Trời vừa hửng sáng, Phương Thạnh từ phòng mình đi ra ngoài. Anh ta thường dậy sớm, đi tuần một vòng quanh khu nhà theo thói quen. Không ngờ hôm nay, anh ta lại nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên.
Phương Thạnh hơi ngạc nhiên, mở miệng gọi: “Tam ca.”
Không biết Diệp Tĩnh Hiên đứng trên hành lang bao lâu rồi, dưới chân anh đầy mẩu thuốc lá. Trong quá khứ, anh không có thói quen hút thuốc. Vài năm trở lại đây, anh thường khó chịu trong người, đồng thời có nhiều tâm sự nên mới hút.
Phương Thạnh nhắc khéo: “Tam ca vừa mới đỡ ho một chút, cần chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Diệp Tĩnh Hiên lắc đầu, tỏ ý mình vẫn ổn. Anh nói: “Bố tôi mất sớm cũng là điều tốt lành. Nếu còn sống, chắc ông già sẽ bị tôi làm cho tức hộc máu mà chết.”
Đây có vẻ là câu bông đùa nhưng Phương Thạnh nghe ra, Diệp Tĩnh Hiên đã hạ quyết tâm. Anh ta ngẫm nghĩ rồi hạ giọng: “Gần đây Hội trưởng hoàn toàn im ắng. Nếu chúng ta vô duyên vô cớ ra tay trước thì sẽ là hành động tạo phản.”
Dù độc bá ở tỉnh Nam nhưng xét cho cùng, nhà họ Diệp cũng chỉ là một nhánh của Kính Lan Hội. Hiện giờ, người đường đường chính chính nắm quyền lực cao nhất ở Lan Phường là Trần Dữ. Dù thiếu bản lĩnh thì anh ta vẫn là Hội trưởng. Nếu cố tình lật đổ anh ta, Diệp Tĩnh Hiên sẽ trở thành kẻ phản trắc và mục tiêu thu hút sự chú ý của thiên hạ. Đây không phải là giải pháp sáng suốt.
Mặt trời lên cao, sương mù dần tan. Diệp Tĩnh Hiên dõi mắt về phía xa xa. Con đường ngoài kia luôn giữ diện mạo thái bình, từ sáng đến tối, nhà nhà không thay đổi. Anh nhún vai bất cần: “Ai ra tay trước cũng chẳng sao… Chúng ta sẽ tiến hành từng bước. Đầu tiên là phải thay hết người bên ngoài Hủ viện. Chú hãy làm gọn gàng một chút, đừng để anh ta nghi ngờ.”
“Chuyện này không khó, hiện giờ ở Lan Phường có rất nhiều người bất mãn với Hội trưởng. Hơn nữa, trong quá khứ Hoa tiên sinh cũng đã trừ khử gần hết tâm phúc của nhà họ Trần. Dưới trướng Hội trưởng chẳng còn bao nhiêu người trung thành thật sự.” Phương Thạnh cảm thấy vấn đề này hoàn toàn nằm trong tầm tay, điều anh ta thật sự lo lắng là chuyện khác.
Đắn đo vài giây, anh ta quyết định nói ra miệng: “Em lo tình trạng sức khỏe của Tam ca hơn. Ngộ nhỡ trong quá trình chúng ta hành động, Tam ca bị….”
Diệp Tĩnh Hiên bất thình lình ném điếu thuốc xuống đất, Phương Thạnh liền ngậm miệng. Diệp Tĩnh Hiên bóp trán, nhắc nhở anh ta: “Chú đừng bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.”
“Tam ca nên nói với chị Vi mới phải.”
“Không được, tuyệt đối không được để cô ấy biết.” Anh ngoảnh đầu về phía phòng ngủ: “Cô ấy có vẻ bề ngoài yếu ớt nhưng thực ra rất tàn nhẫn. Tôi còn chưa nói, cô ấy đã dùng dao rạch da thịt mình. Nếu tôi tiết lộ, cô ấy sẽ gây ra chuyện tày trời cũng không biết chừng.”
“Nhưng bác sĩ đã nghiêm cấm Tam ca lái ô tô, tình hình không mấy lạc quan… Dù sao, sớm muộn Hội trưởng cũng chẳng giữ nổi ghế đó, chi bằng Tam ca lo cho bản thân trước.”
Diệp Tĩnh Hiên cất giọng bực dọc: “Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.”
“Vâng.”
