Đời Này Không Đổi Thay

Chương 16: Chương 9: Như Cá Mắc Cạn





Một câu ngắn gọn nhưng đủ khiến lòng Nguyễn Vi vô cùng hỗn loạn. Đối phương hỏi: “Đồng nghiệp của Nghiêm Thụy nói anh ấy sống cùng bạn gái tên là Nguyễn Vi. Là cô phải không?”

Nguyễn Vi vô cùng sốt ruột, hỏi lại ngay: “Nghiêm Thụy sao rồi?”

Người ở đầu kia phụ trách viện thông báo người nhà, hiển nhiên thường gặp sự việc tương tự nên giải thích ngay: “Nạn nhân bị đâm ở bãi đỗ xe, hiện đang được cấp cứu. Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát, nhưng vị trí đỗ xe của anh ấy nằm ở góc chết. Lúc đó, hiện trường cũng không có nhân chứng. Về tình hình cụ thể …. cô hãy đến đây rồi nói sau.”

Nguyễn Vi đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất. Nghiêm Thụy xảy ra chuyện khi chưa đến trường học. Trong trường đỗ xe không tiện nên anh thường dừng lại ở bãi đỗ tầng hầm khu chung cư bên cạnh. Anh bị tấn công ở đó, được một người dân trong lúc đi lấy xe tình cờ phát hiện. Người ấy đã báo cảnh sát và đưa anh đi cấp cứu ở bệnh viện gần nhất.

Nghiêm Thụy vẫn trong phòng phẫu thuật, còn cảnh sát chờ bên ngoài. Nhìn thấy Nguyễn Vi, họ lập tức tiến lại gần nhưng cô đã chạy đi tìm y ta, hỏi tình hình cụ thể. Cô y tá cho biết: “Nạn nhân suýt nữa bị đâm vào lá lách. Hiện giờ anh ấy không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ mất máu quá nhiều. Cô hãy kiên nhẫn chờ một lát.”

Chứng minh thư của Nguyễn Vi đã được Cục cảnh sát tỉnh Nam đổi sang cái mới trước khi cô rời đi, trên đề một cái tên khác. Chỉ là cô đã quen với cái tên Nguyễn Vi nên vẫn giữ nguyên.

Người cảnh sát điều trà dò xét cô, hỏi: ‘Rốt cuộc tên cô là gì?”

“Từ năm mười tuổi, tôi được nhận nuôi nên chứng minh thư mang tên bố nuôi đặt cho.” Không thể nói rõ ràng, Nguyễn Vi đành giải thích đơn giản.


Đối phương còn hỏi cô nhiều vấn đề, gồm cả cuộc sống riêng của Nghiêm Thụy. Cô thật sự nghĩ không ra anh đã đắc tội với ai nên cảnh sát đành nhắc cô: “Nạn nhân không bị mất đồ, hiện trường cũng rất sạch sẽ, chứng tỏ đây không phải là vụ cướp ngẫu nhiên. Có người biết lộ trình đi làm và vị trí đỗ xe của anh ấy, còn tìm hiểu cả phạm vi của camera giám sát. Tất cả những điều này cho thấy đây là một vụ trả thù, cô hãy nghĩ lại đi.”

Nguyễn Vi nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, lời muốn nói đến cổ họng lại bị cô nuốt xuống. Nghiêm Thụy chẳng có mối tư thù nào, nhưng cô thì có.

Cảnh sát hỏi một lượt vẫn chẳng tìm ra manh mối, đành về tiếp tục điều tra. Nguyễn Vi không biết ca mổ bao giờ mới kết thúc, may mà nghe nói Nghiêm Thụy không nguy hiểm đến tính mạng. Cô tựa vào tường, hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cảm thất ngạt thở, cô từ từ ngồi xổm xuống, bóp cổ tay một lúc mới đỡ.

Thấy cô lo lắng đến vã mồ hôi, một nữ hôn lý trung niên có lòng tốt rót cho cô cốc nước, mở miệng an ủi: “Người không sao là tốt rồi. Thời buổi bây giờ, đi đường cũng chẳng an toàn. Hai hôm trước tôi còn gặp trường hợp xui xẻo hơn, tháng máy tự nhiên bị đứt dây rơi xuống.”

Nguyễn Vi đứng dậy cảm ơn. Người hộ lý nói tiếp: “Người ở trong kia là chồng cô đúng không? Nghe nói cậy ấy là giảng viên đại học, sao có thể xảy ra chuyện này? Hình như không phải tình cờ, chắc là cậu ta gây phiền phức gì đó. Cô hãy nghe tôi, nhớ hỏi rõ ràng, đàn ông….”

