Đời Này Em Không Thoát Nổi Tôi Đâu

Chương 10




Píp.....píp.....píp.....nàng bực bội tắt điện thoại, liên tục tìm kiếm trong danh bạ, đầu óc rối bời, mồ hôi lấm tấm trên trán. Diệu Anh không biết làm cái gì mà chẳng nghe điện thoại

- Alo? - hắn đang chuẩn bị cho những phút cuối cùng của ngày thì điện thoại chợt rung bần bật trong túi quần. Thì ra là nàng!

- Tôi đang ở trong phòng vệ sinh..... - nàng lí nhí nói

- Chị đi vệ sinh cũng cần phải báo cáo với tôi sao? - hắn nhếch môi cười chế nhạo

- Không phải, tôi.....tôi..... - nàng cắn cắn môi lưỡng lự

- Tôi tôi cái gì? Có gì nói nhanh đi, tôi đang rất bận

- Tôi muốn nhờ cậu 1 việc

- Việc gì? - chuyện lạ a, sao giọng điệu nàng lại nhún nhưỡng nhỏ nhẹ như vậy. Có trò vui....

- Cậu đi mua dùm tôi 1 thứ được không?

- Cái gì? Không có giấy vệ sinh sao?

- KHÔNG.....không phải..... - nàng ủy khuất - cậu là mua dùm tôi cái.....cái......cái...... - nàng cứ "cái" cả buổi làm hắn thực chán nản - cái mà phụ nữ thường hay mang ấy......

- Cái mà phụ nữ thường hay mang?..... - hắn chau mày suy nghĩ - tôi cũng đâu phải phụ nữ, làm sao biết - hắn bình thường thấy nàng thô tục lắm mà, có thứ gì không dám nói đâu. Hôm nay lại giở chứng làm thiếu nữ cơ đấy. Hắn bĩu môi

- Cái.....thì cái mà..... - trời ơi! Nàng xấu hổ chết mất thôi. Nhưng bây giờ nàng thật sự không thể nhờ vả ai được nữa - cái mà có cánh ấy.....

- Cái gì......cái gì có cánh??..... - nàng đang nói thứ ngôn ngữ gì mà hắn nghe như người sao hỏa thế không biết

- Thì......bê vê éc ấy..... - nàng cũng thiệt tình, đã nói thế mà hắn còn không tế nhị hiểu nữa

- CÁI GÌ??? - chợt thấy mình đã quá lớn tiếng, hắn lui ra 1 góc thỏ thẻ - chị cần bao cao su làm cái gì?

- CÁI GÌ? - nàng ở đầu bên kia cũng hoảng hốt không kém - không phải bao cao su thằng ngu - tức chết đi được mà! - là vê, vê chứ không phải xê.....

- Bê vê éc.....bê vê éc..... - hắn lẩm nhẩm trên miệng. Cố nghĩ là cái từ mà nàng đang cố miêu tả

Mắt hắn sáng lên như đã khám phá ra bí mật của vũ trụ. Không phải cái bê vê éc mà nàng đang nói là....

- Là cái đó?

- Ừm....

- Chị muốn tôi đi mua dùm chị?

- Ừm....

- Chị bị điên sao? Gần đây làm gì có siêu thị hay tạp hóa nào?

- Thì đi.....mượn đi.....ở đây cũng có nhiều nhân viên nữ mà. Chẳng phải nói cậu là quản lý cấp cao sao?

Cái gì? Hắn là đàn ông, là đàn ông đó, hơn nữa lại còn là quản lý, lại vác cái mặt đẹp ra đi mượn cái "thứ" đó của nhân viên nữ, coi có mất mặt không chứ. Mọi người sẽ nghĩ hắn là cái gì, hắn còn đâu quyền uy nữa, rồi sẽ có rất nhiều tin đồn. Kiểu như "Quản lý cần đồ dùng của phụ nữ" hay "Quản lý mới sang Thái du lịch tiện thể chuyển giới luôn"

- Không được - hắn lắc đầu nguầy nguậy

- Chứ giờ sao - nàng mếu máo sắp khóc - không lẽ cậu tính để tôi ở đây mãi.....