Quay về phòng ngủ, Diệp Tĩnh Hiên nhìn thấy Nguyễn Vi trở mình, đạp chăn ra khỏi người. Cô vốn gầy, vòng eo rất nhỏ. Không hiểu tại sao anh đặc biệt mê bộ phận này của cô. Anh nằm xuống giường, vòng tay qua thắt lưng cô, kéo cô sát vào người mình.
Nguyễn Vi hơi tỉnh giấc. Dù trong trạng thái mơ mơ màng màng nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh. Thế là cô túm tay anh, cằn nhằn: “Anh vẫn hút thuốc đấy à? Đáng chết thật.”
Thời gian còn bên nhau, Nguyễn Vi thường ngủ rất sâu, cơ thể giống con mèo lười mềm mại nằm cạnh anh. Diệp Tĩnh Hiên hay phải tiếp khách. Nhiều khi về muộn, trên người anh toàn mùi rượu. Bị anh đánh thức, cô bắt anh đi tắm nhưng anh cố tình cù nhầy. Hôm nay cũng thế, kể cả khi trời sắp sáng nhưng Nguyễn Vi vẫn buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi. Cô lật người, vùi mặt vào gối, anh nói gì cũng mặc kệ.
Hiếm có dịp cô tỏ ra ôn thuận đến thế, trong lòng Diệp Tĩnh Hiên tràn ngập cảm xúc yêu thương. Anh ôm cô vào lòng, khẽ gọi: “A Nguyễn!”
Thật ra đàn ông cũng cần được vỗ về. Nguyễn Vi hết cách, ôm thắt lưng anh: “Cho em ngủ thêm một lát, đừng quấy rối em nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên cười. Anh đột nhiên cảm thấy, chỉ vì thời khắc này, dù bắt anh nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, anh cũng bằng lòng. Đây là một ý nghĩ nguy hiểm, nhưng cô chính là “rượu độc” có thể giải tỏa cơn khát. Biết rõ hậu quả mà anh vẫn cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên không làm phiền cô nữa. Anh đi tắm, thay quần áo trong tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa: “Tam ca, vải đến nơi rồi. Bọn tôi cho người hái trên cây rồi chuyển ngay từ tỉnh Nam đến đây, thời gian không vượt quá mười sáu tiếng đồng hồ.”
Diệp Tĩnh Hiên đi ra ngoài, bảo thuộc hạ đặt một cái bàn ở trong sân rồi dặn dò: “Cứ bỏ vào tủ lạnh trước đã, cô ấy vẫn chưa dậy.”
Người vận chuyển là một thuộc hạ của nhà họ Diệp, lớn hơn Diệp Tĩnh Hiên vài tuổi. Anh ta phụ trách cả quá trình, tới Lan Phường chưa kịp nghỉ ngơi, liền chạy đi tìm Diệp Tĩnh Hiên ngay.
Người đó chào “Tam ca,” nhưng Diệp Tĩnh Hiên chẳng nhớ tên anh ta, chỉ nhớ mang máng là họ hàng của ai đó. Hôm nay tâm trạng không tồi nên anh nhẫn nại trò chuyện với đối phương vài câu.
Đối phương hết sức phấn khởi, không ngừng thao thao bất tuyệt. Anh ta liếc qua căn phòng phía sau Diệp Tĩnh Hiên, nói nhỏ: “Phi tử tiếu… không những là loại quả tươi, tên cũng rất hợp thời hợp cảnh. Chắc chị Vi sẽ muốn ăn nữa. Tôi sẽ lưu ý dặn bên tỉnh Nam, để họ có thể chuyển đến trong thời gian nhanh nhất.”
Nghe từ “hợp thời hợp cảnh,” Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên nhìn anh ta. Thấy Tam ca sa sầm mặt, người đàn ông không biết mình nói sai điều gì, cố gắng giải thích: “Nhà họ Diệp tuy không bằng ai, nhưng ít ra cũng cần một nữ chủ nhân đàng hoàng. Trước kia lão gia bảo không kén chọn xuất thân nhưng Tam ca cũng không thể…. Khụ, chuyện quá khứ không nên nhắc tới nữa… Mọi người đều biết Tam ca thương chị Vi nhất trên đời, vì thế chị ấy cũng không đến nỗi phải chịu ấm ức….”
Anh ta không nói rõ nhưng người nghe đều hiểu ý. Diệp Tĩnh Hiên là con trai duy nhất trong nhà, người nối dõi dòng tộc nên không thể lấy một kẻ phản bội làm vợ.
