Phòng bếp chỉ còn lại mình Nguyễn Vi. Cô xếp hết bánh ra đĩa, pha một cốc trà, đứng bên cửa sổ dõi mắt ra ngoài. Một lúc sau, cô đột nhiên quay vào bếp, làm một phần bánh khác. Sau đó, cô đóng bánh vào hộp giấy, đợi đến buổi chiều mới xách ra ngoài.
Trên hộp thư ngoài cổng có một bó hoa tường vi rất lớn. Ngày nào cũng có người đặt hoa ở đó, Nguyễn Vi đã sớm biết điều này. Hôm nay, cô không vội đi lấy mà đứng trên bậc thang chờ đợi. Cô đợi tới gần nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy ai.
Nguyễn Vi đành đặt túi bánh xuống rồi nghiến răng nhảy từ trên bậc thang xuống dưới. Bậc thang vốn không cao nhưng đối với người chân có tật, nhảy xuống là không đứng dậy được.
Vừa chạm mặt nền, chân trái của Nguyễn Vi lập tức mềm nhũn. Cảm giác đau buốt khiến cô không chịu nổi, liền ngã xuống nền xi măng. Vào thời khắc này, cô không chỉ đau chân mà cánh tay cũng bị xây xát. Cô bất giác hít một hơi sâu.
Biết Nguyễn Vi cố ý nhưng Diệp Tĩnh Hiên không thể kiềm chế, liền chạy đến bên cô. Thấy cô không đứng dậy nổi, anh cố nhịn để không thốt ra những lời mắng mỏ.
Anh đỡ cô đứng lên. Nhìn thấy vết trầy xước trên cánh tay cô, anh bực đến mức mắt nổ đom đóm. Thì ra yêu một người có nghĩa là, người ấy bị thương cũng tức là mình bị thương. Cho dù bao năm trôi qua, người duy nhất nắm được điểm yếu của anh chính là cô.
“Em cố tình phải không? Muốn chết tôi sẽ cho em toại nguyện.” Anh cất cao giọng. Càng nghĩ càng giận, anh liền đẩy cô ra. Sợ lại bị ngã xuống bậc thang, Nguyễn Vi vội ôm cổ anh theo phản xạ có điều kiện.
Diệp Tĩnh Hiên thuận thế ôm cô vào lòng, cúi thấp người tì cằm vào vai cô. Thời gian vừa qua, ngày nào anh cũng xuất hiện ở nơi này. Anh chứng kiến cô đi mua đồ, cô trồng hoa trong sân, cô nấu cơm cho Nghiêm Thụy, tiễn anh ta đi làm. Cô đang trải qua một cuộc sống rất đỗi bình thường, cuộc sống mà anh không thể trao cho cô, nhưng anh vẫn không nỡ buông tay.
Diệp Tĩnh Hiên siết chặt vòng tay, không cho cô giãy dụa. Cuối cùng, anh vỗ nhẹ lưng cô, hỏi: “Đau không em?”
Nguyễn Vi khẽ gật đầu. Diệp Tĩnh Hiên buốt nhói trong tim, miệng nở nụ cười bất lực: “A Nguyễn, tôi thật sự không hiểu tại sao em có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy?”
Để ép anh xuất hiện, chuyện gì cô cũng dám làm. Diệp Tĩnh Hiên biết, nếu mình vẫn kiên quyết không lộ diện, chắc cô sẽ cầm dao rạch da mình mất.
Diệp Tĩnh Hiên cảm thấy đột nhiên Phương Thạnh nói đúng. Nếu anh cứng rắn hơn, bắt nhốt Nguyễn Vi ở bên mình, cô điên thì cùng điên với cô, cô chết thì cùng chết với cô, có lẽ sẽ không tiếc nuối. Tuy nhiên, anh vĩnh viễn không thể tàn nhẫn với cô. Ngày xưa bố nói anh quá ngông nghênh, sớm muộn gì cũng gặp được người có thể chế ngự anh. Diệp Tĩnh Hiên nghĩ, đâu cần phiền phức đến thế, chỉ cần A Nguyễn của anh khóc là anh sẽ đáp ứng bất cứ điều gì.
Đứng một lúc, chân Nguyễn Vi mới có cảm giác. Cô nở nụ cười gượng gạo, giải thích với Diệp Tĩnh Hiên: “Hôm nay em phải gặp anh bằng được. Em đã nhận lời làm bánh cho Tiểu Ân… Em không biết mộ cậu ấy ở đâu… Thế nào anh cũng biết, anh có thể mang giúp em không?”
Nguyễn Vi cúi xuống nhặt hộp bánh đưa cho Diệp Tĩnh Hiên. Anh không cầm, lạnh lùng nói một câu: “Em chỉ thương người chết mà thôi.”
Nguyễn Vi nhét hộp bánh vào tay anh, nói nhỏ: “Em đã hại chết Tiểu Ân. Em biết cậu ấy sẽ không tha thứ cho mình. Nhưng em đã hứa với cậu ấy nên phải giữ lời.”
Diệp Tĩnh Hiên siết chặt hộp giấy. Thấy Nguyễn Vi định đi vào trong, anh liền kéo tay cô: “Thứ này đáng để em nhảy xuống hay sao?”