Nghe giọng nàng đáng thương như vậy, hắn chợt chột dạ. Ừ ha, bây giờ chẳng lẽ để nàng ở đây. Hắn cắn răng suy nghĩ 1 lúc

- Chị chờ tôi chút

Bây giờ hắn đang phải đấu tranh tư tưởng vô cùng dữ dội. Hắn vò vò tóc, rồi nhìn qua nhà vệ sinh, rồi nhìn qua đám nhân viên nữ đang loay hoay cung kính đằng kia

Đây quả thực là tình huống đáng xấu hổ nhất năm mà. Không những vậy, người gây ra những bi kịch này luôn luôn là nàng. Ở nhà còn chưa đủ, còn đến đây làm suy giảm hình tượng của hắn nữa

Càng suy nghĩ lâu bao nhiêu, nàng càng ngồi trong nhà vệ sinh lâu đến nấy. Mà trong đó cũng đâu có thoáng mát gì, không khác gì cực hình. Chân nàng đã tê hết cả rồi đây này

- Quản lý! - liếc mắt thấy hắn căng thẳng đi đến, đám lễ tân cúi đầu nghiêm chỉnh

- Hừm..... - hắn hằn giọng, dựa người vào quầy. Cố lấy dáng vẻ tự nhiên nhất, nở ra nụ cười ngọt ngào với phái nữ

Bọn họ đương nhiên là bị thu phục hoàn toàn. Hằng ngày thấy hắn chỉ đạo này nọ cũng đã oai lắm rồi. Hơn nữa còn trẻ tuổi phong độ, bây giờ lại mỉm cười khoan khoái nữa chứ. Trời ơi! Mấy nàng đau tờ im quá

- Mấy cô có hàng phụ nữ không? Cho tôi mượn

Choang......choang......choang....

Nụ cười của mấy nhân viên nữ lập tức đông cứng, không thẹn mà cùng đỏ mặt nhìn hắn. Mà hắn cũng đâu phải là gã không có cảm xúc, cũng biết người ta nhìn mình với ánh mắt kì quái, cũng chỉ biết.....cười trừ.....

Không khí chợt im lặng đến đáng sợ. Không ai mở miệng lấy 1 lời, hắn cũng không buồn nói tiếp, vì quá xấu hổ. Đàn ông có thể nghe không hiểu, chứ phụ nữ các nàng đương nhiên là biết hắn đang nói đến thứ thầm kín gì

- Khụ.....khụ.....cho tôi mượn, các cô có không? - hắn lấy lại giọng, hỏi lại lần nữa.....

Như con rô bốt, bọn họ chỉ biết gật gật đầu, rồi lôi trong túi ra cái thứ nhỏ nhỏ màu hồng hồng. Vì chỉ là đồ mượn thôi, làm sao có cả gói được, cho nên đành phải đưa cho hắn hàng đã bóc tem rồi thôi

Hắn cho dù trước đi có từng học qua khóa huấn luyện giáo dục giới tính nhưng cũng chưa từng đụng chạm những thứ này, chỉ có nghe nói phụ nữ là thứ sinh vật đáng sợ nhất, chảy máu mà vẫn sống nhăn răng ra

Hắn lấy tốc độ ánh sáng cầm lấy, vẫn không quên cảm ơn, chạy biến đi mất. Thật không còn mặt mũi nào mà nhìn người ta, sau này làm sao đi làm đây. Hắn giấu nhẹm thứ đó ở trong túi quần, để người khác khỏi thấy

Bước tiếp theo còn khó khăn hơn, đi vào phòng vệ sinh.....

Hắn tự hỏi có thằng đàn ông nào nhọ hơn mình không......