Những lời này khiến Nguyễn Vi càng nghe càng sốt ruột. Cô lập tức chào người hộ lý, đi về một đầu hành lang gọi điện thoại. Đối phương không tìm cô trả thù, mà động đến Nghiêm Thụy thì chỉ có thể là người của Diệp Tĩnh Hiên.

Hôm qua cô kiên quyết đi cùng Nghiêm Thụy, sáng nay anh xảy ra chuyện ở gần trường học. Nếu không phải là người của Kính Lan Hội thì kẻ nào có bản lĩnh lớn đến thế? Bãi đỗ xe của khu chung cư thường xuyên có người ra vào, vậy mà bọn họ vẫn căn thời gian rất chuẩn, không để lại nhân chứng nào.

Nguyễn Vi gọi điện cho Diệp Tĩnh Hiên nhưng không ai bắt máy. Ở đầu kia thành phố, di động của Diệp Tĩnh Hiên nằm trong tay Phương Thạnh. Dù anh ta đã tắt chuông nhưng chấn rung vẫn mang lại cảm giác khó chịu.

Không biết bao lâu sau, Phương Thạnh lên tiếng: “Tam ca, chị Vi gọi mười mấy cuộc rồi.”

“Không nghe.” Diệp Tĩnh Hiên trả lời dứt khoát.

Phương Thạnh ngập ngừng, cuối cùng mạnh dạn khuyên một câu: “Nếu không giải thích, chắc chắn chị Vi sẽ cho rằng anh làm chuyện đó.”

Diệp Tĩnh Hiên cười, giọng nói toát ra vẻ tàn nhẫn: “Tôi có giải thích, cô ấy cũng chẳng tin. Do tôi làm thì sao nào?” Anh đang ngồi bên chiếc bàn gỗ lim được đưa từ tỉnh Nam tới. Chiếc bàn vừa dài vừa rộng, rất hợp với màu sắc u tối của căn phòng, đồng thời chứa đựng một ký ức khó xua tan.

Diệp Tĩnh Hiên tựa vào thành ghế, cầm bút gạch chéo một ô trên quyển lịch bàn. Bên cạnh quyển lịch là lọ thuốc giảm đau, anh chỉ bày ở đó chứ không bao giờ động đến. Anh gạch chéo một ngày, có nghĩa là tỉnh táo thêm một ngày.

Phương Thạnh còn định nói tiếp, Diệp Tĩnh Hiên lắc đầu: “A Nguyễn vốn không tin tôi, bất kể năm xưa hay bây giờ đều vậy, giải thích cũng vô dụng. Cô ấy luôn cho rằng tôi sẽ không thu tay.”

Cuối cùng Phương Thạnh không nói thêm, tiếp tục từ chối cuộc gọi của Nguyễn Vi rồi rời khỏi thư phòng.

Nguyễn Vi gọi không biết bao cuộc điện thoại nhưng Diệp Tĩnh Hiên quyết không nghe máy. Ban đầu, cô phẫn nộ đến mức đứng ngồi không yên. Cuối cùng, cô như quả bóng xì hơi, chỉ có thể trách bản thân. Biết rõ Diệp Tĩnh Hiên không bao giờ nhượng bộ, hôm qua cô còn đi theo Nghiêm Thụy, cuối cùng thành ra lại hại anh.

Nguyễn Vi đi đi lại lại trên hành lang. Hành lang bệnh viện là nơi luôn mang đến cảm giác đáng sợ. Dù con người ở bên ngoài hô mưa gọi gió, vào đây cũng chỉ là bệnh nhân. Đến khi nằm ở nơi này mới phát hiện, trong cuộc đời bất kể là thần thánh hay ma quỷ, kết cục cũng chỉ một mà thôi.


Nguyễn Vi chợt nhớ tới bố trước lúc lâm chung. Khi ấy ông đã lần thứ ba nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch. Tựa như rơi vào trạng thái hồi quang phản chiếu, ông đột nhiên trở nên đặc biệt tỉnh táo.

Gương mặt ông đầy vẻ hối hận, đôi mắt rưng rưng. Ông nói, nếu mình chỉ là một thợ làm vườn bình thường, tuy cả đời chẳng nên cơm cháo nhưng ít nhất, ông có thể chứng kiến cô lớn khôn. Kể từ hôm ấy, cô chỉ còn lại một thân một mình. Với nhà họ Diệp, chỉ là mất đi một người làm trung thành, nhưng đối với cô thì tương đương trời đất sụp đổ, cuộc đời rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.

