Tác giả: Mạc Thước Nghi
"Hey honey, anh đến đón em rồi nè!"
Trịnh Quân Thành ngồi trong xe mà tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tên ૮ɦếƭ dẫm! Cứ phải đợi đến lúc Mộc Lam chủ động là ngó cái đầu vô?
Càng phát điên hơn nữa là sau khi nghe tên ૮ɦếƭ dẫm đó, cô liền đỏ mặt buông hắn ra rồi nhanh chóng mở cửa xe ra ngoài.
Ngồi im trong xe, trong lòng anh thật sự muốn đem tên kia băm thành trăm mảnh.
Còn dám gọi Lam Lam của anh là honey? Khi*p!
Đồ mặt dày!
[...]
Vài ngày sau đó, dường như là cực hình đối với Trịnh Quân Thành.
Ngày nào tên khó ưa kia cũng đến rồi quấn lại cô từ sáng đến tối, không một phút nào buông tha.
Sáng vừa mở mắt đã thấy hắn ở nhà mình, tối ngáp ngủ đến nơi mà hắn vẫn chưa về.
Thẩm Mộc Lam vì sự có mặt của hắn ở đây thì lại càng không cho anh bất kỳ hành động thân mật nào.
Kể cả hôn cũng không được!
Ngồi trên sofa nhìn Mộc Lam cùng với tên khó ưa Khương Luận kìa cười nói làm dự án thiết kế gì gì đó mà Quân Thành ngứa mắt không chịu nổi.
Người gì mà bám dính vợ người ta như đỉa đói suốt mấy ngày liền thế kia?
Định ςướק vợ của anh hay gì? Đừng có mơ!
Mà kể ra cô cũng lạ, trước giờ cô toàn né tránh đàn ông ᴆụng chạm vào người mình, kể cả anh đôi lúc cũng phải kiêng dè. Vậy mà lần này lại để yên cho tên đó chạm tay, cười nói nữa chứ?
Trịnh Quân Thành suốt mấy ngày bị cô lấy lý do mệt mỏi nên đành "ăn chay", trong người cũng đã khó chịu, bực bội.
"Khương Luận, lấy cho tôi cái cây 乃út màu đỏ đi!"
"Để anh đi lấy chung!"
"Khương Luận, pha cho tôi ly nước luôn!"
"Để tôi vào bếp pha cùng với cậu. Tôi vào lấy cam ăn."
Suốt buổi, chỉ cần là cô kêu thì anh đều viện cớ đi chung với tên kia nhằm không để cho hai người có cử chỉ cười nói thêm lần nào nữa.
Vài lần như vậy, cuối cùng Mộc Lam cũng làm xong.
Cô vừa đứng lên vào bếp để chuẩn bị vài món ăn mừng vì hoàn thành trước thời hạn thì tên Khương Luận kia cũng định bám theo cô.
Nào ngờ vừa đứng dậy thì bị anh kéo tay, trừng mắt tỏ rõ ý không cho đi rồi còn ấn anh ta ngồi xuống ghế.
Thấy tên Khương Luận này ngoan ngoãn ngồi xuống theo ý mình khiến Trịnh Quân Thành hài lòng cong môi cười.
Vào thẳng vấn đề, đánh nhanh thắng nhanh là thói quen trước giờ của anh nên lập tức anh thu lại nụ cười khi nãy mà cao giọng tuôn ra một tràng:
"Khương Luận, cậu tránh xa vợ tôi ra! Suốt mấy ngày trời bám theo vợ người ta không biết nhục hay gì? Tôi với vợ tôi lấy nhau đã hơn 1 năm, mỗi ngóc ngách trong nhà chỗ nào cũng có dấu tích \\\'làm\\\' của tôi với cô ấy rồi! Cậu đừng vọng tưởng gì nữa!"
"Ý anh là anh bảo tôi thích Mộc Lam? Rồi anh chửi tôi vì bám theo cô ấy?"
"Còn không phải sao? Tôi cũng là đàn ông, tôi hiểu quá rõ ánh mắt lúc anh nhìn vợ tôi. Đừng có cãi!"
"Gì vậy má? Điên hả? Thích cái gì mà thích? Tao bê đê má ơi... Đồ quỷ xứ!"