Có người nào mặt dày đi mượn đồ phụ nữ, rồi còn vào nhà vệ sinh nữ đưa cho người nào đó không.....

Nếu có hắn thật sự muốn bái người đó làm sư phụ.....

Nếu không hắn tình nguyện là thằng đầu tiên làm chuyện quái dị này.....

Cũng may trời còn thương hắn, tiệc sắp tàn, người còn lại lưa thưa, cũng không có ai ra vào trong nhà vệ sinh nữ, dám chắc chỉ còn mình nàng ngu ngốc ngồi trong đó

- Kim phát tiết.....Kim phát tiết.....chị ở đâu? - hắn thì thào cúi người len lén đi vào trong

Nghe thấy viện trợ tới, nàng lập tức như đang ở hố sâu thấy được ánh mặt trời. Gương mặt bừng sáng tươi rói

- Tôi ở đây, cẩu động kinh....

Sau khi giao hàng thuận lợi xong, hắn an phận ra ngoài đứng đợi. Còn muốn coi bà chị này còn có thể tạo ra loại chuyện xấu hổ gì cho hắn nữa không

Sau gần nửa tiếng ngồi trong nhà vệ sinh chờ đợi mòn mỏi, được thưởng thức mùi vị nhà xí 5 sao, nàng thật sự thấm thía, sau này cần phải cẩn thận hơn mới phải, không nên bỏ quên chu kì sinh lý của bản thân, phải yêu thương bản thân 1 chút

Nhìn thấy cái mặt hầm hầm của hắn, nàng cũng biết mình vừa gây ra họa lớn gì, chỉ bùng phát mỉm cười, ban cho hắn những lời lẽ nhiệt tình cùng biết ơn sâu sắc

- Cảm ơn, thật sự cảm ơn cẩu động kinh - nàng đặt tay lên vai hắn cười hề hề

- Xùy xùy, khỏi cần.... - hắn hất tay nàng ra, cáu kỉnh nói

- Cậu đi cái gì về á?

- Xe máy chứ gì

- Vậy chở tôi về luôn đi, tiện đường mà

- Tiện đường? Hừm..... - hắn thật giống như bị bóc lột sức lao động - chị có khái niệm đường xá trong đầu không vậy?

- À thì.....thì tôi tính nhờ bạn chở về, mà nó ngay cả điện thoại cũng không bắt máy, chắc chắn đã bỏ quên người bạn tốt này rồi - nàng làm vẻ đáng thương nói, chớp chớp mắt nhìn hắn

- Đi taxi về đi

- Cậu cho tiền tôi à? Tôi làm gì có tiền trong người - hắn thật hết nói nổi với người này, nếu cho tiền nàng đi taxi về, hắn thà chở nàng về nhà còn hơn. Bây giờ thì hắn cũng thấm thía phần nào tâm trạng của người bạn kia rồi

Hắc hắc, nhìn cái tướng gồng người đạp xe của hắn thật là buồn cười a, đã vậy còn quất bộ đồ vest nữa. Nhưng nàng đang ở vai vế là người xin đi, không thể làm hắn bực mà nổi thú tính, giữa đường quăng nàng xuống được. Nên cho dù buồn cười cách mấy, vẫn phải nín, nín

Bon bon trên cầu sông Hàn là chiếc xe cup đo đỏ, nho nhỏ, nàng ngồi thấp thấp ở đằng sau, nhìn tếu vô cùng. Mà lạ thay, nàng không có cảm giác quê mùa. Nàng thấy đi kiểu xe này cũng rất vui, gió trời rất mát, hắn ngồi ở trước tự nhiên thấy rất cao, lưng rất lớn. Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân được che chở, có nghĩa là nếu mưa, hắn sẽ hứng hết. Kaka.....(đầu óc chị này chỉ nghĩ được đến đó =.=)

- À, vẫn không quên cảm ơn cậu vụ hồi tối nha - nàng nháy nháy mắt tinh nghịch, tay lục lọi trong cặp