Nguyễn Vi lại gọi cho Diệp Tĩnh Hiên, nhưng vẫn không được. Trong đầu nảy ra ý nghĩ mạo hiểm đến Lan Phường một chuyến nhưng cô gạt đi ngay. Bây giờ, cô không thể rời xa Nghiêm Thụy. Cô còn đang chìm trong suy nghĩ, ca cấp cứu của Nghiêm Thụy cuối cùng cũng kết thúc.

Anh bị thương nặng, nhưng may không ảnh hưởng đến cơ quan nội tạng. Vết thương đã được khâu lại, nhưng anh vẫn hôn mê bất tỉnh. Nguyễn Vi không rời xa giường bệnh nửa bước. Vì mất máu quá nhiều nên mãi đến buổi chiều, anh mới tỉnh lại.



Biết tin anh xảy ra chuyện, ngay chiều hôm đó đã có mấy lãnh đạo và đồng nghiệp đến thăm. Nghiêm Thụy còn yếu, chưa thể nói chuyện nhiều. bọn họ đều tưởng Nguyễn Vi là bạn gái của anh nên xúm lại hỏi han. Nguyên nhân của vụ tấn công nhất thời chưa rõ ràng nên cô không biết nói với đồng nghiệp của anh thế nào. Cô đưa mắt nhìn Nghiêm Thụy, anh khẽ lắc đầu nên cô không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ có thể giải thích, anh gặp tai nạn ô tô, mong mọi người đừng truyền tin ra bên ngoài, nhất là đám học trò sắp tốt nghiệp của anh, khiến các em lo lắng.

Đến khi đồng nghiệp ra về, phòng bệnh trở lại yên tĩnh. Nguyễn Vi ngồi cạnh giường, ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh hồi lâu. Sau đó, cô đột nhiên cúi xuống ôm anh.

Chờ ở bệnh viện một ngày, cô đã hiểu ra một vấn đề, Nghiêm Thụy là chốn lui về cuối cùng của mình. Cô chỉ còn lại một chút kiên cường, nếu anh xảy ra chuyện, đời cô coi như xong.

Nghiêm Thụy mỉm cười, cất giọng yếu ớt: “Em đừng sợ, anh vẫn ổn.” Anh lúc nào cũng thế, bản thân gặp tai bay vạ gió nhưng vẫn an ủi cô, khiến cô càng áy náy hơn.

Sợ chạm phải vết thương của anh, cuối cùng Nguyễn Vi cũng ngồi thẳng dậy, hỏi anh có nhìn thấy thủ phạm hay không. Nghiêm Thụy im lặng vài giây mới trả lời: “Bọn họ đã dám ra tay, chắc chắn cử người anh không quen biết. Ngoài Kính Lan Hội còn ai vào đây nữa, anh đã sớm biết thế nào cũng có ngày này.”

Nghiêm Thụy đương nhiên hiểu rõ căn nguyên. Diệp Tĩnh Hiên có tiếng là ngông cuồng. Anh đưa người phụ nữ của cậu ta đi ngay trước mũi, đời nào cậu ta chịu để yên.

Nguyễn Vi ôm miệng lắc đầu, cố không khóc trước mặt anh. Nghiêm Thụy nằm bất động, chỉ có thể nắm lấy tay cô.

Nguyễn Vi ngoảnh mặt sang một bên, hạ giọng: “Em không thể khiến anh bị liên lụy. Lần này may mắn không việc gì, nhưng lần sau thì sao? Em không thể…”

Nghiêm Thụy đột ngột ngắt lời Nguyễn Vi, đồng thời dùng toàn bộ sức lực siết chặt tay cô: “Em hãy nhận lời anh đi!”

Viền mắt ngấn nước nhưng Nguyễn Vi cố nhịn. Cô lắc đầu, cất giọng nghẹn ngào: “Ai ở bên cạnh em cũng xảy ra chuyện, bây giờ cả anh nữa….”

Nhiều lúc, Nguyễn Vi thật sự nghi ngờ liệu có phải số mình luôn hại người khác. Bất kể là người thân hay người yêu, cứ liên quan đến cô là chẳng được an lành.

Nghiêm Thụy không buông tay, ánh mắt hết sức cương quyết: “Em cứ thử đi, có lẽ vận may của anh không đến nỗi tệ.”


