Cô đã chờ đợi ở bệnh viện lâu như vậy, đến khi hoàn toàn thoái chí, nản lòng, Diệp Tĩnh Hiên vẫn không chịu cho cô biết bệnh tình của mình. Là anh buông tay trước chứ không phải cô. Hơn nữa, anh cũng sắp có con với người phụ nữ khác. Vào thời khắc hạnh phúc nhất, Hạ Tiêu nói với cô: “Chị đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Hãy coi như tích đức cho con của Diệp Tĩnh Hiên.”
Câu nói này khiến Nguyễn Vi bừng tỉnh. Cô không còn bất cứ lập trường nào để tiếp tục kiên trì nữa.
Thành phố Mộc cuối mùa hạ vô cùng oi bức, khó chịu. Nguyễn Vi đi sang bên kia đường để đón taxi, đồng thời rút điện thoại gọi cho Nghiêm Thụy. Trong lòng chứa đầy tâm sự nên cô không để ý xung quanh. Rõ ràng đường cắt ngang đang đèn đỏ nhưng có một chiếc ô tô cứ vù vù lao tới.
“Hội trưởng, người đàn bà đó đã mua xong đồ, bây giờ ra ngoài rồi.” Nghe thấy mệnh lệnh ở đầu bên kia, người tài xế lập tức rồ ga, phóng thẳng về phía trước.
Nguyễn Vi áp di động lên tai, đi theo lối dành cho người đi bộ qua đường. Lúc này, người đi bộ chỉ có mình cô. Vừa mở miệng nói chuyện với Nghiêm Thụy, khóe mắt cô chợt nhìn thấy một chiếc ô tô vượt đèn đỏ đang lao nhanh về phía mình.
Bây giờ cô đang ở giữa đường, tiến thoái lưỡng nan. Cô vô thức lùi lại ra đằng sau, nhường đường cho chiếc xe nhưng nó vẫn cứ đâm thẳng về phía cô. Nguyễn Vi lập tức hiểu ra vấn đề, chạy thục mạng về phía trước. Điện thoại vẫn vọng ra tiếng nói của Nghiêm Thụy nhưng cô đâu có tâm trí để nghe… Có người đang muốn đâm chết cô.
Còn chưa kịp hoàn hồn, Nguyễn Vi chợt nghe thấy tiếng động cơ cực lớn ở đằng sau, tiếp theo là tiếng va chạm kịch liệt. Cô sợ đến mức không dám quay đầu, ra sức chạy tới hè phố đối diện. Đến khi dừng lại dưới gốc cây, đôi chân cô vẫn còn run lẩy bẩy. Người đi bộ ở hai bên đường đã túa ra, vây quanh nơi phát ra tiếng động vừa rồi.
Cách chỗ Nguyễn Vi đứng khoảng chục mét có hai chiếc xe đâm vào nhau. Chiếc xe thứ hai đi từ làn đường có đèn xanh nhưng có lẽ không tránh kịp nên đâm phải chiếc ô tô vượt đèn đỏ. Cú va chạm mạnh đến mức hai xe kéo rê về một bên, cuối cùng đâm vào dải phân cách giữa đường.
“Xe vượt đèn đỏ lái nhanh quá ấy mà. Chắc là tài xế say rượu rồi.”
“Tôi thấy chiếc xe sau đã dừng lại rồi, không hiểu tại sao đột nhiên di chuyển. Cũng may đấy… không thì người đi bộ vừa rồi đã bị đâm chết.”
Người qua đường tụ tập càng nhiều. Gặp phải sự cố đáng sợ, chân trái của Nguyễn Vi lại đau lâm râm. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, hòa lẫn vào dòng người. Cô đoán, trên chiếc xe vượt đèn đỏ chắc chắn là người của Hội trưởng. Bây giờ cô không thể ở lại đây, phải nhanh chóng rời đi.
Di động vẫn ở trạng thái kết nối, Nghiêm Thụy cũng nghe ra tình hình bất thường nên lo lắng gọi cô: “Nguyễn Vi!”
“Em không sao. Ở đây vừa xảy ra một vụ tai nạn.” Nguyễn Vi đi một đoạn mới ngoái đầu. Phát hiện đằng sau không có người bám theo, cô thở phào nhẹ nhõm, nói với Nghiêm Thụy: “Bây giờ em an toàn rồi.”
Không dám để cô một mình đi lung tung, Nghiêm Thụy bảo cô đứng yên ở đó chờ anh: “Nói cho anh biết vị trí của em, anh sẽ đến đón em ngay bây giờ.”
Nguyễn Vi xách đồ vào tiệm bánh ga tô nhỏ ngồi chờ anh đến đón. Tiệm bánh vừa có một khay bánh mì nướng mới ra lò. Người bán hàng là sinh viên đi làm thêm, thấy sắc mặt Nguyễn Vi không tốt liền nhiệt tình hỏi cô có gọi bánh kèm cà phê hay không. Nguyễn Vi vẫn cảnh giác dõi mắt ra ngoài cửa sổ, đồng ý lấy một phần. Cho tới khi uống một ngụm cà phê nóng vào người, cô mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
Nhớ lại tình huống vừa rồi, Nguyễn Vi không khỏi rùng mình. Lúc đó, dù có chạy nhanh đến mấy, cô cũng không thể nhanh hơn ô tô. Nơi này đúng là có thể xảy ra nguy hiểm bất cứ lúc nào, cô không thể tiếp tục ở lại đây lâu hơn nữa.