- Không có chi - hắn đã quá nhàm chán lời cảm ơn này rồi, cổ cũng không ngẩng, tiếp tục làm việc

- Để trả ơn cậu, tôi quyết định tặng cậu cái này. Tan..... - nàng đưa ra trước mặt hắn 1 cái hộp cực kì dễ thương, màu hồng hồng, có hình cô gái đứng ở đó......cùng dòng chữ Diana

- CHỊ BỊ ĐIÊN SAO? - hắn tức giận rống lên

- Gì? Tôi chỉ sợ cậu tới tháng sẽ quên như tôi thôi mà. Hơn nữa, nó cũng rất hợp với cái resort kia. Tiện thể nếu như có nhân viên nữ nào như tôi, cậu có thể.....haha......viện trợ.....cũng được.....hahaaaaa...... - nàng nằm dài ra ghế mà cười đau cả ruột

Mặt hắn đanh lại đáng sợ. Đúng là làm ơn mắc oán mà, hắn đâu có dùng những thứ đó cơ chứ. Thật đúng, nàng đang sỉ nhục, là sỉ nhục hắn mà. Để coi, lần sau đừng hòng hắn từ bi như vậy nữa

Gao ồ gáo ồ ồ, tục mi cập cha lề.......gao ồ, xừ lai phịch xư chề........gao ồ, xư chi mền

gao ồ, ta bu sư.......gao ồ, gao ồ gáoooooo.......

Tiếng lách tách của hắn bị gián đoạn với âm thanh kì quái. Hắn hất mắt sang nơi phát ra tiếng nhạc kia. Thở dài thườn thượt, thời buổi bây giờ, cũng còn có người xài nhạc chuông kiểu này sao trời. Nàng là fan cuồng của 5 anh em siêu nhân hả?

Nghe thấy tiếng chuông, nàng vội lau tay rồi chạy ra nghe điện thoại. Liếc thấy gương mặt như nhìn sinh vật bị H5N1 của hắn, nàng cũng đằm thắm mà trừng lại. Thì sao, nàng chính là thích để nhạc chuông siêu nhân gao đấy

- Nói......Gì? Sao chị phải chở mày đi.....Xe hư, không biết sửa sao? Chở gái nhiều quá nên hư chứ gì......Hừm, biết rồi.....

Nàng cúp máy cái rụp, lon ton chạy về nhà chở cậu út đi học. Nhờ "ơn" hắn mà nàng cũng biết được điều khoản bí mật mà nàng đã lãng quên trong hợp đồng. Tên này cũng thật là quá trơ trẽn đi

Cho nên nàng không có muốn giữa trưa xách xe chạy qua chạy lại cái cầu như người điên. Ở đây ăn cơm, vừa đỡ tiền cơm, vừa có điều hòa ngồi mát, ngu chi không ở lại, cơm canh ở nhà mấy gã đàn ông tự lo hết. Thay vì bình thường lo cho 4 người, bây giờ chỉ có 1 người, có phải là rất lời hay không?

Hôm nay Hoàng Khôi Vĩ ngu ngốc kia lại khiến nàng phải chạy chựt qua lại để chở hắn đi học. Ai bảo nhà không có ai, xe đạp hắn lại hư chi. Vậy mà hắn còn mạnh miệng bảo mình có nhiều đệ lắm, sao không huýt vài thằng tới chở đi đi

Ngày xưa đi học nàng rất là vui nha, hằng ngày tám chuyện cùng bạn bè, lăn xem lớp bên cạnh có nam nào đẹp trai không, hay chửi đứa nào đó ra vẻ thánh nữ ở lớp dưới. Bây giờ nàng cũng rất mong muốn quay lại thời điểm đó

Nhưng cũng vì thượng đế không có vì nàng mà thay đổi quy luật đất trời, để nàng trở thành bà ế cô đơn lăn lộn trong xã hội khốc liệt này. Quá đắng!