Nguyễn Vi bất động hồi lâu. Phòng bệnh đặc biệt yên tĩnh, ánh tịch dương nhuộm một màu vàng óng bên ngoài cửa sổ. Cuối cùng, Nghiêm Thụy cười nói: “Dù sao anh đã nhận nhát dao này, không thể tự nhiên chịu tội một cách vô ích…. Hay là chúng ta biến nó thành thật đi.” Rõ ràng nằm bẹp ở đó, vậy mà anh vẫn còn sức trêu cô.

Đến giờ y tá vào kiểm tra tình hình của Nghiêm Thụy. Nguyễn Vi ngồi bên cạnh một lúc lâu sau cũng không có phản ứng. Anh vừa định nói điều gì đó, cô đột nhiên nhìn anh, khẽ gật đầu: “Vâng.”

Buổi tối Nguyễn Vi ở lại. Phòng bệnh chỉ có một chiếc sofa, cô định ngủ ở đó. Nghiêm Thụy định bảo cô về nhà nhưng chợt nghĩ ra, một mình cô càng không an toàn nên lại thôi.

Nguyễn Vi không cầu kỳ, cứ thế nằm thẳng trên sofa. Nghiêm Thụy liền nhắc nhở: “Em nên để áo khoác ở bên cạnh, nửa đêm lạnh còn có cái đắp.”

Nguyễn Vi dậy đi lấy áo khoác. Nghĩ thế nào, cô lại chạy đến bên giường Nghiêm Thụy. Anh áp tay lên má cô, cười nói: “Em chưa chăm sóc tốt bản thân, còn đòi chăm sóc anh?”

Cô hỏi vết thương có đau không, giục anh đi nghỉ sớm. Nghiêm Thụy đành nhắm mắt. Cô tắt đèn, quay về sofa.

Vết thương đau nhức khiến Nghiêm Thụy không tài nào ngủ nổi. Anh vô thức đưa mắt về phía sofa. Nhờ ánh trăng rọi vào khe cửa, anh nhìn thấy cô cuộn người trong bóng tối.

Anh nghĩ, số Nguyễn Vi đúng là khổ. Người khác có cuộc sống không lo nghĩ và ưu phiền ở thời thanh xuân, trong khi cô trải qua nhiều biến cô, gánh biết bao lời dối trá. Thật ra, cô đâu có làm sai chuyện gì. Anh đột nhiên gọi tên cô. Nguyễn Vi tưởng anh làm sao, lập tức ngồi dậy.

Anh bảo vẫn ổn, đừng bật đèn. Anh chỉ muốn ngắm cô mà thôi. Một người phụ nữ yếu ớt nhường này nhưng khi đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm và hỗn loạn, cô không bao giờ chịu cúi đầu.

Nghiêm Thụy mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh biết, em không thể quên Diệp Tĩnh Hiên. Em cảm thấy có lỗi với anh, muốn anh vui nên mới nhận lời, nhưng anh sẽ hèn hạ một lần.”

Vết thương đau buốt, anh nhắm mắt, thì thầm: “Coi như nhát dao này của Diệp Tĩnh Hiên cũng đáng.”

Nguyễn Vi cầm cái áo bịt mặt mình. Ba năm qua, cô chẳng học được bản lĩnh gì ngoài vô số cách nhịn khóc. Đến lúc ngạt thở, con người sẽ không còn sức lực để rơi lệ nữa. Nhưng vào khoảnh khắc không thở nổi, cô lại nhớ Diệp Tĩnh Hiên.

Tình cảm có thể bỏ ra trong cuộc đời này, cô đã chẳng còn lại chút gì. Cô nhận lời đến với Nghiêm Thụy là vì muốn anh yên tâm, cũng nhằm mục đích cho bản thân một con đường thoát. Diệp Tĩnh Hiên không thể rời khỏi Kính Lan Hội vì đó là tham vọng của anh. Anh đã lún sâu trên con đường đó. Cô hiểu rõ nên lúc ở Phương Uyển, cô mới ép anh buông tay, không ngờ lại dẫn đến hậu quả thảm khốc.

Bản thân cô và tham vọng của Diệp Tĩnh Hiên là không thể cùng tồn tại. Vì vậy, cô mới quyết tâm cắt bỏ hồi ức ấy ra khỏi máu thịt mình. Dù biết rõ đau đớn đến nhường nào, cô cũng buộc phải chịu đựng.