Nguyễn Vi đang chìm trong suy tư, di động bất chợt đổ chuông. Cô giật bắn mình, suýt nữa đổ cà phê ra bàn. Màn hình hiện một dãy số lạ, Nguyễn Vi liền bắt máy: “A lô.”
Tuy nhiên, người ở đầu kia không lên tiếng. Bên đó yên tĩnh đến mức Nguyễn Vi cảm thấy kỳ lạ, liền giơ điện thoại ra xem, xác nhận đã kết nối, tín hiệu cũng chẳng có vấn đề. Cô lại “a lô” nhưng người ở đầu kia vẫn lặng thinh.
Đột nhiên nghĩ tới một người, Nguyễn Vi liền ngậm miệng. Tất cả trở nên vô cùng tĩnh lặng, cô nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ ở đầu kia truyền tới.
“Chị ơi, bánh của chị đây ạ.” Nhân viên phục vụ mang bánh mì nướng tới. Nguyễn Vi bảo cô ta để xuống bàn rồi nói cảm ơn. Lại đưa di động lên tai, cô mới phát hiện đầu kia đã cúp máy.
Nguyễn Vi nhìn chằm chằm điện thoại một lúc rồi dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Hôm nay bầu trời âm u, nhưng ngọn gió vẫn mang đầy hơi nóng. Bên ngoài tiệm bánh có một giàn hoa tường vi dại. Là loài hoa dễ sinh trưởng, ở đâu cũng có thể bám rễ. Nhưng hễ cơn gió lớn thổi qua là cánh bay xuống đất. Hoa tường vi không kiên cường nhưng cũng chẳng yếu ớt như mọi người tưởng.
Trong tiệm bánh có mỗi người khách là Nguyễn Vi. Cô nhân viên phục vụ đang hát ngâm nga sau quầy hàng. Nguyễn Vi đặt điện thoại xuống bàn, cầm bánh lên ăn từng miếng một. Viền mắt ngấn lệ nhưng vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Trong lòng cô nhận ra một điều, trên thế giới này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp đến thế.
Nguyễn Vi ăn xong, Nghiêm Thụy cũng vừa vặn đến nơi. Bắt gặp sắc mặt tái nhợt của cô, anh cất giọng đầy quan tâm: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nguyễn Vi lắc đầu: “Không có gì. Vừa rồi trong lúc qua đường, em tình cờ chứng kiến một vụ đâm xe…. đến giờ vẫn còn sợ.”
Hai người lên ô tô. Trên đường về, Nguyễn Vi tựa đầu vào cửa kính, chẳng nói một lời. Nhân lúc gặp đèn đỏ, Nghiêm Thụy mở miệng thương lượng: “Giờ em phải về tỉnh Nam mới làm được hộ chiếu. Nếu em không muốn về, anh sẽ nhờ người nghĩ cách làm giúp em.”
Anh biết tỉnh Nam là nơi mà cho đến nay, Nguyễn Vi không có cách nào đối mặt. Chân của cô vừa mới khỏi hẳn, khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng đen quá khứ. Bây giờ bảo cô quay về chưa chắc đã phải ý hay.
Nguyễn Vi mỉm cười: “Em sẽ tự đi làm.”
Cũng đoán cô sẽ có quyết định như vậy, Nghiêm Thụy thở dài: “Nhiều lúc, em kiên cường đến mức khiến người khác chẳng biết làm thế nào cả.” Cho tới bây giờ, cô vẫn không muốn dựa dẫm vào anh.
Cùng một buổi chiều, trong bệnh viện ở đầu kia thành phố có người ngồi bên cửa sổ hút thuốc. Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tĩnh Hiên trầm tư hồi lâu. Đống tàn thuốc dưới chân anh dày đặc. Một lúc sau, một đàn em của Phương Thạnh tên A Lập đi vào. A Lập cúi đầu nói nhỏ: “Tam ca, bọn em đã chặn được xe của bên Hội trưởng rồi.”
Diệp Tĩnh Hiên “ờ” một tiếng, lại nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Vừa rồi anh gọi cho Nguyễn Vi, hình như cô đang ở ngoài mua đồ. Bất kể ở đâu, chỉ cần cô bình an là tốt rồi. Cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra Diệp Tĩnh Hiên chỉ muốn xác nhận xem Nguyễn Vi có an toàn hay không. Nhưng khi nghe thấy giọng nói của cô, anh lại không nỡ cúp máy. Trong ba năm qua, vô số đêm đầu đau như búa bổ, anh rất muốn nghe giọng nói của cô nhưng một cuộc điện thoại cũng không thể gọi.
Bác sĩ không cho anh xuất viện. Mọi người đều thuyết phục anh tiến hành phẫu thuật, không cho anh kéo dài thời gian nữa. Bây giờ, anh chỉ có thể giải quyết công việc ngay tại phòng bệnh, cả ngày hết sức vô vị.
Anh quay lại sofa, mở tập tài liệu ra xem rồi ngẩng đầu hỏi: “Bang hội có động tĩnh gì không?”