Đôi bên quá hiểu nhau mới là điều đau lòng. Nguyễn Vi quay lưng về phía anh, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói nhưng cố nhẫn nhịn. Cô chầm chậm ngoảnh đầu, cất giọng nhỏ nhẹ: “Anh đừng động đến Nghiêm Thụy. Anh cũng biết rõ anh ấy là người vô tội. Em đã liên lụy quá nhiều người. Nếu anh ấy còn xảy ra chuyện, chắc em không sống nổi.”
Diệp Tĩnh Hiên lạnh lùng tiếp lời: “Tôi thật sự muốn đâm anh ta hai nhát… Tùy em nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Nguyễn Vi chẳng còn gì để nói, liền đi vào nhà. Nhưng Diệp Tĩnh Hiên đã nhanh chóng chặn ở cửa hành lang: “Dù chỉ là một người bạn bình thường, tôi đã đến đây rồi, em cũng nên mời tôi vào nhà chứ.”
Nguyễn Vi đành để Diệp Tĩnh Hiên vào trong. Chân vẫn còn đau nên cô đi tập tễnh, Diệp Tĩnh Hiên không chịu nổi, liền ôm cô từ đằng sau rồi nhấc cô lên. Nguyễn Vi giật mình. Anh làm động tác suỵt, thả cô xuống rồi ấn cô vào bờ tường.
Tuy bây giờ là ban ngày nhưng hành lang không có cửa sổ cũng không bật đèn nên hơi tối. Tầm nhìn bỗng dưng tối sầm, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của Diệp Tĩnh Hiên ở ngay bên cạnh. Cô liền buông thõng hai tay, né tránh sự đụng chạm của anh.
Diệp Tĩnh Hiên thở dài, hôn lên khóe mắt cô. Nguyễn Vi nhắm mắt, toàn thân cứng đờ. Anh vòng tay qua thắt lưng cô, phát hiện cô gầy đi. Thế là anh cố tình hỏi: “Em đúng là không có tiền đồ…. Mới xa tôi gần hai tháng, người đã gầy đến mức này. Thế mà em còn muốn sống cùng Nghiêm Thụy?” Vừa nói, ngón tay anh vừa di chuyển đến chỗ nhạy cảm trên người cô.
“Tam ca!” Nguyễn Vi liền túm cánh tay anh, cố gắng giữ sự tỉnh táo. Cô và anh đang đứng ngoài hành lang, hàng xóm có thể bắt gặp bất cứ lúc nào. Diệp Tĩnh Hiên cũng nhận ra điều này nên không ép cô nữa. Nguyễn Vi nhanh chóng mở cửa, để anh vào nhà trước.
Anh không hề khách sáo, ngồi xuống sofa rồi nhìn cô chăm chú. Nguyễn Vi bối rối, liền bỏ đi pha trà cho anh. Diệp Tĩnh Hiên tựa người vào thành ghế, đưa mắt quan sát xung quanh. Cảm thấy hơi nóng, anh liền kéo cổ áo, đồng thời cất giọng ra lệnh: “Lại đây!”
Ánh mắt ngang ngược của anh lúc này y hệt quá khứ, khiến cô chẳng dám động đậy. Anh chau mày. Từ trước đến nay, anh không bao giờ biết che giấu, ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng trắng trợn. Cô bất giác đỏ mặt, vội vàng đi vào nhà bếp. Kết quả, anh đuổi theo, kéo cô về sofa, đè người cô xuống.
Nguyễn Vi định nói điều gì đó nhưng đã bị anh chặn miệng. Cô ra sức giãy dụa, liền bị anh giữ chặt tay. Bắt gặp vẻ mặt mâu thuẫn của cô. Anh mỉm cười. Anh đột nhiên ngồi dậy, ôm cô đặt lên đùi mình.
Diệp Tĩnh Hiên nâng cằm Nguyễn Vi, để cô đối mặt với mình. Sau đó, anh cất giọng dịu dàng: “Có nhớ anh không?”
Nguyễn Vi ôm miệng lắc đầu, ngón tay run rẩy. Diệp Tĩnh Hiên ôm eo cô, thò tay vào trong áo, vuốt dọc sống lưng. Nguyễn Vi hít sâu một hơi, toàn thân mềm nhũn, chỉ còn cách tựa vào vai anh.
Chợt nhìn thấy đĩa bánh chưa kịp thu dọn ở trên bàn trong bếp phía đối diện. Nguyễn Vi lập tức bừng tỉnh, túm lấy cánh tay anh: “Không được.”
Diệp Tĩnh Hiên không có phản ứng, nhưng ánh mắt vụt qua tia giễu cợt. Đúng lúc này, cửa ra vào đột nhiên bị đẩy ra. Nghiêm Thụy nhanh chóng đi vào, gọi cô theo thói quen: “Nguyễn Vi, sao em không khóa cửa….”
Sofa ngay đối diện khung cửa nên Nghiêm Thụy lập tức nhìn thấy Nguyễn Vi đang ngồi trên đùi Diệp Tĩnh Hiên, trông rất tình cảm. Nguyễn Vi hoảng hốt, định đứng dậy nhưng Diệp Tĩnh Hiên không cho. Anh chỉnh lại áo cô, nửa cười nửa không nhìn Nghiêm Thụy. Tuy nhiên, Nghiêm Thụy không có phản ứng, chỉ lẳng lặng đi qua chỗ bọn họ lên tầng trên, tìm tài liệu cần dùng. Lúc xuống dưới, anh đi thẳng ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề nhìn Nguyễn Vi một lần.