Diệp Tĩnh Hiên lạnh lùng ngắt lời đối phương: “Phương Thạnh, tiễn khách.”
Phương Thạnh lập tức đưa người đàn ông ra ngoài. Anh ta đã sớm nghe nói Tam ca ngày càng nóng tính, hôm nay coi như được lĩnh giáo. Trong lòng nơm nớp lo sợ, cũng không biết mình sai ở điểm nào, anh ta xin ý kiến của Phương Thạnh, để lần sau rút kinh nghiệm không phạm phải điều kị húy.
Vừa vặn có người chuyển thùng vải vào, Phương Thạnh tùy tiện nói một câu: “Phi tử tiếu.” *
*Ở đây Phương Thạnh muốn nói đến “Phi tử” là phi tần của hoàng thượng.
Tưởng Phương Thạnh nhắc đến quả vải, người đàn ông tỏ ra đắc ý. Nào ngờ, Phương Thạnh lạnh lùng bổ sung một câu: “Ở đây chỉ có người sống ở nhà lớn, phòng chính, lấy đâu ra phi tử tiếu.”
Người đàn ông giật mình, không dám mở miệng nữa.
Mãi tới buổi trưa Nguyễn Vi mới tỉnh dậy. Toàn thân nhức mỏi, cô lần chần một lúc mới chuẩn bị đi ăn cơm. Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy thùng vải tươi. Cô phấn khởi đến mức định ăn vải trừ bữa.
Diệp Tĩnh Hiên tuyên bố, bỏ cơm thì cô nghỉ ăn vải. Nguyễn Vi đứng trong sân, dỗi anh như trẻ con. Diệp Tĩnh Hiên sớm đoán ra thái độ của cô nên vẫn tỏ ra cứng rắn. Thấy cô không nghe lời, anh dọa sẽ sai người đổ hết vải ra thùng rác. Nguyễn Vi đành ngoan ngoãn đi ăn cơm.
Chiều nay, Diệp Tĩnh Hiên không ra ngoài. Sau bữa cơm, anh cùng cô ngồi ở sân ăn vải. Thời tiết hơi nóng, anh xắn tay áo sơ mi lên cao nhưng chỉ được một lát lại rơi xuống. Nguyễn Vi thấy vậy liền xắn giúp anh. Nhưng cô quên mất ngón tay mình dính đầy nước quả vải nên bôi cả vào cánh tay anh.
Nguyễn Vi “ôi” một tiếng, bật cười giòn giã. Cô định rút khăn giấy lau cho anh nhưng Diệp Tĩnh Hiên đã cầm tay cô, đưa lên miệng liếm ngay trước mặt đám thuộc hạ.
Hai má nóng ran, Nguyễn Vi đánh nhẹ vào người anh: “Anh đừng giỡn nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm quả vải đã bóc vỏ trong tay cô. Nguyễn Vi hiểu ý, ngoan ngoãn đưa lên miệng anh: “Tam ca ăn trước đi.”
Quả vải trắng ngần như gương mặt của Nguyễn Vi lúc này, trông chỉ muốn cắn một miếng. Diệp Tĩnh Hiên không thể rời mắt, Phương Thạnh đứng kế bên cũng mỉm cười. Vào thời khắc này, Diệp Tĩnh Hiên chẳng có điều gì không hài lòng, dù A Nguyễn của anh muốn hái sao trên trời, anh cũng đáp ứng.
“Tỉnh Nam cách thành phố Mộc khá xa, không ngờ vận chuyển nhanh đến thế.” Hôm qua Nguyễn Vi chỉ buột miệng nói ra, không ngờ Diệp Tĩnh Hiên thật sự bảo người mang đến. Cô thấy hơi ngại nên nói với anh: “Em ăn lần này thôi, nhiều quá cũng không tốt. Anh đừng làm phiền mọi người nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên không nói gì. Hai người mới ăn được mấy quả, đột nhiên có thuộc hạ đi vào báo cáo: “Tam ca, Nghiêm Thụy đến đây tìm chị Vi. Anh ta đang chờ ở ngoài cổng.”
Nguyễn Vi ngẩn người. Hôm từ bệnh viện về Lan Phường, cô đã gọi điện cho Nghiêm Thụy nhưng anh tắt máy. Nghiêm Thụy nói với cô đi công tác một tuần, cô không muốn khiến anh lo lắng nên chỉ nhắn tin báo mình vẫn bình thường.
Diệp Tĩnh Hiên nhìn quả vải trên tay cô, cất giọng thản nhiên: “Ăn hết rồi tính sau.”