không. Thấy cô đã nằm ngủ, anh liền bảo bác sĩ ra về.
Anh lặng lẽ đi đến, nằm nghiêng người sau lưng Nguyễn Vi. Cảm thấy có người ở bên cạnh, cô định trở mình nhưng anh đã ôm cô từ phía sau. Hai cơ thể gần kề, khiến bộ váy cưới hoa lệ đó cũng không còn lạnh lẽo nữa.
Nguyễn Vi đã hết ù tai, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở của Diệp Tĩnh Hiên. Giọt lệ bất giác trào ra khóe mi, cô vội giơ tay quệt đi.
Diệp Tĩnh Hiên thở dài, giúp cô lau nước mắt. Anh cất giọng trầm khàn: “Bố anh có người đàn bà khác ở bên ngoài, mẹ anh biết nhưng chẳng có cách nào… Anh nhớ vào một buổi tối, bố mẹ nói chuyện trong thư phòng, mẹ anh đã khóc rất thương tâm. Kể từ lúc đó, bố anh không đi lăng nhăng nữa. Sau này ông nói với anh, giới hạn của người đàn ông là không được để người phụ nữ của mình rơi lệ.”
Diệp Tĩnh Hiên vuốt tóc cô, thì thầm: “Anh muốn cho em một cuộc sống yên ổn, không mong em gặp nguy hiểm, nhưng cuối cùng anh vẫn chẳng làm được điều đó. Anh đang rất khó chịu, em đừng khóc nữa có được không?”
Nguyễn Vi khẽ gật đầu, cố nuốt nước mắt vào trong. Sau khi đã bình ổn tâm trạng, cô quay đầu nhìn Diệp Tĩnh Hiên. Vết thương của anh đã được xử lý. Do mất máu và cơn đau hành hạ nên gương mặt của anh vô cùng nhợt nhạt và mệt mỏi, không còn vẻ cứng rắn như thường lệ.
Diệp Tĩnh Hiên kéo tay cô giơ lên cao. Nhờ ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, hai người đều nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô. Chiếc nhẫn đã rửa sạch bụi đất, tỏa sáng lấp lánh.
Rõ ràng là người đàn ông trưởng thành, vậy mà Diệp Tĩnh Hiên vẫn ôm cô như một đứa trẻ nâng niu đồ chơi mà mình yêu thích. Anh cọ cọ vào người cô, mở miệng: “Cuối cùng cũng bắt được em về nhà. Em là cô dâu của anh, đừng ai nghĩ đến chuyện cướp em đi.”